* * * Lê Triều, hoàng cung đại nội, âm lịch ngày 3 tháng 10 năm Kỷ Mão (1459)..
Một đôi nam nữ dìu dắt nhau hết giấu mình trong các bụi cây, đến nấp sau các bức tường hoàng cung, cùng nhau gấp rút trốn chạy dưới cơn mưa như trút nước.
Phía sau lưng, đội cấm vệ quân đang quyết chiến hộ giá.
Vị hoàng đế đáng thương vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn những bầy tôi trung thành, nước mắt tuôn rơi..
Cô gái níu tay chàng hối thúc:
- Hoàng thượng chạy mau, giữ lại tính mạng mai này sẽ có cơ hội phục thù!
Bỗng từ 4 phía quân phản loạn kéo đến vây quanh hai người.
Hoàng đế cầm bảo kiếm trong tay tả xung hữu đột, vừa bảo vệ bản thân vừa che chắn cho cô gái.
Đột nhiên từ phía sau, một mũi kiếm bất thình lình lao tới, nhắm thẳng vào lưng hoàng đế.
Cô gái nhanh như cắt lao ra dùng thân mình đỡ cho chàng, lưỡi kiếm đâm trúng vai nàng, máu tươi bắn ra ướt áo.
Chàng quay mặt lại nhìn thì cô gái đã ngã gục dưới chân mình.
Tiếng hét thất thanh của chàng lạc lõng trong mưa bão:
- Thu Đào!
Chàng lập tức đỡ nàng dậy, quân lính nhân cơ hội lao đến hòng chém đầu hoàng đế nhận thưởng.
Cô gái tên Thu Đào dốc hết sức tàn còn lại ôm lấy hoàng đế mong thay chàng gánh hết tất cả những gươm đao bổ xuống.
Lê Nghi Dân, người đã đâm nhát kiếm đó bất ngờ vì Thu Đào là người bị thương nên vội thu kiếm lại, rồi ra lệnh tất cả quân lính dừng tay để tránh làm tổn thương đến nàng.
Vua Lê Nhân Tông căm phẫn nhìn Nghi Dân mắng:
- Uổng cho ta một lòng tin tưởng xem ngươi huynh trưởng, nay ngươi không niệm tình thủ túc, vì dã tâm sát hại thái hậu, muốn giết chết cả ta, tội ác này người đời sẽ mãi mãi khinh miệt ngươi!
Lê Nghi Dân cười khẩy:
- Huynh trưởng? Đến tận bây giờ ngươi vẫn còn nghĩ mình là huyết thống hoàng tộc? Ta thấy ngươi là giả vờ không biết thôi, ta lấy lại giang sơn của Thái Tổ từ tay nghiệt chủng như ngươi có gì là sai?
Lê Nghi Dân nhìn Thu Đào thuyết phục:
- Niệm tình nàng từng cứu ta một mạng, nàng có thể đi, nhưng hãy để hắn lại đây!
Thu Đào quỳ xuống, nước mắt giàn giụa cầu xin Nghi Dân:
- Lạng Sơn Vương, nếu người còn nghĩ chút ơn cứu mạng, xin trăm lạy nghìn lạy người tha cho chàng! Đại cục đã định, người nhất định lên ngôi kế vị, xin hãy tích phúc đức để hưởng thiên niên vạn tuế! Nếu người chịu tha cho chàng, tiểu nữ đảm bảo từ đây Lê Nhân Tông hoàng đế đã chết, trên đời chỉ còn thường dân Lê Tuấn, trọn đời trọn kiếp không xuất hiện trước mặt người! Kiếp sau tiểu nữ xin làm thân trâu ngựa báo đáp!
Lê Nhân Tông tức giận hét lớn:
- Ta thà chết cũng không cầu xin hắn!
Nghi Dân nheo mắt nhìn Nhân Tông:
- Là do ngươi tự tìm cái chết, đừng trách ta không niệm tình xưa!
Nói xong liền khoát tay ra hiệu quân lính tiến lên và hô lớn:
- Giết!
Thu Đào bất lực ôm lấy chàng van xin:
- Xin đừng!
* * *
Thành phố Hồ Chí Minh một đêm tháng 8 năm 2022.
Hai người đứng dưới gốc cây Hoàng Yến, trên phố đi bộ Nguyễn Huệ, tuy là buổi tối cuối tuần nhưng không đông đúc như mọi khi.
Trà My chăm chú lắng nghe từng lời từng chữ người con trai trước mặt đang nói.
- Thật ra anh muốn nói với em từ lâu rồi, nhưng lại sợ em buồn!
