Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone

Chu Miên đẹp, Ngư Lam đã được trực tiếp cảm nhận điều này.

Ngũ quan mê người cùng làn da trắng nõn đến mức không quá giống Alpha.

Loại địa phương chướng khí mù mịt như quán nét, yêu ma quỷ quái nào cũng có, thậm chí mấy tên đàn ông đáng khinh chuyên môn tia học sinh cấp ba để xuống tay cũng lảng vảng ở đây.

– Nhưng tính cách Ngư Lam có chịu để người khác bắt nạt hắn bao giờ.

Gã trung niên đánh giá "Chu Miên" từ trên xuống dưới, ít vật nhớp nháp lộ liễu như chảy từ mắt gã ra ngoài.

Trước đây khi Ngư Lam ở trong cơ thể chính hắn, không ai dám dùng loại ánh mắt đen tối này nhìn hắn.

Gương mặt kia của trùm trường nhìn là biết không dễ chọc, lườm ai người đấy chết.

Nhưng Chu Miên không giống vậy, cặp mắt kia mang theo chút dịu dàng trời sinh, kể cả không nói không cười cũng đều đem lại cảm giác thực lưu luyến.

Ngư Lam bị nhìn đến hết gai ốc, tuy hắn rất muốn móc mắt tên đàn ông này ra, nhưng hắn không quá muốn dùng cơ thể Chu Miên đi chọc chuyện gì.

Hiện tại bất cứ hành vi nào của hắn cũng móc nối với Chu Miên, dù hắn gây sự gì, cuối cùng chắc chắn là Chu Miên phải tới gánh tội thay.

Nếu đây là cơ thể Ngư Lam, hắn đã sớm một đòn quăng người này ra ngoài cửa sổ.

Ngư Lam nhịn ham muốn hành hung thằng chó này một trận xuống, ngón tay sờ ví, mắt nhìn điện thoại.

Hắn nói với Chu Miên tối nay hắn định không về ngủ, Chu Miên vậy mà không yêu cầu hắn về.

Chỉ đáp một câu: "Đã biết."

Như thể anh cũng không để ý hắn dùng cơ thể anh ra ngoài chơi.

Ngón tay Ngư Lam bấm bấm bàn phím, gửi tin nhắn qua: "Ngủ chưa?"

Chu Miên bên kia trả lời rất nhanh: "Chưa. Sao vậy?"

"Cậu đang ở đâu?"

"Tôi ở quán net, là cái tiệm mà cậu đi qua ấy."

Ngư Lam đánh tiếp một hàng nữa: "Hay cậu đến đón tôi đi. Có chút việc."

Ngư Lam không biết kể chuyện trước mắt cho Chu Miên như nào.

Bởi vì cậu quá đẹp nên nửa đêm bị một thằng chó rắp tâm bất lương theo dõi.

Không biết Chu Miên có hay phải gặp loại người này không.

Làm một Alpha, tính tình tính cách Chu Miên đều thực tốt quá – Ngư Lam đơn phương cảm thấy vậy.

Chu Miên đáp: "Giờ tôi đến."

Trong khoảng thời gian hai người trò chuyện ngắn ngủi, tay gã đàn ông kia trượt dọc theo cái bàn về phía này, thoạt nhìn còn muốn làm chuyện gì đó nữa.

Ngư Lam lườm gã, thờ ơ mở miệng: "Bạn trai tôi sắp tới rồi, tốt nhất là ông cách tôi xa chút."

Dừng trong chốc lát, hắn trịnh trọng bổ sung: "Bạn trai tôi siêu dữ."

Đương nhiên gã đàn ông trung niên không bị uy hiếp loại trình độ này dọa, gã rõ ràng nuốt cái ực, tay đã sờ lên ghế dựa: "Nhìn tuổi của cưng, hẳn vẫn là học sinh cấp ba nhỉ."

"Bạn nhỏ, có bạn trai mà sao lại đến nơi này một mình thế."

Ngư Lam đứng lên, cười lạnh, mỉa mai không hề khách khí: "Ồ, thoạt nhìn chắc hẳn ông vẫn độc thân không ai thèm nhỉ, nếu không sao đêm hôm khuya khoắt lại động dục như một con chó với nam sinh cấp ba kiểu này."

Hiển nhiên gã kia sửng sốt một chút, có vẻ không ngờ thiếu niên bộ dáng ôn nhuận tựa ngọc này lại nói chuyện như vâỵ –


Miệng lưỡi sắc bén, giống một tên đầu gấu lõi đời.

Ngư Lam chau mày, ngữ khí chán ghét: "Tránh xa tôi ra."

Ngư Lam cảm nhận được hiện tại tâm tình hắn cực kỳ khó chịu.

Không phải vì hắn bị mạo phạm.

