Bước xuống lầu, tôi vẫn còn ngu người ra trước cái suy nghĩ viễn vong về tương lai tốt đẹp đang chào đón, thì tôi lại bị thằng A tán vào đầu 1 tán, kéo tôi về lại với thực tại.
_Á đau ĐMM -tôi giật mình chữi nó, tay phải giơ cao xoa xoa cái đầu.
_Tỉnh chưa thằng ngu, bị mấy em xinh tươi ôm có chút mà ngu người ra luôn rồi à -nó cười hề hề.
_Ngu bà cưng! -tôi làu bàu rủa thầm thằng bạn khốn nạn của tôi.
_Ê nói gì đó ku, tin mày bị xử ngay lập tức không hả -nó nháy mắt thách thức tôi.
_Nhào vô kiếm ăn mày -Tôi chụp vội cái ghế ra thủ thế trước nó, gì chứ trình nó cũng chẳng kém tôi là mấy, cộng thêm cái thân hình hộ pháp của nó nữa, chỉ cần nó ho 1 cái thôi cũng đủ thổi bay tôi đi vài thước chứ chả chơi đâu. Ấy vậy thằng bạn cờ hó của tôi lại có thể chơi lầy với tôi đến thế, nó chẳng thèm đếm xỉa gì đến tôi, mà quay qua gọi cứu binh.
_Chị Quyên ơi thằng N đòi quính em kìa -nó hét lớn.
_Cái gì? Anh định làm gì thế hả -Quyên quay lại nhìn tôi lườm lườm, thấy tôi đang cầm cái ghế nữa cơ chứ @@
_Ơ anh... định đùa với nó chút thôi mà hehe -tôi cười bỏ ghế xuống, bá vai thằng A cười hề hề, nói thầm vào tai nó:
_Coi chừng tao nhá thằng cô hồn!
_Gì? Mày mới nói gì nói lại tao nghe xem? -nó đưa tay lên che tai lại, kiểu như nghe không rõ ý.
_Tao hốt xác mày giờ! -tôi lầm bầm.
_MNgọc ơi thằng N đòi hốt xác tui này -thằng A lại hét lớn
_Anh N! -tới lượt MNgọc cất tiếng lảnh lót từ phía xa.
_Ơ đệch! -tôi trơ mắt ra nhìn thằng A đang cười tôi.
_Dại gái thì chết đi là vừa rồi nhá ku, ngon đánh tao xem -Nó thách thức.
_Hừ đợi đó đi con trai, thù này bố nhất định phải trả.
_Ừ ngon nhào vô hà haha.
Bỏ mặc thằng cô hồn đó đừng cười 1 mình, tôi bực dọc đi về phía mấy nhỏ. Tự dưng giờ dưới cơ mấy nhỏ này chi vậy kìa, làm cho tôi mất mặt trước bạn bè hà, giờ đến thằng A còn có thể troll tôi bất cứ lúc nào luôn kia mà.
_Từ nay về sau cấm anh đánh nhau nhé -Quyên trừng mắt.
_Ơ.
_Ơ a cái gì nữa hả? Anh có biết mỗi lần anh đánh nhau bọn em lo lắng lắm hay không hả? -Yến nhăn mặt.
_Nhưng mà chẳng phải em cũng thuộc về thế giới ngầm hay sao? -tôi đưa cái mặt ngu của mình ra hỏi Yến, vì xét về bản chất tôi và Yến đâu khác nhau mấy, đều là những người hoạt động trong thế giới ngầm, à dùng từ cho chính xác 1 tí là tầng lớp thấp của xã hội. Nếu Yến cấm tôi thì chẳng khác nào tự buộc bản thân của nhỏ rời bỏ đi cái chức danh hiện tại của mình trong giới rồi.
_Em khác, cái đó chỉ là hư danh mà thôi, chứ em đâu có trực tiếp đi đánh nhau -Yến nhăn mặt lại
_Được rồi, nếu em không cho anh đánh nhau, thì em cũng phải hứa với anh 1 điều kiện... Đó là sớm rời khỏi thế giới ngầm, từ bỏ đi cái chức danh "chị hai" đó đi nhé em -tôi nói.
_Em.... -Yến cuối đầu suy nghĩ -được rồi, em đồng ý!
Khá ngạc nhiên khi Yến đồng ý 1 yêu cầu của tôi, nhất là về vấn đề thế giới ngầm. Đây là việc mà nhỏ làm theo yêu cầu của ông nội, nhỏ đã vì tình thương dành cho ông mà hy sinh đi tuổi thanh xuân trong sáng hồn nhiên của mình để nhúng tay vào những việc làm mang tính chất xã hội đen, có thể nói đây là những công việc mà người đời luôn giành cho nó một sự khinh miệt, sợ hãi khi nhắc đến.
Vậy mà giờ đây em sẵn sàng đánh đổi cái chức danh mà người trong giới hằn mong ước, chỉ vì 1 thằng con trai chẳng có gì trong tay như tôi hay sao?
_Em chắc chứ -tôi thoáng ngạc nhiên.
_Em chắc -Yến cương quyết.
Tuy có chút bất ngờ, nhưng tôi cũng gật đầu đồng ý, âu đây cũng là số phận đã sắp đặt sẵn cho chúng tôi mà thôi, hy vọng rằng từ nay sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa :))))
Ngoài My ra, những người khác có vẻ khá ngạc nhiên khi nghe cuộc đối thoại của tôi và Yến, nhưng không ai dám thắc mắc hỏi thêm điều gì nữa. Tuy đã hứa là vậy, nhưng tôi vẫn còn nguyên tắc riêng của bản thân mình mà, do đó những trường hợp đặc biệt tôi vẫn sẵn sàng ra tay với kẻ thù mà thôi hehe.
Nói chung thì cũng hứa hẹn này kia kia nọ thôi, nhưng tôi là 1 thằng tôn trọng lời hứa, đã hứa thì cố gắng làm sao cho phù hợp với những điều mình đã hứa thôi. Ngồi chơi với mấy nữ thêm lát nữa thì anh Hiếu cũng trở lại với cả đám.
Đến tầm 10h đêm thì ai về nhà nấy, thằng A với thằng Đ thì qua nhà thằng Khải ngủ tạm 1 đêm, chị em nhỏ Linh, Thy, Yến thì qua nhà của My, còn MNgọc và Quyên thì xác định cắm chốt ở nhà tôi luôn rồi.
Khi đám bạn về hết thì anh Hiếu vẫn còn ở lại, anh đến bên cạnh tôi với 1 lời mời gọi đầy bất ngờ. Có thể nói đây vừa là 1 bước ngoặt lớn đối với một người đại ca như anh, đó là cưới vợ. À đây chỉ mới là đám hỏi thôi nhé, đám cưới thì tới đầu năm sau lận.
_N này 23 tây đi cùng anh nhé! -anh Hiếu vỗ vai tôi.
_Ớ đi đâu anh, lại chiến nữa à?
_Bậy, đi Đà Nẵng với anh!
_Ra đó chi anh? Đi du lịch à?
_Không, đám hỏi anh! -anh Hiếu cười cười.
_Hả? Thật à anh? -tôi ngạc nhiên.
_Ừ đúng vậy! -anh Hiếu gật đầu cười tươi.
_Èo mà sao ra tận Đà Nẵng dữ vậy anh?
_Thì quê anh với vợ anh đều ở ngoài đó, tất nhiên phải tổ chức ở đó rồi.
_Hehe mà sao lại chịu đeo gông vào cổ sớm thế ông anh?
_Cái thằng, tao gần 30 rồi còn gì nữa mày, cưới vợ sớm yên bề gia thất em ơi -anh Hiếu nói, nhìn vào mắt anh thấy anh vui lắm.
Cũng đúng thôi, với cái tuổi của anh cũng nên lập gia đình được rồi. Lập gia đình, đồng nghĩa với việc từ bỏ dần đi cuộc sống của 1 đại ca, tuy vẫn còn tiếng tăm, vẫn còn đàn em nhưng phần nào đó cái uy cũng sẽ giảm sút trên đấu trường thế giới ngầm.
Cuộc sống của một giang hồ luôn phải sống trong cảnh hiểm nguy rình rập, sống gió có thể ập đến bất cứ lúc nào, đâu bao giờ có giây phút gọi là bình yên thật sự đâu chứ.
Như vậy cũng tốt cho một người như anh, không còn phải tham chiến nhiều nữa, vì bây giờ đã đổi khác, một người ngồi được trên cái ghế đại ca ở ngày hôm nay, nhưng chưa chắc là mãi mãi, vì ngày hôm sau có thể đám đàn em làm phản, lật ghế cướp uy thì sao? Bây giờ lớp trẻ ngày càng manh động, mấy ai còn nói lời nghĩa khí được như lúc xưa nữa đâu?
Cuộc sống giang hồ, sống nay chết mai, đâu ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra đối với ta đâu!
_Mà còn 2 ngày nữa là đi rồi, nhanh thế anh? -tôi hỏi.
_Ừ mấy nay lu bu quá nên anh không kịp nói cho mày sớm, ráng thu xếp đi với anh nhé.
_Oke tất nhiên rồi, ngày vui của anh thì làm sao thiếu thằng em này được -tôi cười vang.
_Nhớ đó! Mày mà không đi tao kêu tụi nó treo mày lên búng trym mày đó haha -lão hù doạ.
_Ơ đệch ác thế đại ca -tôi nhăn mặt.
_Haha tao đùa thôi, nhớ đi nhé mày!
_Oke anh.
Vậy là một đại ca sắp sửa chết với tay gái rồi, nhưng cũng tốt, như vậy anh sẽ dần từ bỏ kiếp sống giang hồ của mình mà chăm lo cho gia đình. Thà yên phận như vậy còn hơn cầm dao cầm kiếm đi thanh toán lẫn nhau...
Anh rủ tôi ra quán nhậu gần đó làm vài chai bia tâm sự rồi về, tôi cũng oke luôn, dạo này thèm quá mà @@. Định phone kêu 3 thằng kia ra chung vui, mà thấy khuya rồi thôi để tụi nó nghỉ ngơi luôn không làm phiền nữa, hôm nay tụi nó cũng mệt vì buổi tiệc rồi.
1 két ken với đĩa khô được mang ra, hai anh em làm trước vài chai cho thấm giọng rồi bắt đầu tâm sự này nọ, kể cũng vui, vì xem như đây là lần đầu tôi và anh Hiếu mới có dịp nhậu riêng với nhau kia mà.
_Vậy là anh sắp sửa từ bỏ anh em luôn à? -tôi chợt hỏi
_Ừ có lẽ là vậy, cuộc sống đâm chém giờ đã quá sức hơn với anh rồi! -anh Hiếu trầm ngâm.
_Cũng tốt thôi, cứ đánh nhau hoài cũng chẳng phải là cách hay, bây giờ anh có rời bỏ cuộc chơi đi chăng nữa thì tụi em vẫn mãi đi theo anh thôi -tôi cười khà khà, tay rót bia liên hồi.
_Haizz giờ đây tao chỉ muốn anh em có việc làm ổn định hết thôi, tao chán cuộc sống đâm chém lắm rồi, tao cũng không muốn anh em phải đổ máu nữa!
_...
_Nhưng trước mắt chỉ có thể sắp xếp tụi nó vào làm việc ở bar với quán cafe thôi, phần đông thì phải để tụi nó sống thật với bản thân, vì máu giang hồ đã ăn sâu vào tiềm thức của tụi nó rồi, có thay đổi cũng không được -anh thở dài.
_Thì tuỳ thuộc vào anh em thôi anh, họ có cách nhận thức riêng mà, chỉ hi vọng mọi người rửa tay gác kiếm sớm thôi!
_Ừ anh cũng muốn vậy!
_...
_...
_À mà sao cưới sớm vậy đại ca, hay là lại ăn cơm trước kẻng để lại hậu quả lâu dài -tôi cười đểu lão.
_Cái thằng.... mày chỉ được cái nói đúng hehe -anh Hiếu cười xoà.
_Đù thiệt à?
_Ừ 4 tuần rồi -anh Hiếu cười, đôi mắt anh hiện lên niềm vui lạ thường, niềm vui của một người sắp lên chức làm ba.
_Vậy thì chúc mừng anh nhé -tôi cười đáp lễ lại.
_Cảm ơn nhé thằng em!
Hai anh em tâm sự, chén chú chén anh tới tận 2h sáng mới chia tay nhau mà về. Bia thì uống không say nổi rồi, chỉ có điều nặng bụng, mà nặng bụng thì sinh ra bệnh tiểu đường, hay dân gian thường gọi là "đái đường" ấy hehe.
Tôi trở về lại căn phòng trọ quen thuộc sau khi kết thúc cuộc ăn nhậu chè chén với anh Hiếu. Về tới phòng thì hai con mèo mang tên Minh Ngọc với Trúc Quyên đã ngủ gục mất rồi. Nhưng lại là ngồi ngủ gục bên cửa chờ tôi về...
Nhìn hai nhỏ tôi thấy thương lắm, cứ luôn làm khổ bản thân mình vì tôi mà thôi! Mỉm cười hạnh phúc, tôi bế từng cô nàng lên giường, chỉnh sửa tư thế này nọ rồi tôi cũng phi thân xuống nền ngủ luôn, chứ giường chật quá.
Ấy vậy chỉ lát sau là 2 nhỏ ôm gối xuống nằm cạnh tôi thôi, yêu lắm cơ.
Sài Gòn luôn có những giây phút yên bình đến lạ thường