Hồi Ký: Lời Hứa 5 Năm


- Đồ sàm sỡ...
Sơn đỡ Phương lên rồi buông ra và nói:
- Sơn có làm gì đâu? Mà nói Sơn vậy? Thấy Phương sắp té thì Sơn đỡ thôi.
- Con trai đụng vào con gái khi mà con gái k đồng ý là sàm sỡ. Hihi. Đây là lần thứ 2 Sơn sàm sỡ Phương rồi đó.
- Lần trc Phương xỉu Sơn ôm Phương lên taxi nhưng có Hà nữa mà?
- Lần trc cơ... lần mà Sơn ôm Phương bị ngta chém, vết sẹo còn trên lưng kìa.
Lần này k chĩ ngỡ ngàn mà Sơn còn đứng k vững, miệng ú ớ:

- Phương là .... Phương... k lẽ nào...
- Kẹo bòn bon, người mà hơn 3 năm trc Sơn cứu và cũng là chủ nhân của lời hẹn ước 5 năm.
- Nhưng, Phương nhận ra Sơn khi nào? Phương hồi đó vs giờ khác nhau wá...
- Phương cũng đâu có nhận ra Sơn, lúc biết Sơn ở ST, Phương ngờ ngợ thôi chưa dám khẳng định, cũng định hỏi mà cũng k dám hỏi, hôm nay thấy vế sẹo thì Phương mới khẳng định Sơn là người cứu Phương hồi đó.
- Thật sự Sơn wá bất ngờ vì ch này... còn ch của Hà và Sơn nữa ...
Chợt trong đầu Sơn nhớ tới Hà, thì cuộc nói ch vs mẹ Hà cũng dc nhớ tới.
- Lúc biết Sơn ở ST thì Phương muốn hỏi rồi nhưng Sơn đang yêu Hà. Phương k muốn phá tình cảm 2 người...
- Nhưng sao hôm nay Phương lại nói?
- Phương nó nói vì nó k muốn ôm tâm sự đó theo nó mà chết.- là Vinh TG.
- Sao lại chết? Ch này là sao?
Phương: Phương bị hen cấp tính. Nếu bị ngất mà k cấp cứu kịp thời sẽ chết như hôm xỉu bên đường mà Sơn và Hà cứu đó.
Vinh TG: Tao thấy thương em tao nên khuyên nó nhận lại mày, để sau này lỡ có gì nó k phải ân hận suốt đời.
Sơn : Mọi ch đến bất ngờ wá..
Phương : Hì, Phương chỉ muốn nhận lại bạn cũ thôi, chứ k cần Sơn ở bên Phương chăm sóc đâu. Sơn đừng lo, Chuyện này là bí mật 3 ng nhé. Đừng nói ai biết. Thôi Sơn chở Hà về đi. Phương nằm nghĩ chút rồi Phương cũng về. Bye Sơn.

Sơn : Chào anh, chào Phương.
Lúc mới lên SG, Sơn cũng mong gặp lại KBB, nhưng bây giờ gặp lại sao trong lòng có cảm giác khó tả wá. Ra ngoài gặp Hà và các bạn:
- Phương k sao đâu, mọi người an tâm. Giờ Phương nghĩ ngơi rồi, chút xuất viện lun.
Rồi cả đám kéo nhau về. Hà chở Sơn về sân bóng lấy xe. Trên đường đi cả 2 vẫn k nói gì. Chở Sơn tới sân bóng k chờ Sơn lấy xe mà Hà chạy về lun. Thật sự thái độ của Hà rất lạ, chưa bao giờ Hà như vậy.
Bây giờ tâm trạng của Sơn rối bời, phải làm sao mới đúng! Nếu ở bên Phương chăm sóc Phương thì Sơn thật sự dối lòng vì Sơn chỉ yêu Hà. Nếu bên Hà thì k giữ dc lời hừa năm xưa, Sơn là người bất nghĩa và Hà sẽ bất hiếu vs Cha mẹ. Giữa tình yêu và hiếu nghĩa, Sơn phải chọn bên nào. Cứ thế mà đầu óc Sơn rối tung. Cuối cùng Sơn đã quyết định, một quyết định sai lầm...
- Em àh. Mình gặp nhau dc k? Anh có ch muốn nói.
- Anh wa rước em đi.
Chọn một chỗ yên tĩnh. Sơn dừng xe lại. Hai người tìm 1 chỗ ngồi xuống. Lại im lặng. K ai mở lời được, cuối cùng do k chịu dc cảnh như vậy nữa, Hà ôm lấy Sơn và nói:
- Mình chia tay anh nhé. Anh hãy về chăm sóc Phương đi. Đừng để ngta nói mình là người thất hứa. Phương đang bệnh có thể chết bất cứ lúc nào. Em yêu anh nhưng k mún anh thành ng bất nghĩa, ở bên em a có dc yên lòng k?
- Em biết mọi ch rồi àh?

- Lúc chở anh ra sân bóng rồi em quay lại BV gặp Phương. Phương đã nói em biết hết. Anh đừng nói gì. Hãy để những yêu thương, những kỉ niệm của mình mãi sống trong tim em. Em sẽ mãi mãi yêu anh. Chỉ vì mình có duyên k nợ. Huhu
- Em đừng vậy mà Hà. Đừng khóc em. Anh k muốn em khóc...
- Nhưng em phải làm sao hả anh? Em k muốn anh sống trái vs lý tưởng của mình. Nên em đành làm vậy. Rồi anh cũng sẽ quên em thôi... Hãy chăm sóc Phương thật tốt, Phương cần anh hơn em. Nhé anh.
- Em phải giữ gìn sức khỏe nhé. A k còn bên em, chăm sóc em nữa. Nhớ phải cẩn thận.-Nc mắt Sơn chảy ra.
- Anh đừng khóc, cho dù sau này có ch gì cũng đừng khóc vì em k thể ở bên lau nc mắt cho anh đâu..
Rồi cả 2 ôm nhau mà khóc.... Hạnh phúc là vậy, đau khổ là vậy... Họ chỉ là nạn nhân của cuộc sống mà tiền tài quyền lực chi phối tất cả....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận