Một đêm dường như chỉ mong đó là cơn ác mộng khi tỉnh lại sẽ không còn cảm giác đau lòng. Nhưng ác mộng này khiến trái tim một người trở nên đầy rẫy vết xước, là hiện thực không phải ảo mộng, thực tại giam cầm cảm xúc...
Mặt trời ló dạng bình minh ấm áp chiếu rọi, mọi thứ dường như chẳng thay đổi chỉ có trong lòng mỗi người họ đều nhận ra sự thật phía sau cuộc hôn nhân đầy giả tạo này. Trước cổng nhà họ Lam một chiếc xe sang trọng dừng lại, một người đàn ông vẻ ngoài lịch lãm bước xuống khoác lên người bộ quần áo sang trọng nhưng ánh mắt đầy giận dữ một đường bước vào, không để người kịp phản ứng một cú đấm thẳng vào mặt khiến Lam Hạo ngã khụy, máu rớm từ khoé miệng nhưng lại chẳng bất ngờ, nhìn người trước mặt anh ta chỉ nở nụ cười đầy khinh miệt, ánh mắt tràn đầy ngông cuồng cùng giễu cợt trong phút chốc lại nhìn thấy được sự câm thù ánh lên khiến người trước mặt trở nên càng giận dữ, giống như ánh mắt của thú dữ bỡn cợt con mồi vì chúng ngỡ mình là kẻ đi săn, âm thanh cất lên đầy mệt mỏi, Diệp Hạ với khuôn mặt không còn sức sống, nụ cười thường ngày cũng không còn:
- Anh hai, sao anh lại đến đây (vừa nói ánh mắt nhìn anh ta với vẻ ngờ vực, bàn tay vô thức chạm vào khuôn mặt đang bị thương của Lam Hạo đầy lắng lo nhưng cũng đầy ngập ngừng, chợt nhận ra Diệp Hạ thu tay lại, nói tiếp) anh đừng như vậy. Anh hai...đừng khiến em khó xử...
Diệp Nhất nhìn đứa em gái mình yêu thương, chiều chuộng hết lòng giờ trở nên không còn dáng vẻ vui tươi của trước đây khiến lòng anh ta càng câm hận Lam Hạo, muốn đem kẻ đó quỳ phục dưới chân em gái mình mà cầu xin tha thứ, thật nực cười Diệp Nhất anh có tư cách đó sao?
- A Hạ em lại đây, theo anh về nhà, ở lại đây chỉ khiến trái tim em đau khổ, cậu ta không yêu em, không quan tâm đến cảm xúc của em cho dù em có vì cậu ta mà bỏ ra hàng trăm quan tâm, bỏ ra tất cả tình cảm trong trái tim thì cậu ta mãi mãi cũng không thể vì em mà buông bỏ tình yêu của chính mình, không thể cho em nghĩa vụ thật sự của một người chồng, không thể vì em mà bỏ qua tất cả, đối với Lam Hạo ngay cả sự quan tâm nhỏ nhặt nhất cũng không thể cho em. A Hạ anh không muốn nhìn thấy em gái anh tổn thương, không muốn nhìn thấy em khóc, anh muốn em hạnh phúc, muốn em mãi là dáng vẻ vui tươi của trước đây chứ không phải như hiện tại, A Hạ cùng anh trở về đi.
- Diệp Nhất cậu nghĩ đây là nhà họ Diệp của các người, muốn đưa vợ tôi đi dễ dàng như vậy sao? (Vừa nói Lam Hạo kéo tay Diệp Hạ đến bên cạnh mình, âm thanh cùng ngữ khí lạnh lẽo không chút ấm áp, dường như dứt khoát cắt đứt suy nghĩ của Diệp Nhất, Diệp Hạ cảm giác đau ở cổ tay nhưng trong lòng cảm thấy hạnh phúc, cô vốn dĩ hận anh ta).
- Lam Hạo cậu có từng yêu con bé, cậu có thật lòng nghĩ con bé là vợ cậu hay không hay cậu chỉ xem con bé là công cụ để trả thù, cậu chỉ đang lợi dụng tình yêu của A Hạ dành cho cậu, cậu vốn dĩ không nên xuất hiện trong cuộc đời của A Hạ, con bé vốn dĩ không nên yêu cậu. Lam tổng 7 năm, tình yêu này đã 7 năm, cậu thực sự không xứng, Diệp Hạ vì cậu chấp nhận kết hôn, vì được ở cạnh cậu một chút cũng cảm thấy hạnh phúc nhưng tại sao cậu lại chà đạp lên trái tim cùng tình yêu của con bé. (Ánh mắt đầy câm phẫn, giọng điệu đầy phán xét, kẻ tước đoạt hạnh phúc của người khác đang lên giọng dạy người khác cách để giữ hạnh phúc, thật đáng nực cười...).
Sự im lặng bao trùm, Sở Du đứng bên cạnh cũng rùng mình, cậu ta cảm thấy ánh mắt Lam Hạo như lời phán xét đanh thép, như lửa hận từ địa ngục dần dần bùng phát, nét mặt âm trầm, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói nghe có chút giễu cợt cùng khinh bỉ phá vỡ tĩnh lặng:
- Diệp Nhất cậu cho rằng chuyện cậu làm người khác không biết, cậu cho rằng tôi sẽ rủ lòng thương xót vì chút tình yêu của em gái cậu mà quên đi lí do khiến cô ấy rời xa tôi. Cậu cho rằng tôi cần tình yêu của cô ta, Diệp Nhất những việc mà cậu làm thì nên để em gái cậu chịu đựng cùng cậu. Tôi vốn là kẻ không có khái niệm người vô tội, bất luận những người từng liên quan đều là những kẻ đáng trách... Diệp Nhất cậu vốn dĩ không có tư cách dạy tôi cách đối xử với tình yêu, những gì cậu từng làm còn rất nhiều, trả thù vốn dĩ chính là lí do khiến tôi tồn tại...cậu nhất định phải đợi tôi đến tìm cậu...(nụ cười trải dài nơi khoé miệng, khiến khí thế ban đầu của người trước mặt dần sụp đổ).
Vừa dứt lời Vân Tuyết thản nhiên xuất hiện bên cạnh Lam Hạo, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay ánh mắt đầy nhu tình nhẹ giọng:
- Hạo đi thôi mình nghe nói hôm nay cậu có chuyện quan trọng không phải sao? Ở công ty còn có rất nhiều phóng viên không biết Diệp thiếu đây có hứng thú cùng chúng tôi chiêu đãi họ. A Hạ cô có muốn đi cùng tôi và Hạo không? (lời nói tưởng như rất đơn giản nhưng ánh mắt đầy kiêu ngạo cùng ác ý)...
- Vợ à cô cũng nên đi như vậy mới đúng với nghĩa vụ của chúng ta, kết hôn cũng phải thông báo đúng không?
Vốn định từ chối nhưng chưa kịp mở lời đã buộc phải chấp nhận, Diệp Nhất vốn muốn nhìn xem em gái mình có hạnh phúc hay không, muốn xem thử người phụ nữ bên cạnh Lam Hạo là ai.
...
Trước cổng công ty Lam Thời có rất nhiều phóng viên rất náo nhiệt, trong đám đông hỗn tạp đó hình ảnh một cô gái nhẹ nhàng, yếu ớt dường như đang chờ đợi điều gì quan trọng. Một chiếc xe sang trọng dừng lại, lập tức đám đông ùa đến, chen chút nhau, cánh cửa mở ra Lam Hạo xuất hiện, bên cạnh anh ta là Diệp Hạ, ánh đèn flash nhấp nháy liên tục khiến cô thấy khó chịu, bàn tay siết chặt cánh tay của người bên cạnh cùng bước qua đám đông, Vân Tuyết và Diệp Nhất bước theo sau. Lý Huyền Ngọc đứng trước mặt Lam Hạo ánh mắt dường như đầy đau thương, cô đến đây chỉ muốn xác nhận lại một lần nữa tình yêu của cô là vô nghĩa. Lam Hạo nhìn người trước mặt chỉ cảm thấy lạnh lẽo, ánh mắt đầy toan tính, có lẽ cô ấy chính là sự lựa chọn hoàn hảo nhất để trả thù.
- Lam tổng không biết ngài thực sự đã kết hôn, còn về mối quan hệ giữa ngài và Lý tiểu thư là gì, không biết cô gái bên cạnh ngài là phu nhân phải không?
- Lam tổng không biết cô gái bên cạnh ngài có phải là Lam phu nhân?
- Lam tổng chúng tôi rất muốn biết cuộc hôn nhân này là sắp đặt hay tự nguyện vì yêu...
Rất nhiều câu hỏi, rất nhiều vấn đề, nhưng lại chỉ im lặng, không lời hồi đáp.
- Không biết các vị nghĩ như thế nào nhưng tôi chỉ có thể nói cô gái bên cạnh tôi là người vợ hợp pháp, là thiếu phu nhân của nhà họ Lam...
Dường như trong ý tứ lời nói ẩn chứa sự cười nhạo đầy nhạo báng, giống như lời khẳng định đinh thép hôn nhân này là lồng giam tâm tối, không gian bỗng trở nên càng huyên náo, rất nhiều phóng viên chỉ muốn xác nhận câu trả lời chính xác nhất. Diệp Hạ giờ đây chính là tiêu điểm, cảm giác ngột ngạt cùng sợ hãi khi đứng trước đám đông phóng viên khiến cả người cô không còn trụ vững, Diệp Nhất nhìn thấy vốn muốn đưa cô ra khỏi nơi này nhưng bước chân dừng lại, bóng dáng nam nhân quen thuộc đứng trước mặt cô nhẹ nhàng mà vững chắc bảo vệ cô khỏi sợ hãi. Sự xuất hiện ấy khiến sự hỗn loạn càng trở nên càng chấn động. Cảm giác này khiến Diệp Hạ không tự chủ được mà rơi nước mắt, cô không tin người trước mắt là cậu ấy, 5 năm rồi cô không gặp cậu ấy 5 năm rồi, dường như ở trước mặt người này cô mới thực sự là chính cô, tất cả những uất ức dồn nén đều bộc phát, nước mắt không ngừng rơi “Thành cậu về rồi “...
Người vừa xuất hiện là Ngụy Thành tổng giám đốc trẻ tuổi nhất trong lịch sử gia tộc họ Ngụy, người đứng trên hàng vạn người trở thành kẻ nắm trong tay quyền lực khiến người người phải kiêm nhường, so với Lam Hạo cậu ta không thua kém, ngược lại còn là sự lựa chọn hoàn hảo hơn cả, chỉ đáng tiếc trái tim cô ấy lại không thể chứa đựng thêm người bạn này.
- Ngụy tổng anh và phu nhân là mối quan hệ gì, hai người quen biết nhau phải không?
- Ngụy tổng cô ấy là Lam phu nhân Lam tổng không lên tiếng sao anh lại bảo vệ cô ấy?
Ánh mắt đầy ý cười nhưng cũng đầy sự sắc lạnh:
- Cô ấy là bạn của tôi, tôi bảo vệ cô ấy thì có gì đặc biệt sao? Mọi người nếu cô ấy thực sự là Lam phu nhân thì phải hỏi Lam tổng đây tại sao lại không bảo vệ phu nhân của mình lại để cô ấy sợ hãi, không biết mọi người nghĩ hành động này đối với một người chồng như thế nào? (Dứt lời ánh mắt của tất cả hướng về một người, Ngụy Thành vốn dĩ trong lòng có định kiến với Lam Hạo nên lời nói từ đầu vốn dĩ nhằm vào anh ta).
- Ngụy tổng thật biết nói đùa, cô ấy là vợ của tôi thì cần cậu bảo vệ hay sao? Ngụy tổng cậu cũng thật biết tận dụng đồ mà tôi không cần. (Vừa nói Lam Hạo cầm lấy tay của Lý Huyền Ngọc kéo lại bên cạnh khiến bầu không khí vốn huyên náo lại trở nên tĩnh lặng, tất cả nhìn nhau dường như nhận ra...) Cô ấy mới là người phù hợp đứng bên cạnh tôi...còn cô ta chỉ có thể được gọi là phu nhân một phu nhân không có nghĩa...một người vợ chỉ để tồn tại...(câu nói sau cùng ấy dường như là nói cho họ nghe, ánh mắt tràn đầy hận thù, ánh mắt ấy khiến trái tim của Diệp Hạ vỡ nát).
- Lam Hạo cậu...
Diệp Hạ lắc đầu, ánh mắt đầy mệt mỏi, đầy tuyệt vọng cô ấy vẫn không muốn tin, chỉ muốn tìm lí do khiến hạnh phúc chóng vánh của mình biến thành vực sâu không đáy.
...
- Ngụy Thành cậu về nước khi nào, sao lại không nói với mình để mình đón cậu. Vừa nói ánh mắt mà cậu ấy khắc sâu trong lòng vốn đã không còn tồn tại giờ đây chỉ còn nhìn thấy dáng vẻ đầy bi thương, đầy mệt mỏi, cô ấy vốn dĩ đã không còn là Diệp Hạ vui vẻ, hạnh phúc của trước đây.
Chỉ vì yêu khiến một người mất đi dáng vẻ bạn đầu, khiến một người cả đời sống trong hận thù chồng chất, khiến một người vô tình trở thành kẻ hủy hoại một người, khiến một người vì yêu sinh lòng đố kỵ, tất cả họ vì chữ yêu cũng vì bản thân mình mà nguyện thay đổi. Tình yêu đơn phương ngần ấy năm giờ đây liệu có thể dễ dàng buông bỏ, liệu có thể đánh đổi hạnh phúc của chính mình để đổi lấy bình yên cho người thân.
- Hạ, mình quay về đột ngột là vì giải quyết công việc, một phần cũng vì muốn gặp cậu, muốn nhìn xem người cậu kết hôn có tốt với cậu không. Hạ cậu thực sự hạnh phúc, thật sự có thể chấp nhận trái tim không thuộc về cậu, có thể chấp nhận nhìn cậu ta trả thù gia đình cậu.
- Thành mình không muốn nhắc đến chuyện của mình khi chúng ta vừa gặp.
- Thành cậu biết không cho dù mình biết rằng hôn nhân giữa mình và anh ấy chỉ là một vở kịch, chỉ là bước đệm để anh ấy trả thù nhưng mình vẫn không thể khiến trái tim mình buông tay. Nỗi đau của ngày hôm đó khiến mình rất muốn biết sự thật, rất muốn biết tại sao anh ấy lại căm hận gia đình mình, mình rất muốn hỏi liệu rằng trong trái tim ấy có một chút thương xót dành cho mình...(âm giọng khiến người đối diện cảm nhận được sự tuyệt vọng trong lòng cô ấy, đứng trước ranh giới giữa tình yêu và tình thân cô ấy vốn dĩ nên lựa chọn điều gì mới không khiến sự việc càng rơi vào bế tắc. Diệp Hạ đến cuối cùng trong lòng cô là gì?...)
Ngụy Thành cũng rơi vào trầm mặc, ánh mắt vốn nên tràn ngập ánh sáng giờ đây dường như chỉ bao trùm bởi sự tuyệt vọng, trong lòng cậu vốn chỉ muốn là người đứng sau nhìn cô hạnh phúc nhưng vào thời khắc nhìn thấy đôi mắt ấy cậu quyết định trở thành người chắn trước cô ấy mà bảo vệ. Cuộc gặp gỡ cứ như thế dần rơi vào tĩnh lặng, không gian vốn dĩ vẫn như ban đầu như người trong cuộc trong lòng vốn đã ngổn ngang suy nghĩ...
Cuộc sống này rất biến đổi, gặp gỡ rồi sẽ chia xa, tình yêu đan xen cùng hận thù, nước mắt đan xen cùng nụ cười, đến cuối cùng ngày kết thúc tất cả cũng sẽ đến gần, người thắng cuộc trong cuộc hôn nhân này sẽ mang tâm trạng thế nào? Câu trả lời có lẽ là thời gian...