' Ngươi đã từng đọc Kinh thư bao giờ chưa? '
Lưu Tuyết Khuê vừa tản bộ vừa trò chuyện với Vương Đỉnh Hoa nhưng ngươi này lại cứ ngáp dài ngáp ngắn liên tục không ngừng cùng với thái độ mệt mỏi, cũng đúng thôi..
mới sáng sớm bắt cô phải đi tản bộ như vậy mà Vương Đỉnh Hoa không mắng chửi đó cũng gọi là một kỳ tích.
' Ta đọc hết tất cả những gì mà thiên hạ có thể bán được hết rồi, còn bây giờ ngươi có im miệng một chút được không? '
Lưu Tuyết Khuê tuy bị nặng lời phũ phàng nhưng lại vẫn giữ nét tươi cười trên môi, chính nàng cũng không hiểu vì sao bản thân mình lại có đủ kiên nhẫn khi đối mặt với người này, mặc dù từ trước giờ chưa có ai dám tỏ thái độ đó với nàng nhưng nàng cũng không thích mình bị ai đó nặng lời hay khinh thường như vậy.
Không biết từ khi nào một người được ví như phật sống như nàng lại bị một nữ nhân làm càn bất chấp.
' Được rồi, vậy ngươi có muốn ăn một chút gì không? '
' Ý kiến hay, cuối cùng ngươi cũng giảm một chút thái độ đáng ghét! '
Tất cả người dân đều hoang mang và khó hiểu khi thấy sự xuất hiện của hai nữ nhân xinh đẹp kia đi cùng với nhau, họ không cần biết lý do là gì mà truyền miệng với nhau rằng tận thế sắp đến chứ không phải là một phép màu đã xảy ra.
Vương Đỉnh Hoa cũng khó chịu khi bị dòm ngó và bàn tán xôn xao bởi những kẻ làm không lo làm mà lo chuyện bao đồng của người dân Lĩnh Cương, cơ mặt cô giật liên hồi từng bước đi đến đám đông đang bàn tán về mình.
' Ngưng nói về vấn đề này hoặc các ngươi phải trả giá cho sự nhiều chuyện của mình.
'
Vương Đỉnh Hoa quả thật là "con nhà quan", tuy Vương Bá Chinh không phải là quan và được Hoàng Đế ngỏ lời ban chức lớn nhưng ông lại từ chối lời đề nghị vàng ngọc ấy, từ một tên tiểu thương tầm thường ông đã trở thành một thương gia chuyên nghiệp và là người đầu tiên giao lưu kinh tế với nước láng giềng về việc buôn bán, chính vì vậy Vương Bá Chinh mới được Hoàng Đế trọng dụng và nể nang vài phần, tuy gia tài hay quyền thế ông không bằng một vị quan lớn nhưng bất kể ai cũng không dám đá động hay thậm chí làm phật lòng người đàn ông họ Vương này.
Bớt được vài lời nói ồn ào xung quanh, cô phất tay áo rẽ vào một tiệm ăn quen thuộc.
Chủ quán thấy tiểu thư Vương hôm nay đi cùng một nữ nhân nào đó thì bất ngờ, từ trước đến giờ ai cũng rõ tính cách của cô không thích giao du với ai và càng bất ngờ hơn khi người đó lại chính là tiểu thư tài giỏi xinh đẹp nghìn năm có một mang tên Lưu Tuyết Khuê, không phải hai người họ không đội trời chung, kỳ phùng địch thủ, chạm mặt nữ nhân này lại vô hình nữ nhân kia hay sao? Đó cũng chính là sự khó hiểu và khúc mắc lớn trong lòng người dân nơi đây.
' Còn nhìn cái gì? '
Vương Đỉnh Hoa tức giận khi thấy chủ quán không ra tiếp đón mình mà lại vô phép nhìn chằm chằm vào bổn tiểu thư cô, không chỉ một mình hắn ta mà ngay cả khách khứa ở đây cũng không ngoại lệ.
Điều đó làm cô mất đi sự thoải mái mà ngày càng nóng giận hơn, biết mình đang chọc phải ong chúa nên ai nấy đều bắt buộc phải làm lơ đi và làm như không quen biết gì với hai nữ nhân ấy.
' Ngươi có cần phải hung dữ như vậy không?'
Sau khi rời khỏi quán ăn mất lịch sự ấy hai người hai vẻ mặt khác nhau sải bước đi, Vương Đỉnh Hoa với thái độ hằn học lớn tiếng với người kế bên.
' Còn chẳng phải là tại ngươi hay sao? Đáng ghét vẫn là đáng ghét.
'
Nói rồi cô bước chân thật nhanh mà bỏ đi, không quên để lại một câu nói dành cho người ở phía sau.
' Đừng có đi theo ta.
'
Lưu Tuyết Khuê nghe vậy chỉ biết nặng lòng mà giương mắt dõi theo bóng hình của nữ nhân cọc cằn kia dần đi xa khuất, nàng tự hỏi bản thân mình làm sao để bị cô ghét bỏ? Nàng tự hỏi bản thân mình làm vậy là sai khi cướp mất ngôi vị chiến thắng của Vương Đỉnh Hoa? Hay là nàng đã sai ngay từ khi sinh ra và tài giỏi hơn người? Nàng buồn bã trở về nhà khi chưa hết một ngày làm bạn với người kia.
Học thuộc hết hàng tá quyển kinh thư sách cổ, thành thạo được các loại võ công trên thiên hạ, sử dụng được các loại nhạc cụ và trở thành một hoạ sĩ lừng danh cũng không khó bằng việc tiếp cận nữ nhân tên Vương Đỉnh Hoa.
Nhưng cái gì càng khó Lưu Tuyết Khuê lại càng muốn bản thân mình đạt được.
...
Khi trên đường trở về nhà cô chạm mặt cái tên khó ưa kia, sao trên đời này cô ghét ai là ông trời lại bắt cô phải gặp gỡ người đó như vậy? Bị tên họ Hồ chặn đường mình, Vương Đỉnh Hoa bước chân sang trái để tránh đường và đi tiếp đoạn đường phía trước.
Hồ Thái Đức nhìn gương mặt của người này cũng rõ được là đang không hài lòng điều gì đó nên lẽo đẽo theo sau để hỏi chuyện.
' Nàng đang không vui sao? '
' Không những không vui mà ta bây giờ còn muốn nhai sống ngươi đấy, mau biến khỏi khuất mắt ta! '
Vương Đỉnh Hoa nghiến răng ken két hung dữ với nam nhân kia, bị doạ sợ nhưng vẫn giữ cho mình nét mặt tươi cười.
Hồ Thái Đức bèn ngỏ lời.
' Thế bây giờ ta giúp nàng giải toả, nếu nàng đồng ý đi theo ta đến một nơi thì chắc chắn nàng sẽ hết nóng giận.
'
' Nếu ta vẫn vậy? '
' Nàng làm gì ta cũng được, đánh ta cũng được hay tống cổ ta khỏi Lĩnh Cương này cũng được.
'
' Được, là ngươi nói.
'.
Truyện Đô Thị
Vương Đỉnh Hoa đồng ý đi theo Hồ Thái Đức để đến một nơi nào đó, nếu như cô vẫn không hạ hỏa được cơn thịnh nộ này thì thay vì đuổi con người kia rời khỏi đây không được thì thay thế bằng việc đá đít cái tên họ Hồ này.
Hồ Thái Đức mượn một con ngựa đang ăn cỏ ở trong chuồng của tên nông dân trong làng, hắn đưa tay ra để đỡ đón cô lên lưng ngựa và bắt đầu cuộc hành trình hạ hoả cho vị tiểu thư cọc cằn.
