Nỗi kinh hãi đã làm đầu óc Nghi Dân bừng tỉnh.
Hắn nhanh như cắt lôi cổ tên thị vệ lên chắn ngang trước ngực mình.
Phập! Mũi tên cắm sâu vào lưng tên thị vệ, mắt hắn trợn ngược lên nhìn tên chủ công vô lương tâm đầy bất ngờ uất hận, rồi lịm hẳn.
Con ngựa kéo xe bị những mũi tên bay vun vút làm hốt hoảng, nó đứng lên bằng hai chân, hí lên một tràng dài thất thanh rồi tung vó bỏ chạy.
Bất ngờ vì cổ xe bị con ngựa kéo mạnh, Nghi Dân ngã bổ nhào ra khỏi xe, hắn la lớn:
- Mau bảo vệ bổn vương!
Đám tàn binh bị trúng thuốc mê dùng hết sức lực còn lại vung gươm chém vào mưa tên đang tới tấp lao đến.
Nghi Dân quay lưng toang bỏ chạy thì..
Phịch! – Một tên vệ sĩ trúng tên ngã ngay dưới chân hắn.
Hơn hai mươi vệ sĩ chỉ trong chốc lát đã bị hạ gục nằm la liệt dưới mặt đường.
Không gian bỗng yên tĩnh lạ thường, những mũi tên cũng đã ngừng bay ra.
Vốn cũng là người giỏi võ, Nghi Dân tuốt gươm mắt đảo bốn phía dè chừng, quyết liều một phen với kẻ nào đang muốn ám hại mình.
Thuốc mê đã ngấm sâu vào máu, trước mắt chỉ là những hình ảnh nhoè nhoẹt mờ đục, hắn đành dùng thính giác để phát hiện tiếng động, vành tai giật giật liên tục.
Chỉ một phút sau, khi đã xác định chẳng còn viện binh nào, một tên sát thủ mặc áo đen, đầu đội nón rộng vành có mảnh vải thưa bao quanh trùm kín đầu từ trên ngọn cây phi thân xuống, cốt để ra tay lấy mạng Nghi Dân.
Vù! - Tiếng lưỡi gươm sắc bén cứa vào không khí từ sau lưng hung hãn lao đến.
Cảm nhận ra nguy hiểm, Nghi Dân lảo đảo quay lại, nghiêng người tránh sang một bên, lưỡi gươm chém sượt qua làm vai áo rách toạt.
Sát thủ dùng động tác nhanh chóng và quyết liệt tiếp tục ra chiêu đâm thẳng vào ngực.
Nghi Dân thân thủ cũng không tồi đã nhanh chóng lách sang bên trái hòng lợi dụng lúc sát thủ bị nghịch tay, chiêu thức chậm chạp mà phản công.
Chưa để đối thủ kịp phản ứng, Nghi Dân tung lên một cước muốn đá văng thanh gươm, tiếc rằng sức lực lúc này đã cạn, hắn loạng choạng ngã sóng soài xuống đất, bất lực mở trừng trừng đôi mắt nhìn cái chết đang sắp sửa vồ lấy mình.
Phụt! Thanh gươm lạnh lùng dứt khoát chém xuống.
Keng! – Một nhát gươm từ đâu phóng đến ngang tầm mắt Nghi Dân, quyết liệt chém gãy đôi lưỡi gươm của tên sát thủ.
Bị bất ngờ, tên sát thủ quắc mắt nhìn lên định tung chưởng về phía người đã cứu Nghi Dân.
Lê Tuấn ánh mắt sắc bén đoán biết ý đồ, chàng dùng một tay chụp ngay lấy cổ tay sát thủ, tay còn lại vung gươm định chém bay chiếc nón che mặt để xem kẻ nào to gan dám thích sát Lạng Sơn Vương.
Nhưng người này quả nhiên thân thủ phi phàm, nhanh như cắt đã xoay cổ tay thoát được khống chế của Lê Tuấn rồi lách đầu sang một bên thoát được nhát chém.
Lê Tuấn và tên sát thủ rơi vào thế tay ngươi khóa tay ta, chân ta kiềm chế được chân của ngươi, hai người trong phút chốc chỉ còn đứng yên giằng co đấu sức.
