Hồi ký : Chuyện Tình Buồn Của Tôi

chap 34:
linh cảm của tôi là đúng,bố,mẹ nuôi em,vì những đồng tiền mà đã hạ thấp danh dự của mình như vậy,tôi cũng không hiểu tại sao nhà em giàu như vậy rồi mà cần thêm tiền làm gì nhà cũng không có con trai nối dõi,chết đi thì tiền thừa đằng nào chả chia cho,nội ngoại hai bên,hay là tính mang theo xuống mồ luôn hay sao.
để tôi tả lại cảnh tượng cho anh em dễ hiểu,mẹ em đột ngột đứng lên tấm chăn đang đắp của mẹ em tuột xuống ,hai tay mẹ đang bị cái dậy thừng trói lại
Tôi há hộc mồm nhìn mẹ em,mẹ em đang hoàn toàn khỏa thân,không có một mảnh vải che thân nào trước mặt tôi tôi chưa kịp hoàn hồn lại thì mẹ em hét lên to tướng.
-CỨU TÔI VỚI,HIẾP DÂM
Cửa bị đạp mạnh,ầm lên một tiếng rất to,tiếng cửa này như là một tiếng báo hiệu cho mọi người biết hình như bố em đã phục ở cửa sẵn rồi thì phải, bố em xông vào hét lên.
-mẹ thằng chó mày làm gì vợ tao.
-ơ cháu cháu,để cháu giải thích đã_tôi ấp úng nói,người tôi toát hết mồ hôi.
bố em lại giường lấy chăn đắp lên thân thể của mẹ em,còn mẹ em thu mình vào góc giường khóc huhu,phải nói là mẹ em làm diễn viên được,diễn quá sâu và quá chuyên nghiệp,khóc không chảy nước mắt.
Bố em lao vào vật tôi xuống nhà đấm tôi tới tấp,một lúc sau họ hàng nội ngoại cũng chạy lên.
-có chuyện gì thế.

-thằng này giám hiếp dâm vợ em.
-huhu anh ơi nó huhu_tiếng mẹ em nói.
-mấy chú không phải vậy ghe cháu giải thích.
-giải thích cmm.
Tôi nhìn thấy phương cũng đang đứng đó,mặt em đang đỏ lừ lên vì tức giận,cảm giác như em đang nghiến răng để cố kìm nén cơn tức giận,nước mắt phương chảy xuống rồi em quay ngót chân chạy luôn ra khỏi phòng
Cả cánh đàn ông nhà em lao vào cào xé đá đấm tôi,tôi biết là tôi bây giờ có giải thích thế nào đi chăng nữa thì họ cũng chả tin những lời tôi nói cả,mẹ em thì nằm khóc huhu trên giường,giờ tôi mới biết tại sao bố mẹ em lại giữ tôi ở lại? Tại sao bố mẹ em lại giữ họ hàng ở lại? Để họ hàng nhà em chứng kiến được cái cảnh này,để họ hàng nhà em biết tôi là một thằng đểu,để họ hàng nhà em khuyên nhủ em bỏ tôi lấy thằng nhà giàu kia.
tôi nằm vật ra sàn nhà,mặc kệ cho họ đánh chửi,tại tôi ngu nên mới mặc lừa kế của bố mẹ em,tại tôi ngu hết.
Họ đánh chán chê xong cũng đuổi tôi khỏi nhà,chắc cũng có thím nghĩ “sao không báo công an bắt tôi,thì tôi sẽ vô tù một gông” nhưng bố mẹ em còn xảo quyệt hơn nhiều,bố mẹ em biết phương yêu tôi nên cũng sẽ khó có thể tin những việc sảy ra,nên bố mẹ em không kiện tôi mà để làm mồi nhử bắt phương phải bỏ tôi để lấy con đại gia,để bố mẹ em có nhiều tiền hơn
tôi như thằng mất hồn phóng xe chậm chậm trên con đường nắng ngắt,tôi đã đánh mất lòng tin ở em,đầu óc đang rất dối bời,em có thể tin tôi được không,nếu em mà không tin tôi thì chắc có lễ tôi và em sẽ mất nhau mãi mãi
Tôi thật sự sợ người đàn bà kia rồi,danh dự của bà ta để đi đâu hả,sao có thể bỏ cả danh dự của mình,để lấy một chữ “tiền” khỏa thân trước mặt tôi haha nực cười....
Một người đàn bà hơn 35 tuổi,thân hình vẫn còn rất cân đối,ngực bà ta vẫn tròn,bụng cũng chả có một tí mỡ nào,sở hữu một thật hình đẹp như vậy mà tầm hồn thì....
Nếu giờ mà kiện tôi,ra tòa chắc tôi cũng không thể chối được trách nhiệm này,dù gì tôi cũng là người bị oan nhưng mấy chục người nhìn thấy vậy chả nhẽ tôi lại chống được hay sao
Phải tìm phương,đúng rồi phải tìm phương,phải tìm phương để giải thích cho em hiểu.
Tôi bỏ những suy nghĩ đó,phóng xe lên cầu .... Tìm em,không có ở đâu tôi lại phóng xe loanh quanh hết chỗ này tới chỗ kia tìm em,điện thoại rung lên,tôi dừng xe rút điện thoại ghe máy,thằng dũng gọi.
-êu giúp tao_tôi nói.
-giúp gì.
-mẹ em phương mất tích rồi.
-tao tìm được nè mày tới quán ... Đi,phương nhà mày đang nốc rượu ở đây nè.

Tôi tắt máy phóng xe tới quán ... Em uống rượu sao,em đâu có biết uống rượu đâu,sao lại phải hành hạ bản thân mình như vậy....
đến quán ... Tôi dựng xe ở ngoài quán,chạy vào trong ngó nghiêng thì thấy cánh tay của thằng dũng vẫy vẫy,tôi chạy lại bàn nó....nó và em thảo đang ở đây,bọn nó đi ăn nên mới gặp được phương,nếu hôm nay không có bọn nó không biết sẽ ra sao
Phương đang ngục đầu xuống bàn,chắc em say quá rồi.
-phương nhà mày nốc hết nửa lít rượu,tao ngăn mãi không được,có chuyện gì à.
-không có gì,cảm ơn mày,tao đưa phương về đây_từ đượt chơi với nó đến giờ đây là lần đầu tiên tôi “cảm ơn” nó.
-ừ thôi kút nhanh.
Tôi bế em lên tay đi ra khỏi cửa,mấy người trong quán nhìn tôi ánh mắt nhìn một thằng sở khanh không bằng.
Ra đến chỗ dựng xe,đặt em ngồi lên xe cẩn thận,rồi tôi ngồi lên trước nổ máy phóng đi,một tay lái một tay vòng ra sau giữ em cho em khỏi ngã.
thỉnh thoảng em lại nôn ra áo tôi,tôi mặc kệ bẩn,cái quan trọng là có thể đưa em về nhà tôi an toàn.
Nếu hôm nay không phải có thằng dũng báo cho tôi,thì em sẽ ra sao đây,thanh niên bây giờ nguy hiểm lắm,hay lợi dụng lắm
Đưa em về tới nhà,dựng xe xuống mở cổng,tôi lỡ tay quên giữ em làm em ngã lăn ra đường quần áo bẩn hết.
Mở cửa cổng xong,một tay luồn sau lưng em,một tay luồn vào hai trên em,bế em lên rồi đi vào nhà,bế em lên phòng tôi,tôi đặt em xuống giường,bật quạt lên cho em mát.
Miệng em gọi tên tôi liền hồi “hải ơi,hải ơi sao anh lại làm vậy” những câu này được nói liên hồi tự miệng em.

Tội nghiệp em chỉ vì tôi ngu,nên mới để em chịu khổ,haizz người đau khổ nhất ở cái cuộc chơi của mẹ em là phương.
Xuống phòng chị lục tủ lấy bộ quần áo ở nhà của chị ,chạy ra sân rắt xe vào sân rồi khóa cửa lại.
Chị tôi mà có nhà có phải tốt không,sẽ nhờ chị tôi thay đồ hộ em.
Tôi cầm bộ quần áo lên phòng thay cho em,tâm trạng tôi đang rất rối bời nên không để ý tới mấy thứ đó đâu.
mải chăm sóc em quá quên bản thân,người tôi bốc mùi lên khủng khiếp,lục tục tìm cái quần đùi với cái áo cộc rồi ra giường ngồi cạnh em.
Lấy tay vuốt nhẹ má em,tóc em,chỉ tại mình mà em lại phải khổ như vậy,liệu sau em tỉnh lại em có tức giận và cho tôi vài bạt tai không.
Liệu tôi giải thích cho em,em có chịu tin tôi không.
đầu óc tôi rối tung lên,không biết phải giải thích như thế nào để cho em hiểu.
tôi lẩm bẩm chửi cuộc đời mình “ĐM CUỘC ĐỜI”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận