Sau khi 2 gia đình đã "hòa bình trở lại". Sơn vẫn đưa đón Phương đi học. ÔL thì sau đó cũng quay lại TQ để nghiên cứu loại thc cứu chữa cho Phương.
Dạo tới, bệnh của Phương tái phát nhìu hơn, nên chú Ba phải đưa Phương vào bệnh viện theo dõi. Sơn cũng tới lui thăm hỏi Phương. Tất nhiên vs tư cách bạn bè, càng ngày Sơn càng thấy ánh mắt Phương nhìn Sơn có vẻ như đang lẫn tránh điều gì đó. Những ngày hôm đó,
Sơn dường như cảm thấy như mình đang bị ai theo dõi. Nhiều lần Sơn rình bắt quả tang nhưng k dc. Sơn đã quay lại quán Cafe của BCL làm. (Chú Ba và ĐK có kêu Sơn qua làm quản lý quán cafe của ĐK nhưng Sơn k chịu, lần trc là muốn giúp ĐK và ÔL nên Sơn tham gia, còn bây giờ thì Sơn k mún dính vào nữa).Còn ĐK thì khỏe mạnh trở lại, thằng Tèo cũng dc tin dùng hơn.
Còn về phần Trịnh Gia, im hơi lặng tiếng k có 1 hành động gì, nhưng P.Anh lại cho Sơn biết:
- Sơn nè, có một nguồn tin là: Trịnh Gia đang âm mưu gì đó. Chuyện này k hề đơn giãn đâu. Chú em phải cẩn thận đó.
- Em có làm gì đâu mà phải coi chừng hả anh?
- Từ lần trc Giang hồ đồn đại Quách Gia xuất hiện 1 thằng nhóc khó xơi hơn a Phong. K mày thì là ai? Giang hồ ngưởi Hoa có những thủ đoạn k lường trc dc đâu.
- Em biết rồi. Em sẽ cẩn thận.
Từ ngày xảy ra cuộc chiến vs Trịnh Gia, Sơn k còn gặp Hà lần nào nữa.(cũng tốt k sợ đám Trịnh Gia k làm ảnh hưởng đến Hà, đó cũng là lý do Sơn k đi tìm Hà dù chỉ là ngắm nhìn từ xa). Về phần Hà, Hà có nt cho tôi bảo tôi chăm sóc Sơn và thông tin cho Hà (xin lỗi a bán đứng em 1 lần nhé Sơn).
Đừng nói Hà k nhớ Sơn nhưng vì k muốn làm Dì khó xử nên Hà phải lặng lẽ quan tâm Sơn thôi. Mật độ nt giữa tôi và Hà liên tục, khiến Sơn nghĩ tôi có bạn gái (xấu trai k ai yêu).
Rồi một buổi sáng ngày 10 tháng 4 năm 2006. Sơn thức dậy với 1 tâm trạng bồn chồn khó tả dường như sẽ xảy ra ch gì rất quan trọng. Chuẩn bị đi học thì Sơn có 1 cuộc dt từ quê nhà số điện thoại mẹ hay gọi cho Sơn:
- Alô, con nghe nè mẹ.
- Sơn hả?-k phải tiếng mẹ.
- Dạ. Sơn đây. Cho hõi ai vậy ạh?
- Cô Ba nè. Tối wa nhà mày cháy rồi. Ba mày xỉn rượu k thoát kịp nên chết cháy. Còn mẹ mày dc đưa cấp cứu trên BV tỉnh kìa, nghe nói nặng lắm. Tao lục mãi mới dc sdt của mày nè.
Nghe xong Sơn đứng người, rồi hét to lên.
- Trời ơi. Mẹ ... mẹ cháu có sao k cô. Ba ơi huhu... ba ơi.
Tôi định dắt xe ra đi học, nhưng đã dừng lại nghe như có chuyện rồi.
- Bác sĩ đang mẹ mày chuyển lên Chợ rẫy. Nhà mày cháy cả rồi. K biết sao nữa. Tiền viện phí của mẹ và xác Ba mày ở đây hàng xóm lo. Còn mày lo tiền lên trển nhé.
- Dạ, nhờ cô lo cho ba con. Con sẽ đón mẹ ở Chợ rẫy. Nhờ nhé cô.
Sơn tắt dt, ngồi phịch lun xuống đất. Tôi hỏi thì Sơn kể lại cho tôi nghe. Sơn rối lắm cứ khóc mãi.
- Bây giờ tao vs mày chạy lên Chợ rẫy chờ mẹ mày chuyển lên. Mày còn nhiêu tiền ở đó?
- Em còn k tới 1tr, bây giờ làm sao hả anh?
- Bây giờ mày cứ lên Chợ rẫy chờ đi. Tao đi lấy tiền. Lẹ lên, nếu chở mẹ mày tới mà k có ng thân nào làm thủ tục thì chậm trễ cứu chữa đó. Đi đi.
- Dạ. Em đi trc. Trăm sự nhờ anh.
Rồi Sơn phóng xe đi. Tôi gọi cho ĐK nhưng ĐK k nghe máy, rồi tôi nhớ tới htrc chú kế bên nhà nói cho tôi có chỗ cho mượn tiền. Đang nguy cấp mượn trc tính sau vậy...
Cầm tiền 20tr, Tôi chạy lên Chợ Rẫy thì thấy Sơn đang ngồi chờ. Tầm 20p xe cấp cứu chở mẹ Sơn tới. Các bác sĩ y tá vội vàng đem mẹ Sơn vào trong, mẹ Sơn bất tỉnh nhân sự, toàn thân mẹ Sơn quấn băng trắng khắp người chắc bỏng độ III độ IV (trên 70% cơ thể) rất nặng. Bác sĩ chẩn đoán xong ra bảo Sơn lo thủ tục vả chuẩn bị tâm lý đi. Tôi chạy đi đóng tiền, lo thủ tục này nọ.... gần 30p mới xong. Chạy lại Sơn vẫn ngồi đó 1 mình. Lúc sau bác sĩ đi ra.
- Xin lỗi, bệnh nhân bỏng wá nặng chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Sơn khụy xuống nền đất. Cú shock wá lớn khiến người trầm tỉnh nhứ Sơn cũng k chịu nổi, Đỡ Sơn dậy, rồi đưa vào giường mẹ Sơn đang nằm. Sơn khóc to lắm, ai cũng não lòng. Rồi Sơn theo xe Cấp cứu về ST (T đưa hết cho Sơn số tiền còn lại).
Sau đó dt cho ĐK lên lấy xe Sơn về. ĐK nghe xong tức tốc cùng thằng Tèo chạy đến (ĐK chưa kịp đánh răng gì hết mắt còn dính gèn). Tôi kể lại sự việc cho ĐK nghe. Tôi và ĐK về cất xe rồi thông báo cho người trong Quách Gia nghe, Phương nghe xong thì xỉu lun, phải đi cấp cứu. Tôi và ĐK, Tèo và Vinh TG lấy xe hơi chạy về ST ngay lập tức.
Tang lễ được diễn ra, 2 cổ quan tài dc đặt dưới 1 tấm bạc lớn ( vì nhà đã cháy hết, hồi đó chưa có cho thuê rạp như bây giờ. Hàng xóm dùng tấm bạc giăng lên làm mái che). Không khí tan thương bao trùm cả vùng quê hẻo lánh. ĐK cũng đeo tang vì ĐK là trẻ mồ côi, cha mẹ anh em cũng chết cháy nên ĐK cũng hiểu dc nỗi đau của Sơn. (Tôi k đeo vì ba mẹ tôi k cho phép, tôi kị tuổi nặng vs Ba Sơn, nhưng tôi vẫn ở đó để chứng kiến tất cả)
Rồi lần lượt :Hà, Phương, Thành, Hồng, Hải, Nam, Quân, BCL, BCN, P.Anh, Cha mẹ H.Yến, Ba Hà, Bà cô và đám bạn học của Sơn đều đến. Mọi người ai cũng khuyên, an ủi Sơn. Hà và Phương khóc rất nhiều, Phương mấy lần lên cơn Hen, phải ra trạm xá nằm, vào rồi ra ai thấy cũng mũi lòng.
Cha mẹ Sơn dc Hỏa táng rồi mang về quê nội của Sơn chôn cất chung vs dòng họ. Đoàn xe lặng lẽ đi trong cơn mưa bất chợt của tháng 4, làm cho không khí càng thê lương hơn. Sơn từ bữa về tới nay k ngũ k nghĩ, ăn qua loa cho có. Nhờ cơ thể Khỏe mạnh nên Sơn có thể chịu dc. Khi mang hài cốt của cha mẹ chôn xuống. Sơn nấc lên 1 tiếng rồi ngã xuống có vẻ như sự chịu đựng đã tới giới hạn.....