Một cơn gió thổi bay tấm vải trùm nón của tên sát thủ, phía sau lớp vải còn là một lần khăn che mặt hắn đã cẩn thận chuẩn bị từ trước.
Dưới ánh sáng yếu ớt của những chiếc đèn lồng được treo trên đường phố kinh thành, gương mặt Lê Tuấn cứ theo lớp vải được gió thổi tung mà từng chút một hiện ra trước mắt hắn.
Đôi mắt tên sát thủ bỗng mở to đầy hoang mang kinh ngạc, hắn lập tức nới lỏng tay.
Lê Tuấn chớp lấy cơ hội tung một cước đạp hắn văng xa phải đến hai ba mét.
Lê Hạo từ nãy đến giờ không dám rời Thu Đào nửa bước vì sợ tên bay loạn xạ làm nàng bị thương, chàng cứ thế đứng đấy nhìn khắp bốn phía để quan sát phục kích giúp Lê Tuấn.
Tất nhiên sự hoang mang của tên sát thủ khi nhìn thấy mặt Lê Tuấn làm sao qua được đôi mắt tinh tường của chàng.
Hắn rõ ràng là một cao thủ, làm sao chỉ mới đấu sức một chút đã vội nới tay chịu thua?
Bị đá văng ra xa, tên sát thủ tay ôm lấy ngực đau đớn nhưng vẫn cố xoay người đứng bật dậy ngay, hắn đưa mắt nhìn Lê Tuấn lần nữa rồi nhanh chóng phi thân nhảy lên bức tường tẩu thoát.
Xong hết mọi việc, cả ba người chạy nhanh đến chỗ Nghi Dân nằm bất động.
Lê Hạo lay lay hắn gọi:
- Đại ca! Đại ca!
Thu Đào lúc ấy ba hồn chín vía chưa kịp nhập đủ vào xác, đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến cảnh giết người bằng mũi tên, gươm đao thật dã man.
Trước nay chỉ thấy trên phim ảnh nên nào có biết được rằng, sau mỗi một trận chém giết không phải chỉ là cảnh diễn viên chính chạy thoát rồi thôi..
nào có phải như vậy! Trước mắt nàng là xác người chết nằm la liệt, dưới đất máu chảy đọng thành vũng, mùi tanh xộc vào mũi đến nghẹt thở.
Nàng cứng cả người đứng trơ trơ không động đậy, hai lòng bàn tay mồ hôi toát ra ướt đẫm, lạnh ngắt như băng.
Lê Tuấn nhìn thấy Nghi Dân nằm bất động bèn đưa tay sờ soạn lên ngực, lên mũi, đoạn bảo:
- Không sao, Lạng Sơn Vương chỉ bất tỉnh thôi! Mau đưa về phủ Chỉ Huy Sứ trước, từ đây đến đó là gần nhất!
Lê Hạo gật đầu rồi đỡ Nghi Dân ngồi lên, không quên hỏi Lê Tuấn:
- Biểu huynh không sao chứ?
- Ta không sao? – Lê Tuấn đáp.
Lê Tuấn nhìn sang Thu Đào, thấy sắc mặt nàng tái mét, im thin thít không nói gì từ nãy đến giờ, tuy có chút tội nghiệp cho nàng phải chứng kiến cảnh chém giết này, nhưng chàng cũng không quên châm chọc:
- Đại tiểu thư! Ta còn tưởng nàng không sợ trời không sợ đất chứ, hóa ra là nàng cũng có lúc mất hết hồn vía à?
Thu Đào còn chưa bình tĩnh được nhưng vẫn cố bướng:
- Ai..
ai nói t..
a sợ? Tại vì..
tại vì ta..
Nghe thấy giọng nói run run của nàng, Lê Tuấn bỗng nhiên cảm thấy xót xa, mất hết hứng thú trêu ghẹo, chàng vội nắm tay nàng an ủi:
- Không sao rồi, có ta ở đây, sẽ không sao cả!
Lê Hạo từ nãy đến giờ vẫn đứng cạnh bảo vệ Thu Đào cẩn thận, chàng biết chắc một sợi tóc của nàng cũng không bị mất nên rất yên tâm quan sát xung quanh.
Đoạn Lê Hạo xốc Nghi Dân lên lưng để cõng đi, rồi bảo hai người:
- Chúng ta mau về phủ, còn chưa biết sát thủ là ai, mục đích chúng là gì, ta không nên nán lại đây lâu!
Bốn người dắt díu nhau vội vã chạy về phủ Điện Tiền Chỉ Huy Sứ.
* * *
Nguyễn Đức Trung bước ra khỏi phòng, ông xoay lưng cẩn thận đóng cửa lại.
Xong liền bước tới giữa sân nơi Lê Tuấn, Lê Hạo đang đứng đó chờ sẵn.
Ông chấp hai tay ngang mặt mà thưa:
- Hoàng Thượng và Tứ Điện Hạ yên tâm, thầy lang bảo Lạng Sơn Vương chỉ bị trúng thuốc mê liều lượng cao, ngủ một giấc tự nhiên sẽ bình thường trở lại!
- Thuốc mê? – Hai chàng trai đồng thanh hỏi.
Lê Tuấn nhíu mày có vẻ đã đoán ra chuyện gì đó, đoạn chàng nhìn Nguyễn Đức Trung ra ý chỉ:
- Chuyện đêm nay đừng nói cho Lạng Sơn Vương biết là Trẫm đã cứu huynh ấy, cứ nói là tứ đệ và đại tiểu thư trên đường dự yến tiệc về tình cờ bắt gặp rồi ta tay tương trợ.
Nói xong, chàng ngập ngừng một chút rồi tiếp:
- Cũng không được để huynh ấy biết bản thân bị trúng thuốc mê.
Nếu chuyện này tiết lộ sẽ ảnh hưởng đến yên bình của hoàng thất, Trẫm nhất định phạt nặng! Nguyễn Đại Nhân xin hãy giúp Trẫm giữ bí mật!
- Thần tuân chỉ! – Nguyễn Đại nhân cung kính đáp lời.
Lê Hạo vốn hiểu rõ cục diện, đoán biết Hoàng Thượng có ý bảo vệ cho ai nên cũng gật đầu đồng ý, chàng chấp tay ngang mặt nói:
- Thần đệ tuân chỉ!
Lê Tuấn nhìn sang Lê Hạo tỏ ý cảm kích người em trai luôn luôn đứng về phía của mình, rồi bảo:
- Đêm nay nhờ Tứ Đệ ở lại phủ theo dõi Lạng Sơn Vương giúp Trẫm vậy!
- Hoàng Thượng cứ yên tâm giao cho thần đệ! – Lê Hạo trả lời.
Sau cuộc nói chuyện, Nguyễn Đức Trung vội vã chuẩn bị mười vị tráng sĩ giỏi võ nhất phủ đệ, cộng thêm mười tên gia nhân tháo vác và một cổ xe ngựa chắc chắn ra để bảo vệ Nhân Tông hồi cung.
Thật ra lúc nãy ông vừa đi dự yến tiệc về chưa kịp thay xiêm y, đã thấy thánh giá nối gót về đến phủ ngay sau lưng mình, lại còn cả Tứ Hoàng Tử đang cõng trên lưng Lạng Sơn Vương, quần áo tóc tai rủ rượi, bên cạnh còn có Thu Đào mặt mày lấm lét không dám nhìn thẳng vào mặt cha.
Phải nói rằng Nguyễn Đức Trung lúc ấy thất kinh hồn vía, vì từ đâu long tử long tôn kéo đến nhà mình giữa đêm trong bộ dạng mới đánh nhau một trận tơi tả, ông hoảng hốt đoán rằng con gái đã gây ra họa gì rồi chăng? Rất may qua lời thuật lại của Lê Hạo, Thu Đào chẳng hề liên quan đến việc Lạng Sơn Vương bị sát thủ truy đuổi, nhưng rõ ràng là vì nàng mà Hoàng Thượng mới xuất cung để rồi xém chút bị sát thủ đả thương.
Rồi ông rùng mình nhớ đến việc Nguyễn Trãi cũng vì tội hại chết vua mà bị tru di tam tộc, mồ hôi cứ vả ra như tắm!
Chuẩn bị xong đâu đấy, Nguyễn Đức Trung đứng cạnh xe ngựa kính cẩn mời Nhân Tông hồi cung.
Trước khi lên xe Lê Tuấn nhớ đến Thu Đào đang hoảng sợ trong phủ, trong lòng chàng bỗng xốn xang khó tả, thật chẳng muốn bỏ đi chút nào.
Chàng cũng đoán biết thể nào Thu Đào cũng sẽ bị trách phạt tội lén vào cung chơi nên đã vì nàng mà "rào trước đón sau" với Nguyễn Đức Trung:
- Đại tiểu thư tuổi nhỏ ham vui, vả lại là do Trẫm tự nguyện muốn đưa nàng về phủ.
Trẫm không trách tội nàng lẻn vào cung đâu, Nguyễn Đại Nhân cũng nên bỏ qua cho nàng lần này!
- Thần đa tạ Hoàng Thượng khai ân không phạt, sau này sẽ quản thúc Thu Đào tốt hơn, cho học lễ giáo cung quy đầy đủ để sang thu tiến cung hầu hạ thánh giá!
Lê Tuấn gật đầu mỉm cười rồi bước lên xe ngựa.
* * *
Thu Đào nằm gọn trên giường, kéo chăn đắp ngang ngực thẩn thờ nhìn lên trần nhà nhớ lại trận ẩu đả lúc nãy.
Đang cùng hai vị công tử anh tuấn vui vẻ dạo chơi, bỗng nhiên từ xa nghe tiếng gươm đao va vào nhau loảng choảng, tiếng rên la của những người bị thương trong trận hỗn chiến vọng lên mỗi lúc một rõ ràng và gấp gáp hơn.
Theo bản năng của một người có lòng nghĩa hiệp, Lê Tuấn liền rảo bước chạy nhanh về hướng phát ra âm thanh ẩu đả ấy, Lê Hạo cũng chạy theo sau làm Thu Đào đuổi theo suýt hụt hơi.
Vừa đến hiện trường, chưa kịp hít thở được tí nào thì một cảnh tượng máu me hiện ra, nàng nhìn thấy mấy chục con người đang vùng vẫy dưới đất, thân thể bị chi chít mũi tên dựng đứng như lông nhím.
Lúc Lê Tuấn phi thân nhảy bổ ra đỡ lấy nhát gươm chém xuống đầu Nghi Dân, nàng đã hốt hoảng la lớn:
- Nè! Cẩn thận đó!
Tuy chàng nói bản thân mình là một thị vệ, nhưng từ lúc gặp gỡ đến nay, trong mắt Thu Đào chàng vẫn luôn thể hiện là một tên thư sinh diện mạo khôi ngô, tính tình thì đào hoa bay bướm, thích lấy lòng nữ nhi.
Hoàn toàn chưa bao giờ được chứng kiến và cũng không tin nổi rằng chàng có thân thủ phi phàm như thế.
Nhìn Lê Tuấn đánh bên trái, tránh bên phải, từng bước khóa chặt tay chân tên sát thủ, nàng ngưỡng mộ dáng vẻ dũng mãnh đó của chàng vô cùng, chỉ muốn đưa tay hò hét cỗ vũ kiểu những nhóc tỳ tuổi teen xem idol biểu diễn.
Đoạn nhớ đến hộp thuốc của Lê Tuấn tặng đang để ở đầu giường, nàng với tay ra lấy rồi vân vê chiếc hộp trong tay.
Thoáng chút buồn rầu hiện lên trong đôi mắt vì nhớ đến việc phải tiến cung làm cái gì lục giai, cái gì mỹ nhân gì gì đó cho Lê Bang Cơ.
Lúc này Thu Đào không phải buồn vì sợ mình sẽ chết già trong cung, hoặc giả sẽ bị quân phản loạn của Nghi Dân bắt giữ, mà nàng buồn khi nghĩ rằng:
- Lê Tuấn! Chàng cảm thấy thế nào khi ta phải gả cho người khác?
Thu Đào thở dài rồi lắc lắc đầu, như thể làm vậy để cho những ý nghĩ sẽ theo cú lắc ấy mà văng hết ra ngoài vậy.
Đêm hè oi ả, nàng trằn trọc không ngủ được.
Thấy nàng cứ lăn qua trở lại mãi trên giường, Xuân Mai nằm ở chiếc phản bên cạnh cất tiếng hỏi thăm:
- Đại tiểu thư khó ngủ à? Tiết trời nóng nực, em hầu quạt cho cô nhé!
Thu Đào nghe Xuân Mai nói sẽ quạt cho mình ngủ thì vô cùng không thích.
Từ lúc lạc đến chốn này, nàng chứng kiến nỗi cực khổ của thân phận nô tỳ nhiều rồi và thấy thật là kinh khủng! Ai đời lúc trời nóng như thế này, lại là giữa đêm hôm khuya khoắt lại phải đứng mà quạt cho chủ nhân ngủ!
- Thôi! Mình không phải kiểu thích hành xác người ta như vậy! – Thu Đào nghĩ thầm.
Rồi nàng ngồi dậy bảo Xuân Mai thắp thêm nến cho sáng, vì nàng chưa muốn ngủ, lại dặn rằng từ đây không cần phải làm cái việc hầu quạt cực nhọc ấy nữa.
Xuân Mai lấy làm lạ lắm, nhưng vốn đã quen với sự lạ lùng này của Thu Đào từ lúc ốm nặng tỉnh dậy nên nàng tỳ nữ trung thành chỉ gật đầu vui vẻ vâng lời.
Thu Đào mở cửa sổ ra, một cơn gió mát mẻ nhẹ nhàng lùa vào.
Nàng ngồi chống cằm bên khung cửa lặng lẽ ngẩng đầu ngắm trăng.
Rồi lại nghĩ đến cái người được Lê Tuấn cứu lúc nãy – Lạng Sơn Vương Lê Nghi Dân.
- Lê Nghi Dân! Người sau này sẽ giết chết Lê Bang Cơ và Thái Hậu à? Lê Tuấn ơi Lê Tuấn, chàng thân là thị vệ của Hoàng Thượng, nhưng chàng có biết mình vừa cứu một người sau này sẽ giết chết Hoàng Thượng không?
Nàng cảm thán chép miệng nghĩ đến thế gian vật đổi sao dời, làm quân vương cũng chưa hẳn là tốt, suốt ngày đấu đá quyền lực để rồi tuổi trẻ phải sớm ra đi vì bị chính anh em ruột thịt mưu hại!
- Đau lòng thay cho người Nhân Tông Hoàng Đế ơi! – Thu Đào lẩm bẩm.
Đang mãi nghĩ ngợi, bỗng nàng nghe thấy một tiếng sáo du dương vang lên, điệu nhạc dập dìu sâu lắng, lúc trầm lúc bỗng, nghe mới da diết u hoài làm sao! Thu Đào nhìn quanh quất theo tiếng âm thanh phát ra nhưng mãi mà chưa thấy tác giả của giai điệu u sầu ấy ở đâu.
Rồi tiếng sáo bỗng dưng im bặt, Lê Hạo từ sau lớp cửa căn phòng đối diện dần dần bước đến gần nàng, hỏi:
- Có êm tai không? Ta thổi sáo cho nàng dễ ngủ nhé!
- Hay! Nhưng nghe sao mà buồn quá, ta sợ cảm giác đau lòng buồn bã lắm!
Lê Hạo mỉm cười, giọng chìu chuộng:
- Vậy ta thổi một khúc nhạc vui vẻ cho nàng nghe!
Nói xong chàng không vội thổi sáo mà ngước nhìn trăng ngâm nga một thể loại gì đấy mà nàng không biết là lời thơ hay lời nhạc:
"Lặng ngắm bên trời ánh trăng nghiêng,
Như mắt nàng chưa vướng bận ưu phiền.
Lòng như ánh trăng, lặng lẽ chiếu bên thềm,
Lặng dõi theo, lòng chẳng quên ký ức êm đềm.."
Tiếng sáo lại cất lên, nhưng lần này giai điệu rất thanh thuần trong sáng, tựa như sao trời lấp lánh, tựa như đóa hoa xuân nhí nhảnh tỏa hương, tựa như người con gái thuở nào trong lòng chàng nhảy múa giữa muôn vàn cánh bướm..
Thu Đào thiếp đi lúc nào không biết..
* * *
Lê Nghi Dân tỉnh dậy thấy mình ở phủ đệ của Nguyễn Đức Trung thì lòng đầy nghi hoặc.
Hắn chậm rãi hớp từng ngụm trà, cố gắng chấp nhận lời kể của Lê Hạo rằng do uống quá say nên đầu óc quay cuồng, không may giữa đường gặp phải lục lâm thảo khấu (*) định cướp của, đúng lúc Lê Hạo đang trên đường về phủ cùng Thu Đào gặp được nên ra tay tương trợ.
Lê Nghi Dân ép lòng hành lễ đa tạ ơn tương cứu của Lê Hạo và Nguyễn Đức Trung, sau đó nhờ người truyền tin về phủ Lạng Sơn Vương phái người đến đón hắn về.
Hắn nheo nheo đôi mắt bất mãn tự nghĩ:
- Lẽ nào vô lý như thế được? Uống say mà toàn thân một chút sức lực cũng không còn à? Tuỳ tùng của ta toàn bộ say hết hay sao? Tên sát thủ đó rõ ràng xuất chiêu nào cũng muốn đoạt mạng ta, như vậy là chỉ là toán cướp bình thường thôi sao?
Lê Hạo biết khó lòng mà lừa dối được tên xảo quyệt như Nghi Dân, chàng nhân lúc Nguyễn Đức Trung đi chuẩn bị ngựa xe cho hắn mà rằng:
- Đại ca! Mọi việc cứ nên thuận theo ý trời! Nay tình thế của ta là phải tin theo những gì người khác muốn ta tin, đại ca vừa thoát đại nạn, nên nép mình lại để bảo toàn bản thân trước mới là thượng sách!
Nghi Dân liếc mắt qua lại một lượt, rồi hiểu ý Lê Hạo muốn nhắc nhở mình không nên truy cứu tránh rước họa vào thân, tạm thời thế lực chưa vững phải nên cương nhu đúng lúc.
Hắn vỗ vai Lê Hạo một cái, rồi không nói thêm gì nữa.
Thật ra trong lòng Nghi Dân cũng ngờ ngợ đoán ra kẻ muốn mình chết nhất là ai, chỉ có điều chưa đủ chứng cứ, thế lực cũng chẳng thể nào đủ sức lật đổ được ả độc phụ, nên chỉ biết tạm thời nín nhịn.
Hắn nghiến răng tự nói một mình:
- Độc phụ! Không phải do Trúc Diệp Thanh của bà thì là cái gì? Được, đã thế ta sẽ tiên hạ thủ vi cường (*), xem không có hắn bà sẽ dựa vào ai để tác oai tác quái!
* * *
Bốp! Một cái tát tay giáng thẳng vào mặt tên sát thủ.
- Vô dụng!
Tên sát thủ quỳ sụp xuống:
- Thái Hậu tha tội, thần nhất định tìm cơ hội khác..
- Cơ hội gì? Ngươi muốn giết chết hắn ngay trong cung này để ta và Hoàng Thượng mang tiếng bất nhân ngàn đời à! Uống rượu say bị đạo tặc giết chết giữa đường, mắc mớ gì đến ta, cơ hội tốt như vậy lại để vuột mất! Ngươi đúng là làm ta thất vọng! – Thái Hậu cướp lời, không ngừng mắng nhiếc.
Tên sát thủ vẫn quỳ sụp dưới chân bà không dám ngẫng đầu lên! Đoạn Thái Hậu bỗng tuôn ra một tràng cười khoái trá như bất thình lình nghĩ ra kế sách, bà nhìn tên sát thủ gằn giọng:
- Vậy thì vở kịch Lạng Sơn Vương Lê Nghi Dân hi sinh anh dũng trong trận đánh dẹp dư đảng, ngươi cố mà làm tròn vai đi!
* * * Hết chương 14 ----
Chú thích:
1.
(*) Lục lâm thảo khấu: Chỉ bọn cướp.
2.
(*) Tiên hạ thủ vi cường: Ai ra tay trước sẽ chiếm ưu thế..