Trà My đỡ lời để Sỹ Thành yên tâm nói tiếp:
- Ừ! Em hiểu mà!
Sau vài giây im lặng, Sỹ Thành lại tiếp tục ấp úng:
- Anh..
nghĩ rằng hiện tại không thể có đủ thời gian lo lắng cho em như người ta, anh!
Trà My ra chiều hiểu chuyện nói giúp cái lời mà Sỹ Thành loay hoay mãi vẫn không thể nào thốt ra được:
- Em hiểu mà! Chúc công ty của anh ngày càng phát triển, anh đừng ngại gì với em, cảm ơn anh đã nói ra chứ không để em phải đánh vật với câu hỏi rằng ta là gì của nhau nữa!
Rồi như muốn xoa dịu nổi trái tim của Trà My, Sỹ Thành định nói tiếp một câu "văn mẫu" của các chàng trai khi muốn chia tay mà không làm người con gái tổn thương:
- Em thật sự là cô gái rất tốt!
- Nhưng mà anh rất tiếc! Đúng không?
Trà My lần nữa nói thay Sỹ Thành bằng giọng hóm hỉnh.
Cô muốn trêu đùa để không khí bớt căng thẳng, và hơn hết là cô không muốn để lại hình ảnh yếu đuối uỷ mị trong lòng anh.
Rồi như muốn cứu vớt lại chút gì mối quan hệ của hai người, anh lại hỏi một câu mà biết chắc chắn rằng câu trả lời sẽ là "không!":
- Anh, sau này anh vẫn có thể là người bạn tốt của em được không?
- Không!
Trà My nửa đùa nửa thật trả lời ngay không do dự.
Gần một năm bên nhau, anh biết ánh mắt ấy đang chất chứa niềm đau khổ, giận hờn, trách móc..
và anh cũng rất hiểu tính cách của Trà My, cô nói "Không" thì tức là "Không" thật sự.
Sau đôi lời tạm biệt gượng gạo, hai người quay lưng về phía nhau, ai đi đường nấy.
Giữa chừng, Sỹ Thành lén quay đầu lại nhìn.
Bóng dáng người con gái tóc dài thướt tha đang bỏ chạy thật nhanh, cố lẫn vào dòng người đông đúc khiến anh bỗng thấy lòng đau nhói.
Lúc nãy Sỹ Thành đã ngỏ ý đưa Trà My về nhưng bị cô từ chối, anh cũng hết cách chỉ đành chiều theo.
- Em trước giờ vẫn vậy, cứ cãi nhau là không bao giờ cho phép anh được làm bất cứ điều gì cho em! Xin lỗi Trà My, nếu kiếp này còn cơ hội làm khác đi, anh nhất định không bao giờ buông tay em!
Lời tự nói với bản thân, cũng là lời Sỹ Thành muốn gửi đến người con gái anh hết lòng yêu thương.
Nhưng cuộc sống là thế! Đôi lúc con người ta buộc phải đưa ra lựa chọn, dù là chọn cái nào đi nữa thì cũng không thể nào tránh khỏi mất mát, tổn thương! Thôi thì đành phải tự vấn bản thân mình, rốt cuộc điều gì với mình là quan trọng nhất? Bởi..
Ông trời sẽ không bao giờ cho ai tất cả!
* * *
Một tháng trở lại đây Trà My không đêm nào ngon giấc, muốn chợp mắt cô phải uống thuốc an thần.
Có lẽ do suy nghĩ quá nhiều nên Trà My cứ liên tục mơ thấy mình phải chia ly với một người rất yêu và không biết bao giờ mới gặp lại.
Tuy là mộng mị nhưng cái cảm giác "đau lòng thấu tận tâm can" đó lại rất chân thực, và khi tỉnh dậy nước mắt cô thấm ướt cả gối.
Theo lời bác sĩ thì có thể Trà My bị trầm cảm nhẹ do áp lực cuộc sống, nên hạn chế uống thuốc an thần và thường xuyên ra ngoài để giải tỏa căng thẳng.
Nếu có điều kiện thì nên tìm đến bác sĩ tâm lý để được hướng dẫn cũng là một việc tốt.
Trà My quyết định tạm xa thành phố này một thời gian để đi du lịch, tạm gác lại mọi chuyện để tận hưởng cuộc sống, sau đó phải lấy lại thăng bằng mà bước tiếp nữa chứ.
Vốn thích văn hóa cổ xưa và những không gian lãng mạn cổ kính, Trà My đã chọn Hà Nội và buổi triển lãm cổ vật thời phong kiến tổ chức tại chùa Thánh Chúa.
Cô đến quán cà phê sách quen thuộc để đọc vài dòng, chờ đến giờ ra sân bay.
Ngồi gục đầu trên quyển sách, Trà My nhắm mắt lại, cố để hơi thở không trượt dài.
Vốn là một văn thư quản lý thư viện của trường đại học, Trà My rất thích đọc sách nên thường chọn nơi có không gian yên tĩnh để đắm chìm vào những dòng chữ.
Nhưng hôm nay, cô không thể tập trung đọc được chút gì.
Thế đấy, bên nhau một năm, tuy chưa lâu nhưng mối tình đầu lúc nào cũng vô cùng hoài niệm và day dứt! Trà My chỉ là một cô gái bình thường, tuy xinh đẹp nhưng rất mộc mạc, sở thích khi rãnh rỗi lại đúng chuẩn "good girl", chỉ biết vùi đầu vào những trang sách, chính vì thế mà tận hai mươi lăm cái xuân xanh mới biết yêu là gì.
Trong khi Sỹ Thành rất năng động tài ba, chí hướng cao xa, luôn tập trung phát triển sự nghiệp, mới hai mươi lăm tuổi đã tự thành lập công ty riêng.
Từ ngày anh thành đạt, Trà My vốn đã nhỏ bé bên cạnh vẻ phong lưu đa tài của anh, thì nay lại càng chẳng xứng đôi hơn nữa.
Thôi thì ta phải mạnh mẽ sống tiếp cuộc đời của ta, hoa dại cũng có giá trị riêng, nhất định không được yếu đuối để người ta thương hại! – Trà My tự cổ vũ bản thân mình.
Bỗng màn hình điện thoại sáng lên, tin nhắn từ Thu Hằng, bạn thân của Trà My:
- Thu Hằng: Nè, mày đi Hà Nội khi nào về, đi bất ngờ không nói tao giận lắm!
- Trà My: Tao chỉ đi xem hội thảo về các cổ vật về hoàng thành Thăng Long mới khai quật được gần đây, hai ngày là về!
- Thu Hằng: Tưởng mày thất tình ra đó du lịch một mình không rủ tao chứ!
- Trà My: Tao làm gì mà yếu đuối vậy, mới một năm có sâu đậm gì mà thất với bát, thôi tao ra sân bay đây!
Thành phố Hồ Chí Minh hôm nay mưa như trút nước, tiếng sét ầm ầm liên tiếp hai ba hồi vang lên như muốn xé toạt bầu trời.
Buổi chiều hôm ấy mây từ đâu kéo đến dày đặc cuộn thành từng khối, ánh mặt trời lúc hoàng hôn sau cơn mưa có màu đỏ chói chiếu thẳng vào những đám mây, nhìn từ phía xa trông như một ngọn lửa trời đang cháy ngùn ngụt làm bốc lên làn khói xám đen dữ dội.
Trà My ngồi ghế chờ lên máy bay, sân bay quốc nội Tân Sơn Nhất hôm nay sao vắng vẻ đến lạ.
Cô gục đầu tựa trên va li, cơn buồn ngủ ở đâu kéo đến không thể nào cưỡng lại..
* * * Trước mắt Trà My là một khung cửa sổ, cửa sơn son thiếp vàng, bên ngoài có một vị hoàng tử cầm ô chầm chậm tiến đến, chàng chìa một tay về phía Trà My tươi cười nói:
- Ta đợi nàng đủ lâu rồi đấy!
Bỗng sét nổ vang trời, bóng chàng cũng tan biến ngay tức khắc, chỉ còn vườn hoa trống không và cơn mưa ngoài cửa sổ.
Trà My thấy lòng đau quặn thắt, gọi tên chàng thật to..
Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai khiến Trà My giật mình tỉnh giấc.
Nhân viên mặt đất của AB Airline:
- Có phải chị bay chuyến HN246 khởi hành 18: 30 không, sắp đến giờ rồi đấy!
Trà My nhìn xung quanh quả thật chẳng còn ai trong phòng chờ.
Cô vội vàng rảo bước lên máy bay, trong đầu cố nhớ ra cái tên mình đã gọi trong mơ và không ngừng lẩm bẩm:
- Lúc nãy mình gọi tên người đó là gì vậy ta?
* * * Một chiếc máy bay vút lên bầu trời đêm, giữa cơn mưa tầm tã..
* * *
Giữa pháp trường, vài trăm phạm nhân bị trói tay chờ hành quyết.
Tuy là buổi trưa nhưng mây đen u ám, không một tia nắng nào lọt qua, cũng giống như tiếng kêu gào oan ức của những kẻ bị gông cùm trên pháp trường lúc này không cách nào thấu đến trời xanh.
Trà My không biết tại sao mình lại đứng ở đây, ngay lúc này, trước mắt là một khung cảnh xa lạ và quỷ dị, mà bầu trời lúc này tại sao lại giống với cảnh tượng lúc chiều ở sân bay quá! Cô cảm thấy cơ thể nhẹ tênh như thể nếu có một cơn gió mạnh nào đi qua mình sẽ bị thổi bay ngay tức khắc.
Rồi bất giác Trà My phát hiện dường như không ai nhìn thấy hoặc nghe thấy mình, cô cố gắng chạm thử vào một người bên cạnh, lay gọi ông ta, nhưng ông ta hết nhìn đứa bé đang bế trên tay, rồi lại nhìn lên pháp trường, hoàn toàn không nhận biết được sự có mặt của Trà My.
Vị quan già đầu tóc rủ rượi, hai tay bị cùm trong xích sắt, đôi mắt tuyệt vọng nhìn vợ con, anh, em, họ hàng thân quyến kẻ khóc, người cười như điên như dại.
Thật không ngờ một đời trung quân ái quốc lại đổi lấy kết cục bi thảm thế này đây! Ông uất nghẹn nấc lên, giọt nước mắt tủi hận rơi xuống.
Dân chúng khắp nơi nghe tin dữ cũng đổ về chứng kiến buổi hành quyết, ai nấy đều khóc thương cho gia tộc vị đại thần tài hoa bạc mệnh.
Lẫn khuất trong dòng người hiếu kỳ xung quanh pháp trường, một người đàn ông bế trên tay đứa bé gái mặt mũi lem luốt bùn đất, ông ta nhìn về phía vị quan già tội nghiệp, rồi vô tình ánh mắt hai người gặp được nhau.
Nhìn đứa bé gái một lần xong, ông ta lại nhìn vị quan khẽ gật đầu ám chỉ.
Hiểu ý, vị quan già cười sầu não, hai hàng nước mắt tuôn trào như suối đổ.
Trước khi bị hành hình, ông bi phẫn mắng:
- Ta là công thần khai quốc, chúng bây sẽ bị quả báo, ta hối hận lắm, hối hận không nghe lời đồng liêu..
Một nhát đao chém xuống, máu tươi bắn khắp mặt đất, tiếng hét kêu oan cầu cứu vang vọng rợn người:
- Oan, oan lắm!
Thêm một nhát đao nữa chém xuống, vệt máu lạnh ngắt hắt thẳng vào mặt Trà My khiến cô giật mình hét lên:
- Á!
Trà My mở choàng mắt ngồi bật dậy sau cơn ác mộng dị thường, cô thở dài nhẹ nhõm khi biết đó chỉ là giấc mơ.
Cô tự hỏi bản thân:
- Mệt quá, mình có đang gặp triệu chứng của bệnh hoang tưởng không vậy?
Phòng khách sạn im lặng tĩnh mịch, ánh đèn ngủ mờ ảo soi xuống nền gạch lạnh ngắt.
Quyển sách đang đọc dở dang bị cô đánh rơi nằm đó từ lúc nào.
Cô cảm thấy lạnh nhưng mồ hôi lại ướt cả áo.
Từ cửa sổ ùa vào một cơn gió nhẹ nhàng mang theo hương hoa sứ ngọt lịm.
Thì ra Trà My đã quên đóng cửa sổ.
Cô nhìn ra ngoài, trăng tròn sáng vằng vặc in xuống mặt nước hồ bơi như một cái đĩa to màu vàng óng ả.
Ánh trăng đẹp đẽ làm cô nổi hứng pha một ly cà phê, hướng ra hồ bơi ngồi ngắm cảnh.
Nhớ khi còn bên nhau, Sỹ Thành cũng rất chiều chuộng cô, anh thường xuyên cùng cô thức suốt đêm, cô đọc sách hoặc xem phim, trong khi anh cắm cúi với những kế hoạch tài chính, nhân sự, đơn hàng vv..
Trong mắt cô anh là người con trai ưu tú và thanh lịch nhất, anh quá xuất sắc đến nỗi cô cảm thấy mình quá nhỏ nhoi bên cạnh người thương, đôi lúc chẳng dám nghĩ đến tương lai xa, bởi..
cổ tích chẳng khi nào có thật!
