Rảo bước cùng nhau trên những cung đường đông tấp nập, tôi và Nhi vừa đi vừa ngắm cảnh Sài Gòn khi đêm đã lên đèn. Dừng chân bên công viên 30-4, tìm cho mình một góc ngồi đẹp, có thể nhìn hết cảnh nhà thờ Đức Bà bên cạnh.
Người ta nói con gái là chúa ăn vặt, à vâng tôi xin đính chính lại là con gái thích ăn vặt, ăn bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào, và bất cứ món gì mà họ cho là ng />Thân con trai khi đi cùng con gái tất nhiên phải hiểu số phận của mình là được trả và phải trả tiền để lấp đầy cái dạ dày không đáy của những chị em phụ nữ, nhưng đây lại là cách để kéo dài cuộc nói chuyện của hai người. Tuy có chút tốn kém, nhưng cũng chẳng đáng là bao so với thời gian vàng ngọc mà chúng ta bên nhau nhỉ?
_Sao nay có nhã hứng rủ anh đi chơi thế -tôi hỏi Nhi khi đã kêu cho mình ly trà chanh, và bắt đầu ngồi nhìn nhỏ xử mớ bánh tráng trộn trước mặt.
_Hmm thì rảnh nên rủ anh đi chơi, bộ không được à? -nhỏ đưa ánh mắt thơ ngây nhìn tôi.
_Thì được, ai nói gì đâu nào -tôi cười.
_Ừa -nhỏ chú tâm hơn vào chuyện ăn uống thì phải, nói chuyện mà chẳng thèm nhìn mặt tôi luôn =.=
_Mà này, sao lại xưng hô anh em thế? -tôi thắc mắc, vì nhỏ đủ khả năng biết rằng tôi nhỏ tuổi hơn, vậy tại sao Nhi lại chủ động xưng hô như thế nhỉ, khá là lạ vì đây là lần thứ 4 tôi gặp mặt nhỏ mà thôi, quá ít so với 1 mối quan hệ đầy bất ngờ.
_Vậy tại sao anh lại xưng hô anh em với em? -nhỏ nheo mắt hỏi ngược lại tôi.
_Ơ thì... -tôi ngớ người ra khi bị nhỏ vặn lại, ơ đệch tôi đang hỏi nhỏ mà [email protected]@
_Hihi thế anh nghỉ sao? Về chuyện xưng hô -Nhi cao giọng hỏi tôi.
_Chẳng lẽ... em lại có... tình cảm với anh sao? -tôi hỏi thẳng.
Nhỏ thoáng chau mày, miệng nở 1 nụ cười bí ẩn, mắt vẫn nhìn tôi không chút lay động, rồi nhỏ bật cười, đôi vai rung rung lên từng nhịp một.
_Hihi anh cũng nghĩ thế hay sao? Đáng thất vọng! -nhỏ ngưng bất chợt khi chốt lại câu nói bằng ba từ “đáng thất vọng” nhưng vậy là sao?
Tôi ngây người ra trong phút chốc, thoáng chút suy nghĩ vẩn vơ vớ vẩn, nhưng cũng chẳng thể đưa ra được đáp án giải thích cho câu nói kia. Thật sự Nhi nói chuyện rất lạ, khá là khó hiểu. Đến mức 1 thằng có thể nắm bắt tâm lý thất thường như tôi (mới học tâm lý và kỹ năng giao tiếp thôi) lại chẳng thể nào bắt sóng được xem Ái Nhi nghĩ gì trong đầu cả.
Nhỏ mỉm cười, đứng dậy xoay 1 vòng rồi hỏi tôi.
_Anh thấy em như thế nào?
_Đẹp... rất đẹp -tôi lắp bắp nói.
_Vậy anh sẽ nghĩ sao khi những người con trai khác gặp em?
_Tất nhiên là nhìn em đắm đuối rồi.
_Đúng! Và anh là 1 trong số họ! Đều háo sắc cả! Chàng trai à -nhỏ mỉm cười ghé sát vào tai tôi nói nhỏ. Như bị thôi miên, tôi cứ ngồi sững sờ ra nhìn nhỏ.
_Nhưng... anh không giống họ -nhỏ nói, ánh mắt nhìn về phía xa xăm đâu đó, rồi lại nhìn về phía cột đèn, nơi những con thiêu thân vẫn đâm đầu về phía nhiệt toả ra từ bóng đèn.
_Là sao?
_Vì anh... không phải cứ thấy cái đẹp là lao đầu vào tranh giành, giống như những con thiêu thân kia vậy -nhỏ vẫn mỉm cười.
_...
_Anh là 1 người đào hoa, anh có nhiều bông hoa xinh đẹp bên cạnh, đó là điều anh hơn hẳn vô số người. Nhưng... anh nên nhớ 1 điều! Đào hoa không phải là tốt, nói đúng hơn đào hoa là cái nghiệt mà anh phải gánh lấy!
_...
_Anh sống tình cảm quá, cảm tính quá chưa hẳn là tốt đâu! Vì kết hợp với số kiếp đào hoa của anh, chẳng phải anh lại chia nhỏ tình cảm của bản thân cho tất cả những cô gái bên cạnh anh hay sao!
_...
_Giờ anh có đến tận 4 người theo đuổi, chắc là anh cũng khó khăn trong việc lựa chọn ai đó đúng không, vì anh đã chia nhỏ tình cảm của mình ra giành cho từng người một kia mà! -nhỏ hấp háy mắt nói.
_Ừ đúng là vậy! -tôi đưa tay gãi đầu, nhỏ nói đúng, tại vì tôi sống cảm tính quá nên giờ tôi mới lâm vào rắc rối như thế này.
_Cố lên, em tin anh sẽ có cách vượt qua thôi, nên nhớ, hãy lựa chọn người thích hợp nhất, anh nhé -Ái Nhi mỉm cười tinh nghịch, khác hẳn so với nụ cười lạnh lùng băng giá thường ngày.
_Nhưng lỡ anh chọn người khác, có thể là em thì sao? -tôi cười trêu nhỏ.
_Tuỳ sự lựa chọn của anh, nhưng chắc em không phải là người mà anh chọn!
_Why not?
_Because i don't think i love you! -nhỏ từ chối thẳng thừng.
_Hehe tại sao em lại nghĩ vậy? Biết đâu được? -tôi vẫn cố hỏi theo.
_Không đâu! Em sẽ không để anh dụ đâu! Chàng trai à -nhỏ mỉm cười, nụ cười mê hoặc lòng người.
_Chưa chắc đâu nhé!
_Em tin là em có thể kìm chế cảm xúc của bản thân, vì em không muốn làm người yêu của 1 người đào hoa!
_Tức là nếu anh không phải người đào hoa, em sẽ có tình cảm với anh? -tôi gài hàng.
_Ơ thì... nhưng sẽ không có chuyện đó! -em thoáng suy nghĩ, rồi cứng rắn đáp, dập tắt hi vọng tham lam của tôi (thấy gái đẹp ai chẳng mê cho được =.:)) thôi thì luôn có những chuyện bất ngờ mà, đâu ai biết trước được, lời hứa thì vẫn thực hiện, chỉ có điều lâu lâu cũng phải cho tôi phá lệ 1 lần. Là vì đời bắt ép, chứ không phải rằng là tôi muốn...