Chuyện đánh nhau tay chú Ba và Phương. Chú Ba chỉ trách móc Sơn vài câu thôi vì Sơn k phải là người trong Hội. Còn Vinh TG và ĐK xem đó là hiểu lầm nên k còn trách Sơn nữa.
Phương thì biết ch đánh nhau nguyên nhân là do Sơn lo lắng cho Hà, Phương cũng k nói gì, nhưng lại buồn rồi bệnh lại tái phát, Sơn phát hiện kịp thời nên Phương cũng k sao.
- Nhà Phương đang tìm cách chữa bệnh cho Phương, chứ thế này thì làm phiền Sơn wá.
- Phương đừng nói vậy. Mình là bạn bè mà chăm sóc Phương là do Sơn tự nguyện thôi.
- Đôi khi Phương mún chấm dứt cuộc sống này cho rồi. Phương chỉ là gánh nặng của mọi người. Hichic.
- Đừng nói vậy mà. Phương phải lạc quan chứ. Cuộc sống này còn nhiều niềm vui mà.
- Nhưng có thứ k dành cho Phương, dù Phương rất mún có nó.
- Là gì nhỉ?
- Là tình yêu của anh.-thái độ của Phương rất dứt khoát.
- Phương lại làm khó Sơn rồi. Sơn nói rồi Sơn k yêu ai khác ngoài Hà cả. Mong Phương hiểu cho Sơn.
- Phương nói rồi, chỉ cần gặp lại bạn cũ đối vs Phương là vui rồi. Sơn k cần phải làm zj đâu.
- Phương nghĩ ngơi đi. Phương vừa wa cơn hen còn mệt đấy. Sơn về mai gặp nhé.
Sơn bước ra khỏi phòng thì thoáng nghe như :"Anh đi đi, đừng về đây nữa"... cũng k cần đúng hay sai nữa. Sơn k cần quan tâm mà bước vội đi...
Những thời gian này có lẽ khi tới nhà H.Yến là nơi Sơn k phải suy nghĩ nhiều về ch của Hà và Phương. Nơi đây như ngôi nhà thứ 2 của Sơn vậy. (Nhà tôi thì Sơn thường phải 1 mình vì tôi đi wa nhà chị tôi và chơi game).
Cô chú quan tâm hỏi han này nọ (tất nhiên Sơn k nói ch chia tay Hà) có khi còn rủ đi đây đi đó cùng Gđ cô chú nữa. Còn H.Yến thì ngoan ngoãn và học tốt lắm. Nhờ những ngày tháng học tập H.Yến dc học bỗng và sẽ đi ra nc ngoài du học (học bổng này cũng khó lấy lắm nhé, k biết H.Yến tham gia và đoạt giải ra sao). Vừa mừng cho H.Yến và buồn là mai mốt k còn nơi nào để về (Cô chú thống nhất là khi nào Sơn ra trường or tìm dc việc khác thì mới trả típ số tiền còn lại).
7 ngày sau H.Yến bay. Đi tiễn H.Yến chỉ có Cô chú, Sơn và một số bạn bè của H.Yến. H.Yến chia tay mọi ng rồi, mún gặp riêng Sơn.
- Anh có bít sao em mún đi sớm k?
- Việc học quan trọng mà.
- Em muốn quên anh. Em k thể chịu đựng thêm dc. Huhu. Những ngày qua em đã cố gắng wên đi để làm em gái anh, nhưng em thấy a buồn vì chị Hà, em mới biết tình cảm a giành cho chị Hà hết rồi, k có phần nào cho em cả. Nên em mún đi đến nơi khác nơi mà cuộc sống mới, môi trường mới e hy vọng sẽ quên đi anh.
- Em khờ quá. Nhưng a nghĩ e đi là tốt, em sẽ tìm dc tương lai và có khi tìm thấy dc hạnh phúc của em lâu nay bên em mà em k biết.
- Là sao anh? Em k hiểu, hạnh phúc lâu nay bên em là gì?
- Em chờ chút-Sơn móc dt ra gọi ai đó- Tới lúc xuất hiện dc rồi.
Lúc này tất cả mọi ng đi tiễn H.Yến và cả H.Yến rất bất ngờ khi thấy Hậu và cha me đi lại. Hậu còn mang theo hành lý. Sơn ngoắc Hậu lại
- Đây Hạnh phúc lâu nay bên em là Hậu nè. Những món quà nhân những dịp lễ này nọ là do Hậu nhờ a tặng đó. Hậu cũng âm thầm lo lắng cho em nhìu lắm. Lúc nghe a nói e sắp đi Du học nên a nói Hậu biết, và Hậu quyết định đi theo em cho em bớt cô đơn.(Cha mẹ Hậu là doanh nhân thành đạt. Hậu là con Út nên rất dc cha mẹ cưng chìu, nghe Hậu đòi đi du học họ lập tức sắp xếp cho Hậu đi ngay).
- Hậu ... có phải như lời a Sơn nói k?
Hậu: Uhm. Mình thích H.Yến từ năm lớp 10 lận. Nhưng mình k dám nói (tính nó lầm lì lắm nhậu mấy lần k nghe nó nói dc 10 câu)
Sơn : Anh giao em gái anh cho em đó. Nhớ là phải chăm sóc và bảo vệ H.Yến an toàn nhé.
Hậu : Em thề bằng mạng sống của mình a Sơn àh.
H.Yến đã hiểu hạnh phúc lâu nay, trong ánh mắt H.Yến cũng ngân ngấn lệ
H.Yến: Qua đó phải học và phải ở bên Yến nha. K dc như bấy lâu nay nhé.
Hậu : Hậu sẽ ở bên Yến đến khj nào Yến đuổi thì Hậu về.
Rồi 3người cũng quay lại đoàn đưa tiễn, hình như mọi ng đã hiểu, họ cười nói suốt đến khi hai đứa lên máy bay. Còn Sơn ước gì nó dc như vậy hay 50% thôi là dc bên Hà cũng mãn nguyện rồi...