Mười sáu âm lịch trăng thật đẹp, cô bật đèn lên, đồng hồ điểm một giờ khuya.
Nhìn tấm vé mời tham dự triển lãm cổ vật, Trà My thấy phấn khích mong đến hai giờ chiều mai để đi xem cho thõa mắt.
Ngoài sách, Trà My có sở thích là học tiếng Hoa và chữ Hán, tìm hiểu văn hóa lịch sử.
Đặc biệt là nhìn ngắm cổ vật của người xưa.
Cũng không hiểu vì đâu mỗi lần nhìn thấy cổ vật cô lại có cảm giác bồi hồi khó tả, các cổ vật trông vừa quen vừa lạ, vừa gần gũi lại vừa xa xăm.
Và cô thích cảm giác cố truy tìm miền ký ức bị chôn sâu ở nơi nào trong tiềm thức, biết là nó ở đấy nhưng mãi không thể chạm đến được.
Gió khuya bỗng thổi mạnh, mây lại che kín bầu trời.
- Lại mưa!
Trà My mất hứng nhúng vai, cô đành kéo rèm lại rồi lên giường đắp chăn.
* * *
Ngày 7 tháng 10 năm Kỷ Mão (1459), tại điện Tường Quang trong Hoàng Thành Thăng Long, Lệ Đức Hầu Lê Nghi Dân (*) đăng cơ hoàng đế Đại Việt.
Đại Việt Sử Ký Toàn Thư, Đại Việt Thông Sử có ghi chép chiếu chỉ tuyên cáo đăng cơ của Lê Nghi Dân như sau:
"Trẫm là con trưởng của Thái Tông Văn Hoàng Đế (*), trước đây đã được phong là Hoàng thái tử, giữ ngôi chính ở Đông cung.
Chẳng may tiên đế đi tuần miền Đông, bỗng băng ở bên ngoài.
Nguyễn Thái hậu (*) muốn giữ vững quyền vị, ngầm sai nội quan Tạ Thanh dựng Bang Cơ lên làm đế, bắt trẫm làm phiên vương xứ Lạng Sơn.
Sau Tạ Thanh tiết lộ việc ấy, lây đến cả Thái uý Trịnh Khả và Tư không Trịnh Khắc (*) Phục, Thái hậu bắt giết cả đi để diệt khẩu.
Cho nên từ đó đến giờ, hạn hán sâu bệnh liên tiếp xảy ra, tai dị luôn luôn xuất hiện, đói kém tràn lan, trăm họ cùng khốn.
Diên Ninh (*) tự biết mình không phải là con của tiên đế, hơn nữa lòng người ly tán, nên ngày mồng 3, tháng 10 năm nay, đã ra lệnh cho Trẫm lên thay ngôi báu.
Trẫm nhờ người trông xuống, tổ tông phù hộ, cùng các vương, đại thần, các quan văn võ trong ngoài đồng lòng suy tôn, xin Trẫm nên nối ngôi đại thống, hai ba lần khuyên mời, Trẫm bất đắc dĩ đã lên ngôi vào ngày mồng 7 tháng 10 năm nay, đổi niên hiệu là Thiên Hưng."
* * * Hết chương 1----
Chú thích:
1.
Thái Văn Tông Hoàng Đế: Lê Thái Tông, tên huý là Lê Nguyên Long, vị hoàng đế thứ hai của triều Hậu Lê.
2.
Nguyễn Thái hậu: Tuyên Từ Hoàng thái hậu Nguyễn Thị Anh, mẹ ruột của Lê Nhân Tông.
3.
Trịnh Khả: Tể tướng Đại Việt thời Lê Sơ, được xem là một trong những công thần khai quốc của Lê Triều.
4.
Trịnh Khắc Phục: Công thần khai quốc nhà Lê Sơ, có công giúp Thái Tổ đánh đuổi nhà Minh, được phong hai tước vị là Thượng Trí Tự và Trước Phục Hầu, được ban họ Lê nên còn gọi là Lê Khắc Phục.
5.
Diên Ninh: Diên Ninh là niên hiệu thứ hai dưới thời trị vì của Lê Nhân Tông (hay còn gọi là Lê Bang Cơ).
Ông lên ngôi năm 1442 lúc mới một tuổi, thái hậu Nguyễn Thị Anh buông rèm nhiếp chính, niên hiệu là Thái Hòa.
Đến nằm 1453 ông đích thân chấp chính, đổi niên hiệu lại là Diên Ninh.
Từ "Diên Ninh" ở đây ý nói về Lê Nhân Tông..