Mà vì tên biến thái khốn kiếp này thế nhưng dám nảy sinh loại ý tưởng không thể để ai biết với khuôn mặt Chu Miên.

...Thật tởm lợm.

Ngư Lam đổi chỗ ngồi, hắn tìm nơi nhiều người, gã kia cũng không dám bám theo.

Gã giống một con chuột già trốn ở cống ngầm, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt Chu Miên từ khe hở giữa hai cái máy đầy tham lam và ác ý.

Ngư Lam đeo tai nghe, phớt lờ gã.

Qua khoảng hai mươi phút, Chu Miên tới đây.

Anh đẩy cửa kính, tìm được chỗ Ngư Lam nói với anh.

Ngư Lam vốn đang xem anime, manga, thấy Chu Miên thì lập tức gỡ tai nghe xuống, đứng dậy.

Chu Miên thấp giọng hỏi hắn: "Sao vậy?"

Ngư Lam trỏ tay vế hướng trước mặt hắn, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được: "Có thằng chó chết biến thái kia cứ nhìn chằm chằm vào người cậu từ khi tôi tới quán, bọn mình qua đấy xử lý lão đi."

Gã đàn ông không ngờ câu "Bạn trai tôi sắp tới." của Ngư Lam là thật, nhìn thấy khuôn mặt tự mang khí chất Alpha hổ báo, rõ ràng biểu tình gã trở nên hoảng loạn, động tác như muốn trốn chạy.

Ngư Lam sao có thể dễ dàng buông tha gã, hắn phi hai bước đã đuổi kịp, cả người chắn ở cửa.

"Bạn trai, lúc nãy lão bắt nạt tớ." Ngư Lam bắt chước như thật, hắn kéo kéo tay áo Chu Miên: "Đấm lão hộ tớ đi."

– Nếu là cơ thể chính chủ gặp phải lão mất dạy này, chắc chắn Ngư Lam sẽ đánh một bộ quyền quân thể vào mặt gã, cho gã làm lại cuộc đời.

Nhưng thân thể chủ tịch Chu phong tỏa sức chiến đấu của hắn.

Ngư Lam chỉ có thể nhờ Chu Miên động thủ, sau đó để cái tên "Ngư Lam" gánh tiếng xấu.

Chu Miên vẫn bị từ "Bạn trai" đột kích không kịp trở tay kia chấn động.

Ngư Lam rất hiếm khi dùng loại ngữ khí này nói chuyện với anh.

Không, phải nói là trước nay chưa từng có.

Ngư Lam thấy anh bất động, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, "Lúc nãy lão cứ nhìn tớ chằm chằm í, còn muốn sờ mó tớ nữa."

Chu Miên phục hồi tinh thần, ánh mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm gã đàn ông kia.

Thời điểm khuôn mặt Ngư Lam trầm xuống, ai cũng có thể cảm nhận được sự áp bách khủng khiếp.

Mồ hôi lạnh không ngừng chảy dọc người gã.

Gã cười gượng: "Không phải, bạn trai cậu hiểu lầm rồi, tôi không có ý gì khác... Chỉ muốn kết thêm bạn thôi mà, hơn nữa, muộn thế này mà lang thang ngoài đường một mình cũng không an toàn lắm."

Chu Miên hờ hững hỏi: "Tay nào của ông muốn đụng vào cậu ấy?"

"Tay trái?"

Mắt gã lảng tránh, miệng run run không nói gì.


"Vậy là tay phải."

Chu Miên bẻ quặt tay phải gã về phía sau, khớp xương phát ra tiếng rắc rắc giòn vang.

Gã thiếu chút nữa là quỳ xuống đất, mồm gào thảm thiết – Toàn bộ người trong khu không thuốc lá đều bị giật mình, sự chú ý đổ dồn về phía này.

Ngư Lam cũng không ngờ Chu Miên nhìn yếu đuổi mong manh thế mà biết võ!

"Được chưa," Chu Miên buông tay gã ra, quay đầu nhìn Ngư Lam.

Ý cười nhỏ đến không thể phát hiện lẫn trong thanh âm, "Bạn trai?"

Ngư Lam: "..."

Mặt hắn bỗng nong nóng, không hiểu sao Chu Miên cũng học theo cách gọi kia, đáp: "Ừm."

Giải quyết xong xuôi lão già dầu mỡ, Ngư Lam hết tâm trạng xem anime.

Hơn nữa Chu Miên đã đến đón rồi, chắc chắn hắn phải ngoan ngoãn về trường với ủy viên kỷ luật.

Tối muộn không gọi xe được, hai người đi bộ ra khỏi tiệm net, đường không quá xa, chưa đến nửa giờ là tới nơi.

Bên ngoài khá lạnh, Ngư Lam không biết thể chất Chu Miên như nào mà mới bị gió thổi qua một cái đã tê tái cả người.

Chu Miên nhìn hắn co đầu rụt cổ, "Lạnh không?"

Ngư Lam gật gật đầu: "Hóa ra chủ tịch Chu chịu lạnh kém."

Chu Miên im lặng, cởi áo khoác rồi choàng lên cho hắn.

Ngư Lam vốn không muốn, nhưng lại sợ lăn lộn làm cơ thể chủ tịch Chu bị ốm, sau hai giây do dự, hắn vẫn quyết định mặc thêm áo.

Hai người đi song song vỉa hè, tiếng giày sàn sạt vang bên tai.

Ngư Lam đột nhiên nhớ ngữ khí Chu Miên gọi hắn là bạn trai.

Chu Miên thế mà sẽ phối hợp hắn diễn.

Ngư Lam nhịn không được gãi gãi mặt.

– Luồng sáng chói lóa cùng tiếng động cơ đinh tai nhức óc từ xa áp sát tới thình lình vang lên phía sau.

Một chiếc motor đua trong đêm khuya bẻ lái từ đường cái vào và phóng thẳng về phía bọn họ với tốc độ cực cao mà không hề phanh gấp!

Không cần động não cũng biết tình huống này là mấy thằng boy phố tâm thần say xỉn bắt đầu đua xe trên đường cái, không thèm nhìn đường cũng chẳng buồn nhìn người, đã có rất nhiều vụ tai nạn ở ngã tư này rồi.

"Cẩn thận! --"

Xuất phát từ bản năng nào đó, phản xạ đầu tiên của Ngư Lam là ôm Chu Miên vào ngực, lập tức kéo anh lùi sang bên phải.

Giây tiếp theo, bánh xe motor đua gần như dán vào cơ thể bọn họ rồi loạng choạng phi như bay về phía trước.

Hai người cùng đập mạnh vào tường.

Ngư Lam nghe thấy một tiếng "Ầm" dội trong đầu hắn, lục phủ ngũ tạng nháo nhào, trái tim đập thình thịch kinh hoàng.

Âm thanh ầm ầm ầm của động cơ biến mất rất mau.


Ngư Lam thở một hơi, ngẩng đầu, thấy khuôn mặt Chu Miên gần ngay trước mắt.

Anh thoạt nhìn vẫn ổn, không bị thương chỗ nào.

....Từ từ...

Mặt Chu Miên?

Ngư Lam nhận ra gì đó, nâng tay sờ sờ mặt mình.

Mặt Chu Miên mềm hơn hắn rất nhiều, xúc cảm rõ ràng không giống nhau.

Hình như bọn họ đổi về rồi.

Cứ thế về như cũ?

Ôm nhau rồi cùng đập vào tường, kiểu nguyên lý gì đây?

Ngư Lam chớp chớp mắt, không chắc chắn lắm: "Chủ tịch Chu, bọn mình đổi về rồi đúng không?"

Chu Miên im lặng, chỉ rũ mắt, nhẹ nhàng nâng bàn tay đang đặt trên vòng eo Ngư Lam.

Ngư Lam ngẩn ra.

Lúc này hắn mới phát hiện, tư thế hai người họ hơi...

Không lịch sự lắm.

Bởi vì lúc nãy Ngư Lam duỗi tay bảo vệ Chu Miên theo bản năng, hiện tại đổi về nên giờ biến thành tư thế hắn dựa vào Chu Miên.

Thậm chí vừa rồi tay Chu Miên còn ôm eo hắn.

Ngư Lam cúi đầu chần chừ hai giây, ma xui quỷ khiến mà không rời khỏi lồng ngực Chu Miên.

...Hắn lại ngửi thấy hương vị pheromone của Chu Miên.

Ngửi khi hắn ở trong cơ thể Chu Miên không quá giống với khi chính hắn được tiếp xúc.

Hình như càng dễ ngửi hơn thì phải.

Cổ Chu Miên kề bên môi hắn, Ngư Lam hít hít mũi, không kìm được lẩm bẩm: "Cậu thực sự thơm quá."

Ngư Lam không ý thức được động tác hắn đã vượt rào rất xa so với phạm trù xã giao bình thường.

Ngư Lam cứ ăn vạ trên người anh không đứng dậy, Chu Miên cũng không bảo hắn rời đi, chỉ dùng đôi mắt đen thẳm nhìn hắn.

Bả vai vẫn âm ẩm đau do vừa bị va đập, nhưng vẫn chịu đựng được.

Đặt trên bàn cân so sánh thì hình như xúc cảm khi hơi thở Ngư Lam phả lên da anh có vẻ rõ rệt hơn.

Yết hầu Chu Miên động động, ngón tay nhẹ nhàng co chặt.

Sau một lúc lâu Ngư Lam mới dặt dẹo nhấc thân khỏi người Chu Miên.

Hắn nhăn mày, lầm rầm chửi: "Thằng ngu kia vội vàng đi đầu thai à."

Vừa nãy, chỉ cần hắn phản ứng chậm chút thôi là lập tức sẽ bị cái xe phân khối lớn kia hất văng người luôn, giờ nhớ lại thôi cũng thấy sợ.

Ngư Lam nương ánh trăng mờ mờ kiểm tra Chu Miên, giọng điệu lo lắng: "Cậu không sao chứ?"

Chu Miên lắc lắc đầu, "Không sao."

Ngư Lam duỗi tay giãn chân, cũng không cảm thấy khó chịu chỗ nào, xương va vách tường hơi đau thôi.

Mức độ chấn thương này không cần đến bệnh viện, bọn họ tiếp tục về trường.

Trên đường, lòng Ngư Lam trĩu nặng tâm sự: "Cậu nói xem, sau này bọn mình còn bị đổi không?"

Bọn họ đổi không có logic, trở về cũng đột ngột không dự báo, loại sự tình này nói không chừng vẫn còn xác suất tiếp tục phát sinh.

Nếu về sau tận lực không gặp nhau, hạn chế tiếp xúc, biết đâu có thể tránh được tình huống quỷ dị này.


Nhưng cả hai đều không đề cập tới việc này.

Chu Miên im lặng, lát sau, anh thấp giọng hỏi: "Tôi cũng không rõ ràng lắm... Nếu lần sau lại đổi thì sao?"

Ngư Lam đáp: "Thì cứ đổi thôi, trước lạ sau quen."

Cảm giác này kỳ thật cũng không tệ lắm.

Đặc biệt là pheromone chủ tịch Chu siêu cấp dễ ngửi.

Chu Miên liếc hắn: "Ừ, thế chuyện thi cử phải làm sao giờ?"

Ngư Lam: "..."

Ngữ khí Ngư Lam vô cùng bình tĩnh: "Nếu tôi dùng "mã" của cậu thi được đệ nhất từ dưới đếm lên, cậu sẽ treo tôi lên quốc kỳ ở đài chủ tịch sao?"

Chu Miên cười khẽ: "Không."

Ngư Lam cảm thấy bọn họ vẫn không nên đổi thì hơn.

Sắp đến trường học, Ngư Lam hỏi tiếp: "Giờ bọn mình về kiểu gì?"

"Đi cửa chính à?"

Tầm này mà đi cửa chính...

Ngư Lam chà chà mặt, khả năng hắn lại bị bắt nghe bác bảo vệ tiến hành khắc sâu tư tưởng giáo dục mất.

Chu Miên hỏi: "Cậu muốn về như nào?"

Ngư Lam thử thăm dò: "Hay bọn mình trèo tường?"

Hắn nghiêm trang tiếp lời: "Giờ này chắc bảo vệ ngủ hết rồi, chúng ta không nên làm phiền tới họ."

Ngư Lam cho rằng Chu Miên sẽ không đồng ý, suy cho cùng thì rủ ủy viên kỷ luật trèo tường gì gì đó, nghe thôi cũng thấy siêu vô nghĩa.

Không ngờ Chu Miên đồng ý.

Ngư Lam đưa Chu Miên tới chỗ hắn hay trèo nhất.

Sau đó ngựa quen đường cũ nhảy lên, đôi tay nắm chặt tường, cả người dùng sức.

– Kỳ thực bức tường này cực kỳ cao, người bình thường căn bản là không leo nổi, phải có vóc dáng cao cùng thể lực tốt như Ngư Lam mới có thể thuận lợi chuồn qua.

Chu Miên nối bước hắn trèo tường.

Ngư Lam tiếp đất trước, dưới chân là bồn hoa, ngã cũng không gãy xương.

Chu Miên đứng trên mép tường, không biết vì sao mà chậm chạp chưa nhảy xuống.

Ngư Lam ngửa cổ nhìn anh, cho rằng Chu Miên sợ hãi, "Không việc gì đâu, tôi dưới này đỡ cậu mà."

Chu Miên không lo lắng điều này.

Nếu nhảy xuống, hai người lại đụng vào nhau...

Ngư Lam thấy anh bất động, hắn đành đi hai bước về phía ven tường.

"Hay cậu thả hai đùi qua tường."

"Tôi ôm cậu xuống."

Đồng tử Chu Miên lập lòe hai nháy trong bóng đêm.

Thực ra anh không quen ở vị thế yếu ớt bị động lắm.

Nhưng nếu là Ngư Lam...

Chu Miên ngồi xuống bờ tường.

Một cặp chân thon dài buông xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận