Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone

Như bị mèo con cào qua đấy.

Giọng điệu Alpha pha chút hài hước cùng thân mật khó hiểu.

Không biết Chu Miên nghe ra điều gì từ câu nói của cậu mà đồng từ hơi trầm xuống. Anh nâng mắt nhìn đối phương, biểu tình lạnh lùng: "Hình như không liên quan tới cậu."

"A, đương nhiên, đây là chuyện giữa các cậu." Alpha kia tùy tiện nhún vai, cậu cười cười, thanh âm không mang theo địch ý, "Tớ chỉ hơi tò mò là, hai Alpha cũng có thể yêu đương với nhau hả? Đến bản năng cũng là mâu thuẫn mà?"

........

Là sinh viên thể thao sở hữu tố chất vượt trội, ngoại trừ mấy lần đầu không quá thích ứng, chuyện giường chiếu không thể cản bước Ngư Lam tung tăng nhảy nhót vào ngày hôm sau. Vừa đứng nghiêm nửa tiếng, hắn tranh thủ năm phút nghỉ giải lao để lén chạy xuống dưới, nhão nhão dính dính với bạn trai hắn nhân lúc người ta không chú ý.

Theo lý thuyết, "cặp vợ chồng già" không bám nhau đến vậy, nhưng Ngư Lam vẫn cực thích gần gũi với Chu Miên, cũng có thể vì kỳ nhạy cảm của hắn sắp đến rồi.

Ngư Lam thấy Chu Miên đang nói chuyện với ai đó trên sân thể dục, quen quen... Hình như là tên Alpha muốn xin WeChat Chu Miên ở cửa rạp tối qua.

Mà Chu Miên đang quay lưng về phía hắn, không nhìn được biểu cảm trên mặt anh.

Trong lòng Ngư Lam nảy sinh chút cảm giác kỳ quái, khi xuống bậc thang, còn chưa kịp đến bên Chu Miên thì hắn đã loáng thoáng nghe thấy tiếng cười: "... Dễ thương thật."

Bước chân Ngư Lam khựng lại.

Đội quân theo đuổi Chu Miên luôn đông đảo.

Ngư Lam chưa từng phân chia Alpha đến phạm vi "Tình địch", bởi lẽ Alpha nguyện ý yêu đồng loại mình vẫn là số ít, hắn và Chu Miên coi như là trường hợp đặc biệt của đặc biệt. Chính vì vậy mà dù có Alpha tiếp cận Chu Miên, Ngư Lam không để trong lòng lắm.

Nhưng tình huống này là như nào?

Chẳng lẽ chó Alpha này có ý với bạn trai hắn?!

Đứng gần Chu Miên thế làm gì!

Không biết giáo thảo khoa Vật lý đã có chủ à!


Ngư Lam chạy lộp cộp xuống bậc thang, ba bước gộp làm hai để chạy đến trước mặt Chu Miên. Hắn bá đạo kéo anh vào sát mình, nhíu mày hỏi anh, "Người này là ai?"

Alpha kia cười mỉm: "Tôi là Lộ Quân, là bạn cùng lớp Chu Miên."

Ngư Lam không thèm để ý người kia tên gì, thái độ với tình địch rất tệ hại, hắn kéo tay Chu Miên đi luôn, cực kỳ không lễ phép.

Tới nơi không người, Ngư Lam duỗi tay nhéo nhéo mặt Chu Miên, bất mãn càm ràm: "Bảo bối, giá mà cậu không đẹp cỡ này, bớt đi được cả đống người mê mệt cậu."

Ngữ khí Chu Miên có chút bất đắc dĩ: "....Cậu ta không thích tớ."

So với tính cách quá mức trầm tĩnh nội liễm của Chu Miên, kỳ thực Ngư Lam mới là kiểu mẫu thu hút người quý hơn.

Chẳng qua bản thân Ngư Lam chưa nhận thức được điều đó thôi.

Bình dấm thành tinh nào đó vẫn đang nghi thần nghi quỷ, hắn cực độ hoài nghi với lý do thoái thác của bạn trai hắn: "Thật không?"

Không thích cũng sẽ kết bạn sao? Lúc nãy đứng nói chuyện gần thế để làm gì?

Ngư Lam vừa cảm thật người hoàn mỹ như Chu Miên quả thực cực kỳ thu hút, thích anh là chuyện thiên kinh địa nghĩa, lại vừa căm giận luôn có người ôm mưu đồ gây rối với bạn trai hắn.

— Nhưng hắn không biết Chu Miên cũng thế.

Thời điểm hai người cùng đi trên sân trường, ít nhất một nửa ánh nhìn dừng trên người Ngư Lam.

Mỗi tội trong mắt Ngư Lam chỉ chứa được một người, hắn hoàn toàn không để ý người khác đánh giá hắn như nào.

Chu Miên chớp chớp mi, anh không giải thích cho Ngư Lam, Lộ Quân không có ý với anh, mà là...

Ý của Túy Ông không phải ở rượu.

Xét lấy tính cách Ngư Lam, có biện pháp càng hợp lý hơn để giải quyết chuyện này.


Chu Miên tạm dừng trong chốc lát, nói: "Người lúc nãy là ủy viên lớp chúng tớ."

Ngư Lam tức khắc trợn mắt nhìn Chu Miên.

Chu Miên như đang giải thích: "Cậu ta phụ trách các mảng hoạt động thông báo, tổ chức hội trong lớp nên tối qua mới kết bạn WeChat tớ."

Ngư Lam khẽ cụp mắt, chân đá một hòn sỏi nhỏ, im lặng, không biết nghĩ gì trong lòng.

Cho nên, về sau chắc chắn sẽ thường xuyên liên hệ.

Thời gian nghỉ giải lao không quá năm phút, đi qua chạy lại cũng phải mất hai phút. Hai người rất hiếm khi có dịp trò chuyện với nhau, Ngư Lam chưa kịp tận hưởng đã nghe thấy tiếng huấn luyện viên thổi còi.

Ngư Lam nói: "Tớ về trước! Lát nữa tớ lại đến chỗ cậu nhá!"

Chu Miên "Ừm" một tiếng, nhìn hắn chạy đến nơi mới quay người về đội ngũ.

Thời gian nghỉ trưa kéo dài hai tiếng, Ngư Lam và Chu Miên ăn xong liền về ký túc xá luôn – Vốn định tranh thủ ngủ trưa bù sức nhưng Ngư Lam lại biến mất tăm, không biết chạy đi đâu.

Thùng thùng.

Tiếng đập cửa vang lên ở ký túc xá nào đó.

"Ai đấy?"

Một thiếu niên môi hồng răng trắng, mặt mũi tỏa sáng mở cửa.

Ngư Lam nói: "Ký túc xá các cậu có người nào họ Lộ không? Tôi tới tìm cậu ta."

Hắn không nhớ rõ tên người kia, chỉ biết mỗi cái họ.

"Lộ Quân, có người tìm này."


Ngư Lam đứng ngoài cửa ký túc xá bọn họ.

Lộ Quân không ngờ Ngư Lam vậy mà sẽ chủ động đến gặp cậu, tròng mắt hiện lên chút kinh ngạc cùng vui vẻ: "Cậu tới tìm tớ à?"

Ngư Lam lạnh nhạt gật đầu một cái: "Tôi có việc muốn nói với cậu."

Cầu thang đối diện vắng tanh, hai người dừng chân tại chỗ này.

Ngư Lam quay đầu, vào thẳng vấn đề: "Tôi biết cậu thích Chu Miên – Tôi có thể lý giải suy nghĩ của cậu, bạn trai tôi quả thực rất hấp dẫn cuốn hút, không khống chế nổi cũng là bình thường."

Lộ Quân nhướng mày ngạc nhiên.

Cậu thích Chu Miên từ khi nào?

Ngư Lam hiểu lầm cái gì đúng không...

"Nhưng cậu chỉ nên tương tư đơn phương thôi, đừng mượn danh chức vụ để kết bạn với cậu ấy hay nhân cơ hội phát sinh bất cứ liên hệ nào với bạn trai tôi."

Ngư Lam gằn từng chữ một: "Cậu ấy là của tôi."

Biểu tình Lộ Quân vẫn còn chút bất ngờ khi nghe Ngư Lam nói, như thể nhận ra gì đó, cậu cười nhẹ đầy tiếc nuối: "Ra là vậy."

Ngữ điệu cậu thong thả: "Tức là, tớ sẽ không có cơ hội thò một chân vào giữa hai cậu đúng không?"

Ngư Lam đáp không chút chần chữ, con ngươi hổ phách nhìn cậu chằm chặp: "Chính xác. Một tí ti khả năng cũng không có."

Lộ Quân biết chuyện hai người từ Tieba.

Người đầu tiên cậu biết là Chu Miên, bạn cùng lớp cậu. Không thể nghi ngờ, đó là một Alpha đỉnh cấp phi thường ưu tú.

Lộ Quân cực kỳ tò mò, rốt cuộc loại Alpha nào mới có thể khiến người nhìn qua giống "Học sinh ngoan" khắc kỷ phục lễ như Chu Miên có thể vì hắn mà yêu đương AA, chấp nhận đi ngược luân lý thông thường.

Sau đó hắn gặp Ngư Lam.

Rõ ràng ngày thường là hung thú lãnh khốc người sống chờ gần, cố tình lại ngoan ngoãn như con mèo bự cầu vuốt ve trước mặt Chu Miên.

Lộ Quân thừa nhận cậu hơi có ý với Ngư Lam.


Nhưng Ngư Lam đã nói rõ ràng rạch ròi đến vậy rồi, cậu biết bản thân mình sẽ không còn cơ hội.

Tình cảm kia không phải chốn cậu có thể chen vào được.

Ngư Lam nói xong, ném cho cậu ánh mắt "Tự giải quyết cho tốt" rồi mới quay người đi, đầu thậm chí không thèm ngoảnh lại.

Lộ Quân nhìn bóng dáng hắn.

Trong lòng lại nghĩ:.... Thực là quá mức dễ thương.

Ngư Lam tuyên bố chủ quyền xong, thở một hơi thật dài, cả người thần thanh khí sảng.

Ngon, -1 tình địch trên thế giới!

Bạn trai quá mê người, quả nhiên phải giữ bên mình, giám sát chặt chẽ mới được.

Lúc Ngư Lam về ký túc xá, Chu Miên đã thay đồ ngủ ngồi trên giường, áo ngủ tơ lụa màu xám khiến khí chất cả người Chu Miên trở nên mềm mại hơn.

Nghe thấy động tĩnh, Chu Miên ngẩng đầu: "Cậu đi đâu đấy?"

Ngư Lam xoa xoa mũi: "Đi giải quyết ân oán cá nhân thôi."

Chu Miên: "Đi tìm cậu ta?"

Ngư Lam "A" một tiếng, không còn mặt mũi nào để thừa nhận.

Chu Miên cười khúc khích, vỗ vỗ vị trí gần mình, "Ngủ thôi."

Ngư Lam thoăn thoắt cởi áo, thoải mái chui tọt vào ổ chăn.

Thể chất hắn luôn là kiểu đầu đụng tới gối hai phút liền ngủ, không lâu sau đã ôm Chu Miên khò khò đều đều.

Chu Miên quay đầu nhìn Ngư Lam.

Tướng mạo hắn không có quá nhiều biến hóa so với những năm cấp ba. Khi nhắm mắt ngủ, ngũ quan sẽ trở nên mềm mại hơn, vẫn cứ là diện mạo "Bạn nhỏ".

Chu Miên cúi người, dịu dàng thả một nụ hôn lên gương mặt ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận