Hồi Đầu

Không biết hôm qua tôi ngủ từ lúc nào, khi tỉnh lại thì người bên cạnh đã đi mất. Tôi cầm điện thoại di động lên, định chuẩn bị gọi cho Diệp Du, lại nghe một ít tiếng động phát ra từ ngoài phòng. Tôi vội đứng xuống giường, chưa kịp mang dép đã mở cửa ra, thì nhìn thấy tay đầu lĩnh hắc đạo Trầm Trạch Nam này đang mặc một chiếc tạp dề không mấy thích hợp đem đĩa trong tay đặt lên bàn ăn. Nghe được tiếng động hắn xoay đầu lại, tầm mắt chuyển xuống dưới chân tôi, lập tức liền cau mày đi tới.

“A Kỳ, sao anh không mang dép? Đất lạnh lắm.” Rồi rất tự nhiên hắn ôm tôi trở về trên giường.

Đối với hành động này của Trầm Trạch Nam tôi không cảm thấy kinh ngạc, dù cơ thể tôi không phải là gầy yếu, người này cũng có thể dễ dàng nâng tôi lên quá đỉnh đầu. Thỉnh thoảng được hắn bế kiểu “công chúa” như thế, tôi vốn tỏ vẻ bài xích mãnh liệt, nhưng hắn bảo vì khoảng thời gian ấy hay ôm tôi về nhà nên đã trở thành thói quen, sau đó tôi không hiểu rõ, ở mặt này căn bản hắn cũng chẳng giác ngộ.

Tôi lắc đầu nhìn Trầm Trạch Nam, cứ tưởng Diệp Du, xem ra tên kia bỏ chạy thật rồi.

“A Kỳ, em biết hắn đã trở lại.” Trầm Trạch Nam vừa nói vừa giúp tôi đi dép vào, giọng điệu rất bình thường.

“Ừ.” Tôi đáp một tiếng trầm thấp.

Trầm Trạch Nam đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi một chút, ánh mắt của hắn thật phức tạp, “Anh và hắn lại về bên nhau?”

“Hôm qua tụi tôi có làm, nhưng sáng sớm nay tên kia chạy mất rồi.” Tôi cười cười, làm ra bộ dáng không sao cả.

“Được rồi, ra ngoài ăn sáng đi.” Trầm Trạch Nam không nói tiếp đề tài đó nữa, đẩy tôi ra phòng ngoài.

Tôi cắn ổ bánh mì được nướng vừa giòn, rồi buồn cười nhìn Trầm Trạch Nam còn mặc tạp dề, da mặt hắn dày thật, không một chút đỏ, hắn bình tĩnh cởi tạp dề ngồi xuống cạnh tôi.

“Tôi bảo cậu này Trầm Trạch Nam, cậu như vậy trông có ra dáng một lão đại hắc đạo không? Nếu thủ hạ cậu nhìn thấy cậu thế này, uy tín cậu nát bét hết.”

“Bọn chúng làm gì có cơ hội nhìn được bộ dạng này của em, nếu lỡ thấy em sẽ băm bọn chúng cho chó ăn liền.” Trầm Trạch Nam vừa ăn trứng chiên, vừa đặt sữa bò bên tay tôi.

“Phần tử bạo lực.” Tôi khẽ hừ một tiếng, sau đó cầm lấy sữa bò uống. Kỳ thực tôi không thích sữa, cũng không thích ăn sáng, đây đều là bị Trầm Trạch Nam ép, bởi vì sau chuyện với Diệp Du thời gian đó tôi uống rượu đến mức tổn thương dạ dày, rồi không biết bác sĩ nói gì với Trầm Trạch Nam, từ đó về sau hắn buộc tôi phải ăn sáng, uống sữa tươi, kiêng đồ cay. Tôi biết hắn quan tâm tôi, nên cứ nghe lời hắn mà làm.

“Đừng sợ, em không bạo lực với anh đâu.” Trầm Trạch Nam đưa giấy ăn qua cho tôi, sau đó cầm lấy áo bành tô trên ghế salông mặc vào.

Lời này đúng là lời nói thật, tôi liếc nhìn hắn một chút, “Về sau cậu bận việc thì đừng đến đây, tự tay tôi sẽ làm bữa sáng.”

Trầm Trạch Nam đang khoác áo thì dừng tay, “Nếu anh thấy phiền phức em sẽ không đến, nhưng anh nhớ bảo Diệp Du phải làm bữa sáng cho anh đấy.”

Tôi sững sờ, hắn cảm giác tôi chê hắn vướng bận, “Cậu lại nghĩ bậy cái gì, tôi và hắn còn chưa trao đổi bát tự, hơn nữa cậu là bạn tôi, gì mà phiền phức với không phiền phức.”

(Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự“.)

Trầm Trạch Nam gật gật đầu, khom lưng xoa tóc tôi, “Anh nhớ tự chăm sóc tốt bản thân.”

Tôi nghe ra được có chuyện trong chất giọng hắn, tôi gật đầu rồi đẩy hắn một cái, “Biết rồi, lần sau không cho phép sờ đầu tôi nữa.”

Trầm Trạch Nam cười nhìn tôi, lúc này mới yên tâm rời đi.

Nhìn Trầm Trạch Nam đi khỏi, khóe miệng tôi vẫn cong lên mới buông xuống, nghĩ đến Diệp Du, tâm tình có chút buồn bực.

Tôi lấy di động ra, nhìn số của cậu trong màn hình, đây là số được lưu lại với tư cách khách hàng, không biết phải số cá nhân không. Tôi nghĩ nghĩ, vẫn là bấm điện thoại, lần thứ nhất không kết nối được, lần thứ hai có tiếng chuông nhưng không bắt máy, lần thứ ba tút một tiếng đã bị dập, gọi thêm lần nữa thì trực tiếp tắt máy.

Trong lòng tôi bùng nổ cơn giận, làm gì phải trốn tránh đến cùng như vậy?! Tôi lại cầm di động lên gọi người phụ trách công ty, viện lý do công tác hỏi rõ địa chỉ của Diệp Du, tôi liền vọt về phòng thay quần áo, lấy chìa khóa xe xông ra ngoài.

Đến địa chỉ nhà Diệp Du, tôi xuống xe lại gọi điện thoại, vẫn là tắt máy.

Tôi bước tới bắt đầu gõ cửa, không ai trả lời.

Tôi đứng tựa vào cửa chán chường, thấy mình thật khờ quá, liều mạng như vậy lao tới, cũng không suy xét rốt cục cậu có nhà không. Thở dài, sự kiên nhẫn và bình tĩnh của mình cứ gặp Diệp Du là tiêu tan hết.

Đột nhiên di động reo lên, tôi nhìn vào thì thấy người của công ty.

“Thiết kế Tần, đến công ty một chuyến đi, khách hàng không hài lòng dự án vừa rồi, ông chủ bảo muốn anh tự mình tới xem.”

“Được.” Tôi ngẫm nghĩ, dự án gần đây là từ Diệp Du, vốn do tôi phụ trách, kết quả không biết làm sao đột ngột thay đổi người phụ trách, tôi đoán Diệp Du tạm thời quyết định.

Bây giờ cơ hội gặp mặt đã đến tay, có lẽ Diệp Du làm sao cũng không ngờ tới, nghĩ vậy tâm trạng tôi đột nhiên trở nên tốt hơn, khóe miệng cong cong, tôi lái xe chạy thẳng đến công ty.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui