Triệu gia trở nên hỗn loạn, Triệu lão gia vì tức giận quá độ mà rơi vào hôn mê, Triệu Vũ quay về nắm trong tay tất cả gia sản của gia đình. Trên chiếc ghế sang trọng Lý Huyền Ngọc trên tay mân mê từng trang báo cáo, nụ cười càng tà mị, mọi chuyện có lẽ đã đến lúc kết thúc. Dưới tầng hầm bóng tối bao trùm, le lói chút ánh sáng xuyên qua ẩn hiện khuôn mặt quen thuộc cùng ánh mắt đầy hận ý – Diệp Nhất. Lý Huyền Ngọc vừa xuất hiện ánh mắt đầy thống hận lao đến nhưng lại bị giữ bởi xích sắt gầm gừ như con thú hoang muốn cắn nuốt con mồi. Nhìn thấy cảnh tượng đó trong lòng cô ta càng thích thú, bước chậm rãi đến cúi người thì thầm:
- Diệp Nhất đến bây giờ vẫn không nhớ gì sao! Cô gái họ Lâm đó thật sự rất muốn tìm anh. Còn tôi thì rất muốn anh từng chút nhìn em gái mình gánh chịu thay! Diệp Nhất cảm giác đó thực sự rất thú vị giống như câu chuyện anh kể…
- Lý Huyền Ngọc thật sự cô là ai? Tại sao lại vì tình địch của mình mà làm đến như vậy?
- Ha…tôi ấy…thật sự là ai sao? Diệp Nhất không phải trong câu chuyện của anh kẻ hại cô ấy không phải là tôi sao? Tại sao bây giờ anh lại hỏi tôi là ai! Diệp Nhất cảm giác chính tay mình hại người thân của mình anh cứ từ từ mà cảm nhận… Năm đó anh từng làm gì có lẽ anh hiểu rõ nhất vậy cứ từ từ mà hưởng thụ.
- Lý Huyền Ngọc cô vì người đó làm tất cả có thể cho rằng sự thật chính tay cô hại cô ấy có thể thay đổi sao? Ha…ha… Lý Huyền Ngọc năm đó những chuyện mà tôi nói có chuyện nào không phải thật…ha…cô đều làm cả rồi bây giờ còn giả nhân giả nghĩa để cho ai xem?
- …Để cho anh xem…để cho các người xem cô ấy… Diệp Nhất chị ấy là chị gái của tôi là người chị tôi ngày đêm kiếm tìm nhưng…khi một lần nữa gặp lại chỉ có thể ôm câm hận đến cuối cùng vì sai lầm mà chị ấy rời đi mãi… Còn các người vẫn luôn sống rất tốt, sống rất hạnh phúc…tại sao…tại sao các người làm sai vẫn có thể sống yên ổn…tại sao chỉ có người vô tội bị tổn thương!
- Ha…ha… Lý Huyền Ngọc cô cũng có quá khứ sao? Không phải trước đây A Hạ nói cô rất lương thiện thật không ngờ sự lương thiện đó vốn là giả tạo, để bây giờ lại đứng trước mặt tôi mà làm ra vẻ đáng thương sao. Thật nực cười…
- Diệp Nhất anh cho rằng chỉ cần nói thêm vài lời tôi sẽ tức giận sao? Thật đáng tiếc làm anh thất vọng rồi tôi không phải những người anh từng gặp, cũng chẳng giống cô gái ban đầu anh nhìn thấy, trước mặt Lam Hạo tôi có thể là một Lý Huyền Ngọc yếu đuối, lương thiện nhưng thật sự tôi không thánh thiện như thế! Diệp Nhất em gái anh sắp rời xa anh rồi cho nên anh nhất định phải thật kiên cường…mà cảm nhận…
- A Hạ…cô muốn làm gì, con bé chưa từng hại cô!
- Ha…ha cô ta chưa từng hại tôi là thật nhưng tôi lại không muốn nhìn thấy sự yên bình đó, nếu không phải cô ta yêu người không nên yêu thì đã không tự mình tìm đau khổ…
- A…ha…Lý Huyền Ngọc…
- Nhốt lại cẩn thận một chút đừng để người không có sức, để anh ta chứng kiến cảnh tượng đau lòng nhất.
Không gian chìm trong tĩnh lặng, tiếng va chạm của kim loại cùng tiếng thét đầy đau đớn.
Tại bệnh viện doc theo hành lang Diệp Hạ bước từng bước nặng nề, ánh mắt chứa đầy nỗi bi thương, bóng dáng quen thuộc đứng chắn trước mặt là Lý Huyền Ngọc, nở một nụ cười đầy dịu dàng đưa vào tay cô một bộ hồ sơ. Diệp Hạ nhận lấy mở ra ánh mắt đầy đau đớn, tâm trạng vốn nặng nề nay càng như rơi xuống vực sâu, bàn tay mất dần sức lực, cố gắng kiềm nén hỏi người trước mặt:
- Là thật?
- Là thật, đây là tất cả những gì cô cần phải biết. Tiểu Hạ tôi không lừa gạt cô nhưng cũng sẽ không nói một sự thật nhẹ nhàng. Chị ấy Lâm Nguyệt là chị gái của tôi, cũng như cô Đường Vân Tinh là chị gái cô, cô mất đi chị gái mình vì vô tình còn tôi lại vì sai lầm mà chính tay mình hại chị ấy. Diệp Hạ người cô yêu Lam Hạo chính là kẻ đứng sau thao túng mẹ cô tìm gặp chị cô. Diệp Hạ yêu lầm người không sai lầm mà là hận lầm người mới đáng trách.
- Thì ra từ lúc bắt đầu cuộc đời của từng người trong chúng tôi đều được thao túng. Huyền Ngọc có lẽ cô thực sự rất hận anh trai, cũng có thể không nhưng có thể để một con đường sống cho anh trai tôi được không? Xem như ân huệ cuối cùng cô cho tôi…
- Diệp Hạ những gì cần nói đã nói với cô còn chuyện tiếp theo là tùy ở cô. Đừng để trái tim mình càng trở nên đầy vết thương…
- …
Âm thanh rì rào của gió, từng tiếng lá rơi xào xạc bên tai, Diệp Hạ đứng ở tầng cao nhất của bệnh viện ánh mắt chìm trong vô định. Bàn tay vô thức hướng về phía trước, cảm giác trong lòng giờ đây không còn lại gì, một trái tim đã quá nhiều vết thương sẽ trở nên chai sạn, một người dù đau khổ vẫn cố gượng dậy nhưng đều có giới hạn, giờ đây giới hạn đó không còn tồn tại nữa. Diệp Hạ lần này có thể thực sự từ bỏ sao?