Hối Hận Vì Lấy Vợ Sớm


Em quay sang thì vợ ngồi cạnh bên, vợ nhìn em với ánh mắt rơi lệ, đôi mắt đa sưng húp lên. Có lẽ đêm qua đã khóc nhiều rồi, vợ lo cho em làm gì chứ! Từ lúc cưới em đến giờ, vợ có bao giờ nghĩ đến cảm giác sợ hãi của em khi vợ đối xử như vậy, đã bao giờ em được sống thật với bản thân mình hay chưa. Vợ ép em sống trong cái khuôn lệ do vợ đặt ra, bắt em phải làm cái này, cái kia, em đi đâu, em mua gì cũng phải xin phép vợ. Kể từ ngày về sống chung, mỗi lần gặp mặt bạn bè, em lại mang danh sợ vợ, là kẻ nhu nhược. Uhm! Người ta nói đúng đó! Có lẽ em nhu nhược và hèn nhát quá, mới để vợ ăn hiếp đến nổi như thế này.
Vợ ôm em vào lòng, nước mắt ứa ra:
- Anh đi đâu cả đêm qua mà không chịu nói với em một tiếng, em gọi điện cho ba má, cho cả anh chị em dòng họ, vẫn không ai biết anh ở đâu. Em sợ anh bị tai nạn, em đã đến bệnh viện này, bệnh viện kia để tìm anh nhưng vẫn không thấy… -- vợ em nói trong nước mắt
- Cô khóc làm gì, vì cô mà tối qua tôi không dám về nhà, cô có biết không? -- em lúc này cũng tức lắm, em quát lên
- Em xin lỗi anh! Mình về đi anh!... -- vợ lại khóc tiếp
- Xin lỗi cái gì, sao cô không đánh tôi tiếp đi. Tôi là chồng cô chứ có phải con cô đâu mà đối xử như vậy… Bấy lâu nay thương cô nên tôi mới chịu nhịn nhục cô… Bây giờ tôi nói thẳng cho cô biết, về nhà mà mất dạy thì đừng có trách sao thằng này không nói trước.
- Em xin lỗi anh mà B. ơi! Huhuhu… -- vợ khóc thét cả lên
Kể từ cái ngày hôm đó, bỗng dưng cái tôi trong người em nổi dậy. Cái bản tính nhu nhược, sợ vợ trong em không còn nữa, mà em đã trở về với chính bản thân mình ngày xưa.
Em quay trở lại với công việc, rồi bù khú rượu chè với đồng nghiệp, bạn bè. Nhiều lúc em về nhà trễ, cơm nước đã để sẵn trên bàn. Lên phòng thì vợ nằm đó, lúc thì xem tv, lúc lướt web, mà người em say nhèm lại lăn ra ngủ, cả hai cũng chả hỏi thăm nhau được gì, chuyện chăn gối cứ thế mà ngày một ít đi, tình cảm hai vợ chồng ngày càng nhạt dần. Những ngày không tụ họp trên bàn nhậu, em lại mê cá độ. Mà đánh là em đánh từ 6h tối cho đến 1,2h sáng hôm sau. Nhiều khi vợ ngồi kế bên, em hỏi vợ “anh chơi cá độ em có vui không?”, vợ chả cấm đoán, cũng chả tỏ vẻ ra buồn, mà chỉ mỉm cười nói anh làm gì thì làm, miễn anh vui là được. Nghe vợ nói thế, em cũng mừng, vậy là vợ nó không cằn nhằn nữa rồi.
Nhưng rồi tới một ngày, cái ngày xui xẻo ấy, em đã đánh thua tới 80 triệu. Tới ngày trả tiền nợ, tiền tài khoản chỉ có 40tr, mượn bạn bè được thêm 10tr nữa. Còn 30 triệu biết đào ở đâu ra, em chỉ còn nước xin vợ. Vợ hỏi mượn làm gì, em chỉ nói mượn giúp bạn chữa bệnh, sau này nó sẽ trả lại. Nhớ lại những ngày trước em xin vợ dù chỉ có 1tr, nhưng lại bị dò xét tỉ mỉ, xin làm gì, đi đâu… Vậy mà hôm ấy em cũng chả nói gì, nghe lí do xong, hôm sau vợ lại chạy ra ngân hàng rút cho em 30tr…
Sau cái hôm thua độ đó, máu cờ bạc trong người em không những không giảm đi mà nó mức độ của nó càng ngày càng tăng. Em quyết gỡ cho bằng được 80tr, nhưng càng gỡ lại càng thua. Cuối tuần, kết tiền lại, em đã thua tới gần 100tr. Lúc này em như người vô hồn, làm việc không thể nào tập trung được, ngày thứ 2 thằng Việt nó kêu đem tiền qua trả mà phải khất hẹn với nó là thứ tư mới đủ tiền. Em lại xoay xở, nhịn nhục đi mượn ông bà già, anh chị họ cũng gom được tiền trả cho thằng Việt.
Rồi chuyện em thua cá độ cũng vỡ ra, vợ em lại biết được. Vậy là vợ chồng lại to tiếng với nhau, trong lúc nóng giận, em đã tát vợ một cái. Vợ không nói gì, cũng không khóc, vợ chỉ bỏ nhà đi 2 tiếng sau rồi quay về nhà. Đêm đó em thức giấc, không thấy vợ trên giường , đột nhiên những tiếng khóc thút thít ngoài lan can vọng vào…
Sáng hôm sau thức dậy, xuống nhà đã có cơm nước sẵn, bên cạnh đó là chiếc nhẫn cưới và lá thư vợ gửi cho em. Cầm lá thư trên tay, vợ viết lại những kỉ niệm ngày xưa, rồi cảm giác vợ vui như thế nào trong ngày cưới, rồi tiếp đó là những dòng chữ đã bị nước mắt làm nhòe, vợ đã oán trách em, trách em sao vô tình với vợ như vậy... Đọc là thứ vợ trên tay em không cầm được nước mắt, lúc này em mới nhận ra mình đã sai thật rồi, bấy lâu nay em chỉ lo cho thú vui của mình mà không hề nghĩ đến cảm giác, tình cảm của vợ.
Hôm đó, em lấy xe chạy như điên đến nhà ba mẹ vợ ,em đã tìm kiếm tất cả những nơi mà vợ có thể đến… nhưng đều không thấy vợ đâu. Sau đó em xin nghỉ việc công ty, đi về quê nội ngoại bên vợ, ngay cả những nơi bạn bè thân thiết cũng không tìm thấy…
***
Rồi đến một ngày em nhận được cú điện thoại khóc lóc của con bé em vợ:
- Anh B. ơi, anh về Vũng Tàu gấp đi, chị Hương sắp không qua khỏi rồi anh B. ơi…
Nghe được tin ấy, chân tay em bất động, người thẫn thờ... B. ơi! Mày không hối hận kịp nửa rồi B. ơi! Chính mày đã đánh mất đi người vợ yêu quí của mày rồi… những giọt nước mắt lại tuôn ra… ông trời ơi! sao lại phũ phàng với con như thế... vợ con đã đi rồi...
Độ lớn tôi không tin
Người thân yêu sẽ mất
Hôm ấy tôi sững sờ
Và nghi ngờ trời đất.
Từ nay tôi hết thấy
Trên trán vợ hôn tôi
Những khi tôi phải đòn
Đau lòng vợ la lại.
Kìa nhà ai bên cạnh
Vợ chồng vỗ về nhau
Riêng vợ tôi không thấy
Lúc buồn biết trốn đâu.
Hoàng hôn phủ trên mộ
Chuông chùa nhẹ rơi rơi
Tôi biết tôi mất vợ
Là mất cả bầu trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui