Sau 3 ngày ăn chơi ở Đà Nẵng, chủ yếu là ăn nhậu thôi ấy mà, nhưng cũng
đã để lại những kết quả tốt đẹp trong mối quan hệ rắc rối của tôi. My đã chấp nhận hy sinh tình cảm của mình, từ bỏ sợi dây nối tình duyên giữa
tôi cùng với mấy nhỏ, giờ đây những nút thắt rối rắm kia đã phần nào
được tháo gỡ dần đi chút ít, tuy vậy cũng vẫn còn khá nhiều điều tôi
phải quan tâm đến.
Một người đi, nhưng vẫn còn 3 người, à nếu mà tính luôn cả mối quan hệ
ngoài luồng, tức là những liên quan với Ái Nhi, thì có nghĩa là giờ đây
tôi đang bị ràng buộc với 4 người con gái tất cả.
Gác sang 1 bên chuyện tình cảm, tôi vui vẻ cùng hai người con gái rời
khỏi thành phố Đà Nẵng -một thành phố đáng sống nhất Việt Nam (ra tới
đây tôi chỉ muốn được định cư ở thành phố hoa lệ kiêu kỳ này mà thôi).
Lại xách vali lên mà đi, nói đích xác hơn là tôi bị hai con cọp kia nó
hành hạ bằng việc vác hai cái vali to tổ bố từ ngoài xe vào trong phi
trường =.= tôi thì cực khổ kệ nệ khuân vác, còn hai nhỏ thì tiếu ta tiếu tít đùa giỡn, chạy tới chạy lui náo loạn cả lên, chụp hình loạn xạ nữa
chứ.
Rời Đà Nẵng, tôi lại trở về với Sài Gòn hoa lệ, thành phố mà mọi người
dân luôn hướng tới, là đích đến tìm kím việc làm của những người xa quê, là nơi những sinh viên xa nhà đi học tập, là nơi mà những người khốn
khổ tìm đến để lập nghiệp.
Hôm nay trở về lại với phố thị đông đúc, Yến có vẻ vui lắm cơ, cứ bám
víu vào tay tôi cười hớn hở.
Tôi cũng lấy làm ngạc nhiên lắm, vì thường
ngày cô nàng luôn giữ 1 khoảng cách nhất định khi đi cùng tôi và My, chỉ khi nào đi lẻ có mình hai đứa tôi (như lần đi BT) nhỏ mới có những cử
chỉ thân mật mà thôi.
Mãi sao này khi về Sài Gòn lâu sau đó, tôi mới biết nguyên nhân là do
My. My đã kể lại chuyện nhỏ rời bỏ cuộc chơi, nhường cơ hội lại cho nhỏ
và mấy cô nàng kia (cứ như quay số trúng thưởng nhể =.=) thì Yến vui
lắm, đã có thể tự nhiên hơn bên tôi.
Hic nhưng mà Yến càng thân mật với tôi thì tôi lại càng khó chọn được ai thôi. Tình cảm chia ba đôi khi lại chẳng tốt đẹp gì cho lắm nhỉ. Haizz
nhức đầu vẫn cứ là nhức đầu, nút thắt chẳng biết đến lúc nào được mở ra
nữa đây.
Về đến Sài Gòn, tôi lại phải lao đầu vào học hành lại. Vì đi đám mà nghỉ hết 3 ngày mất rồi, may mà anh Hiếu vẩn chưa về, nên quán bar tiếp tục
chưa hoạt động, vẫn chưa phải đi làm, đỡ mệt hơn được tí.
Về lại căn phòng trọ, may là Quyên và MNgọc không có ở đây, nên tôi bay
vào ngủ luôn lấy sức.
Mấy ngày nay rượu chè bê tha quá, đã vậy còn bị
gái hành kêu sao không mệt được.
Chắc tại vì đi liên tục nên giấc ngủ đến với tôi nhanh chóng, thăng 1
giấc đến hẳn 6h tối cmnl. Thức dậy mà nghệch mặt ra, nhìn cái đồng hồ
treo tường thấy nó chỉ 6h, nhìn ra ngoài trời thấy trời cũng tối tối
sáng sáng, cứ tưởng ngủ một giấc tới sáng hôm sau luôn rồi ấy chứ @@
Ngu ngu mở dt ra, tôi mới tá hoả khi cả trăm cuộc gọi nhỡ, kèm theo hàng chục tin nhắn, đến mức cái dt nhấp nháy đèn báo hiệu cạn pin. Mở ra thì cũng toàn là của mấy nhỏ gọi thôi, tôi cũng nhắn tin trả lời lại luôn.
Thế nhưng lại có 1 tin nhắn khiến tôi lưu tâm hơn tất cả.“Anh rảnh chứ! Nếu rảnh thì ra cafe mylife nhé, em chờ!” -từ Ái Nhi.
Ớ vậy là sao kìa, sao nay nhỏ lại chủ động hẹn tôi nhỉ? Tôi đứng ngớ
người ra trong giây lát, hàng chục câu hỏi được đặt ra trong đầu tôi,
loạn xà ngầu cả lên. Tại sao Nhi lại hẹn tôi? Tại sao lại là hôm nay,
khi mà tôi vừa về tới Sài Gòn? Tại sao vẫn xưng hô anh - em khi mà nhỏ
biết tôi nhỏ tuổi hơn mình? Tại sao nhỏ biết tôi rảnh mà chốt lại bằng
hai từ “em chờ!” chẳng khác nào như 1 yêu cầu: nhất định phải đến rồi
còn gì?
Haizz Nhi ơi là Nhi, rốt cuộc em đến trái đất này để làm gì vậy?
Tự dưng lại có cái hẹn ngang hông, lại mang xu hướng ép buộc là chủ yếu
nữa chứ, tôi đành phải rời bỏ cái giường thân yêu để đi tắm, chuẩn bị
cho cuộc hẹn từ trên trời rơi xuống kia.
Nói chứ có cái hẹn này thích muốn chết =]] vừa được ngắm gái free, vừa
được nhâm nhi ly cafe, thưởng thức xem hương vị cafe nơi đây khác biệt
với cafe quán nhà hay không ấy mà.
Xem xét học hỏi cũng là 1 cách hay để tồn tại!
Tắm rửa mát mẻ, cũng tỉnh táo hơn nhiều so với vẻ mặt ngái ngủ lúc ban
chiều, tôi xách chiếc sirius lên đường, trực chỉ hướng mylife coffee
bên quận 1.
Quán này nằm ở đường Lê Duẫn ấy nhé, về view thì tuyệt vời, thích hợp
tâm sự, chụp ảnh selfie này nọ. Tuy vậy tôi lại là 1 người khó tính
trong việc uống cafe thì phải, do đó tôi không thích cafe ở đây cho lắm, cùng với cách phục vụ =.= chắc tại uống cafe bệt quen rồi, vào quán
sang uống chẳng quen.
Vừa vào quán, tôi đảo mắt kím ngay bóng dáng của cô nàng Ái Nhi, người
khiến đầu óc tôi phải hoạt động hết công suất chỉ để nghĩ xem nhỏ đang
nghĩ cái gì trong đầu mà thô[email protected]@ thật sự khó hiểu trước nhỏ này.
Nếu nói rằng nhỏ là một người lạnh lùng, khó gần, cộng với những suy
đoán bất ngờ, đôi khi lại chuẩn đến mức tôi phải giật mình thán phục.
Nhưng dù sao nhỏ cũng chỉ là 1 người con gái yếu đuối mà thôi, tuy quen
biết nhỏ chưa lâu (gặp mặt 4 lần cũng nhiều rồi nhỉ) nhưng tôi cũng phần nào thấy được nổi buồn trong ánh mắt của nhỏ...
Thấy nhỏ đang ngồi khuất góc dưới sân, tôi chưa vội lại chào hỏi, mà vào kêu nước rồi mới ra bàn được. Vẫn chưa hiểu được quy trình phục vụ của
quán, vì tôi chỉ đến đây lần đầu mà thôi, chỉ biết rằng cần gọi nước,
trả tiền, lấy số rồi mới ra bàn ngồi được. Rắc rối!
Chọn cho mình ly cafe, tôi lò dò bước ra chổ bàn Ái Nhi đang ngồi, nhưng tôi khựng lại khi bên cạnh Nhi lúc này là hai thằng con trai lạ, đầu
tóc bóng bẩy, vuốt keo kiểu bờm ngựa xửng xửng lên ấy, tai thì đeo hai
ba khuyên, nhìn ngứa mắt vler.
Chẳng lẽ nhỏ thuê hai thằng kia lên up tôi hay sao [email protected]@ đùa thôi. Nhìn
kĩ thì hai thằng đó đang trêu ghẹo Ái Nhi, thằng thì định vuốt tóc,
thằng thì định nắm tay nhỏ. Tâm trạng tôi chợt bất an, cảm thấy lo lắng
ấy mà.
Nhưng điều tôi lo lắng không phải là Nhi, mà là hai thằng kia...
=]] và đúng là tôi đã lo thì không bao giờ sai, chỉ có hai thằng kia
sai khi chọn nhầm đối tượng mà ghẹo chọc thô[email protected]@
Một thằng đầu bờm ngựa, nhuộm hoe hoe vàng nữa chứ, cứ như bờm ngựa thật ấy, lấy tay vuốt má Nhi. Nhưng tay thằng đó chưa kịp chạm vào má, nhỏ
đã xoè đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình ra chụp lấy ngón tay thằng đó, bẻ
ngoặt nó lại về phía sau.
Cu cậu đau quá hét la oai oái, mặt đỏ lên hẳn vì đau đớn, và vì thẹn
nữa. Nhi bỏ tay ra, thằng đỏ ôm lấy bàn tay mà suýt xoa nhìn tội vler
luôn vậy.
Thằng kia (tức là thằng đeo khuyên 3 lỗ nhé, đầu để undercut đẹp lắm, cơ mà chọc gái thì méo đẹp rồi) thấy thế tính tát nhỏ. Nhưng Nhi đâu có
vừa, thằng kia vừa vung tay là nhỏ đã nhanh chân lên gối vào “thằng em”
của thằng đeo khuyên rồi @@ thốn.
Tôi chỉ thấy cánh tay vừa vung lên của nó chợt khựng lại giữa không trung, rồi hạ thấp xuống chụp lấy “thằng
đệ” của mình, mặt nhăn lại.
_Mẹ mày con đuỹ -thằng bờm ngựa tức giận đứng lên định thua đủ với Ái
Nhi, tôi cũng tính chạy lại can rồi, nhưng chưa kịp...
Choang! -à vâng 1 ly nước cam đã đáp vào đầu của thằng bờm ngựa, màu máu hoà lẫn màu nước cam cộng với màu tóc của thằng đó khiến tôi không thể
nào phân biệt được!
Đã vậy Nhi còn tặng nó mấy đấm vào chấn thuỷ, 1 đấm vào mũi khi thằng đó vẫn còn choáng sau màn ăn ly.
Đúng lúc này thì thằng đeo khuyên đã phục hồi được chức năng rồi, định
đánh lén Nhi. Moá đàn ông con trai đi ăn hiếp 1 đứa con gái, chán đời
thật chứ! Sẵn ly cafe, tôi ném nó luôn.
Víuuuu choang! -cái ly đáp đất, bể cmnl mà lại méo trúng thằng kia =.=
được cái hên rơi giữa chổ thằng đó với Nhi nên Nhi giật mình né được đòn đánh lén của thằng đó.
Chần chừ mãi, tôi cũng lao vào chơi thằng đeo khuyên luôn, 1 là vì nó
dám đánh bạn tôi (sĩ gái thôi), 2 là vì con trai đánh con gái méo biết
nhục. ĐM nhà nó thật chứ! Chụp cái ghế trên đường lao tới, tôi táng
thẳng vào đầu thằng đeo khuyên, nó ngã vật ra chổ hàng rào luôn.
Chưa hả dạ, tôi bay tới đạp thêm 1 đạp vào ngực nó, nghe hự 1 tiếng =]] méo biết nó có gãi xương không nữa.
Quay qua Nhi, thấy nhỏ xử thằng kia cũng tơi bời cmnlr, nghỉ sao nhỏ
tháo guốc lên mà vã vào đầu thằng bờm ngựa (em lạy chị, đi đôi guốc cao
nhòng kia mà gõ vào đầu nó thì... lủng cmn sọ rồi còn gì@@)
_Biến mày! -tôi chỉ tay vào thằng đeo khuyên.
Nó gật gật đầu rồi kéo thằng bờm ngựa chạy, còn nhỏ Nhi chỉ nhìn theo
với ánh mắt hả dạ mà thôi, mặt hớn hở hẳn ra.
_Bộ vui lắm hay sao mà cười? -tôi hỏi.
_Vui chứ! Lâu lâu mới có người làm bao cát cho đánh mà! -nhỏ cười, lấy
túi xách ra trả tiền bồi thường.
_Hừ đánh muốn chết nó luôn rồi!
_Cho đáng, ai mượn tụi nó dám động chạm vào cơ thể em!
_Dữ dằn -tôi thở dài, đang liên tưởng lỡ như tôi là 2 thằng hồi nảy thì
sao [email protected]@
_Hứ! Chưa xử anh là may nhé, 1 là đi trể giờ, 2 là đứng đó nhìn em không giúp! -nhỏ dứ nắm đấm vào mặt tôi.
Mặt nhỏ vênh vênh lên nhìn láo lắm
kia =.=
_Ớ anh giúp rồi còn gì -tôi chột dạ
_Hừ may cho anh là giúp kịp lúc nhé, không thì... -nhỏ ghé lại gần tôi
-anh còn thê thảm hơn 2 thằng đó nữa ấy!
_Ớ... -tôi đứng chết lặng nghe từng lời nhỏ nói, hăm doạ nghe sợ thật.
Nói xong cô nàng lại tung tăng chạy đi trả tiền thiệt hại cho quán trước ánh mắt ngạc nhiên của bao người, rồi lại nắm tay tôi kéo đi.
_Đi đâu ấy, chưa uống cafe mà -tôi hỏi.
_Đi đi, không thích! -rồi nhỏ đẩy tôi đi luôn, bạo lực thật.
Đi lang thang cùng nhỏ về hướng nhà thờ Đức Bà, vừa đi nhỏ vừa lẩm nhẩm
bài hát gì đó, tôi nghe không rõ nữa. Nhìn về hiện tại, lúc này tôi thấy nhỏ xinh lắm, trẻ trung, năng động, tinh nghịch trong bộ quần jean áo
phông trắng, mặt tươi cười hớn hở, khác hẳn với vẻ đẹp lạnh lùng kiêu sa thường ngày của mình.
Nhìn nhỏ tung tăng chạy ở phía trước, dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ đẹp của nhỏ lại càng được tôn vinh thêm. Đẹp thật! Tôi tự phải thốt lên lời khen
từ sâu trong lòng mình, vẻ đẹp ma mị đầy mê hoặc...
Có vẻ như đây lại là những giây phút vui nhất, là kỉ niệm đẹp giữa tôi
và nhỏ ngay lúc ấy. Hạnh phúc cho dù là ngắn ngủi, nhưng vẫn để lại
những kỉ niệm đẹp trong lòng của cả hai:)