Vương Đỉnh Hoa ngồi sau lưng hắn nhưng cũng không quên giữ khoảng cách giữa hai người, ngựa chạy càng lúc càng nhanh hơn khi xuống một con dốc, tốc độ di chuyển của ngựa mang đến những làn gió mát mẻ thổi vào gương mặt mình làm cô có chút thoải mái, Vương Đỉnh Hoa ngắm nhìn xung quanh với khung cảnh tràn ngập màu xanh của lá làm tâm trạng của cô cũng dịu đi một phần nào.
Hồ Thái Đức cho ngựa dừng lại khi trước mặt là một con suối nhỏ, bên cạnh đó là một cánh rừng rộng lớn, cô xuống ngựa và đi đến tảng đá lớn bên ven suối để ngồi.
' Ngươi nói chỗ này sẽ làm ta thoải mái? Ta lại thấy nó thật nhàm chán.
'
' Đó là do nàng muốn hay không, một người giàu cảm xúc như nàng mà lại làm ngơ trước vẻ đẹp thiên nhiên này sao? Nếu mà là tiểu thư Lưu thì lại khác..
'
Hồ Thái Đức lại cố ý châm chọc nữ nhân kia khi nhắc đến cái tên không nên nhắc, mặc kệ mình đã từng bị đe doạ sẽ bị cắt lưỡi nhưng hắn vẫn không biết sợ chết là gì mà tiếp tục giỡn mặt với tử thần.
Vương Đỉnh Hoa khi nghe tên kia nhắc đến người mà đã làm cho mình bực tức nảy giờ, cô không ngần ngại nhặt một viên đá dưới chân lên và ném thẳng vào hắn, vô tình trúng phải bờ trán cao ráo của công tử họ Hồ.
Hắn đau đớn ôm lấy trán mình nhưng trong lòng không có chút tức giận hay bỉ ổi mà ra tay đánh nữ nhân như các công tử hào môn thế gia đã làm khi không hài lòng một ai đó, Hồ Thái Đức vẫn tươi cười trái ngược với vẻ mặt cau có của vị tiểu thư.
Hắn cười lớn rồi đến cạnh Vương Đỉnh Hoa, mặc kệ trang phục mình đang mặc đắc giá đến thế nào, hắn ngồi bệt xuống đất trên một dãy đá to nhỏ khác nhau.
' Thế nào nàng lại cay ghét tiểu thư Lưu đến thế? Vì cô ta tài giỏi hơn nàng sao? Nếu đó là sự thật thì ta lại không nghĩ như vậy..
'
' Không biết, có lẽ từ khi sinh ra sứ mệnh của ta là phải ghét ả '
Vương Đỉnh Hoa hừ lạnh nhặt viên đá lên và ném thẳng ra suối, với tính cách hung hăng như thế quả thật là những gì Hồ Thái Đức mong muốn về người bạn đời của mình, điều đó làm cho hắn yêu mến vị tiểu thư này hơn.
Không biết vì sao, mọi thứ về Vương Đỉnh Hoa từ lời nói, hành động cho đến cả tính cách hắn đều yêu thích nhưng lại không tài nào có nỗi một tình cảm đặc biệt dành cho nữ nhân này.
' Nàng là Vương Đỉnh Hoa, nổi tiếng là ngang bướng và ngạo mạn đặc biệt không sợ bất cứ thứ gì trên thế gian này, nàng từ nhỏ lười biếng nhưng lại có một trí óc vô cùng nhạy bén và thông minh, thấy người khác hơn mình nàng lập tức vùi đầu vào sách vở để áp đảo tình thế.
Khi còn bé, nàng bị những tên công tử doạ bằng sâu bọ, ếch nhái hay thậm chí là một con rắn nàng vẫn không hề sợ hãi mà tìm hiểu nỗi sợ của họ để trêu ngược lại.
Đấy, nàng có thể làm bất cứ thứ gì trên đời này nếu nàng muốn, ngay cả việc kết giao với tiểu thư Lưu cũng không phải là điều tồi tệ hay gây mất mát gì cho nàng mà ngược lại còn giúp ích cho hai người học hỏi thêm những gì mà bản thân không biết, không những thế hai bên gia đình còn có thể hợp tác với nhau về việc tài chính.
Đó là những gì ta muốn nói, nhìn thái độ từ trước giờ cùa Lưu Tuyết Khuê ta đoán chắc rằng cô ta rất mong muốn được kết giao với nàng.
Vương Đỉnh Hoa, nàng có thể suy nghĩ kỹ lại được không? '
Vương Đỉnh Hoa đau đầu khi nghe tên kế bên luyên thuyên không ngừng lại còn có ý "bắt ép" cô phải thế này phải thế kia, hắn tưởng mình là cha cô sao? Quay sang nhìn hắn, một công tử hào hoa phong nhã mà trên trán lại có một cục u sưng đùng lên khiến cô phải phì cười, Vương Đỉnh Hoa ho khan rồi làm vẻ mặt nghiêm túc trở lại, giọng đầy hâm doạ.
' Có tin ta tặng ngươi thêm một cục u trên trán nữa hay không? Thứ nhất, ngươi khi gần ta đừng nên nói nhiều.
Thứ hai, tại sao ngươi lại biết chuyện quá khứ của ta? Thứ ba, ngươi nghĩ mình là ai mà lại khuyên răng, dạy dỗ ta phải theo ý của ngươi? '
Hồ Thái Đức nhìn gương mặt quạo quọ, khó coi của người trước mặt thì đã biết mình đang thêm dầu vào lửa.
Hắn đứng dậy đi ra xa vài bước để phòng trường hợp nữ nhân này lên cơn cầm đá ném thì mình vẫn kịp tránh được.
' Thứ nhất, những điều ta nói là không thừa.
Thứ hai, đó là do mẫu thân của nàng kể lại cho ta biết và còn thêm vài chuyện động trời khác nữa.
Thứ ba, ta chỉ muốn nàng và tiểu thư Lưu hoà thuận với nhau thôi, ta cũng không bắt ép nàng điều gì cả chỉ mong nàng có thể suy nghĩ lại vấn đề về việc cứ suốt ngày ghét bỏ Lưu Tuyết Khuê.
'
' Những điều ta làm nếu nó thực sự giúp ích cho ta thì ta mới suy nghĩ lại, ngươi muốn ta và ả làm lành gì đó với nhau thì ngươi nên làm hài lòng ta bằng những điều hay ho trên đời này đi.
'
Vương Đỉnh Hoa đứng dậy đến con suối trước mặt và nhìn dòng chảy của nó, Hồ Thái Đức cũng đứng bên cạnh cô và hỏi.
' Chẳng hạn? '
' Xuống biển nhặt tìm vàng, lên rừng tìm kho báu, một thứ gì đó quý giá..
'
Cô nhún vai rồi kể ra một vài ví dụ điển hình nhưng lại vô lý do mình nghĩ ra, hiểu ý được nữ nhân này..
Hồ Thái Đức mỉm cười gật đầu chấp thuận.
' Được, vậy coi như ta và nàng đã ký kết một hiệp ước hoà nhã.
Nếu nàng tận tâm tận ý với tình bạn giữa mình và tiểu thư Lưu, mỗi tuần ta sẽ tặng nàng một thứ quý giá mà ta có được.
'
' Ngươi nói.
'
Vương Đỉnh Hoa đẩy vai hắn rồi bước chân xuống suối, không giữ hình tượng cũng không hề tôn trọng ai nên đã hất một trận nước vào người tên nam nhân trước mặt.
Hồ Thái Đức vì muốn trả thù nên đã không ngại ngần xuống nước với cô, hai người vui vẻ toé nước với nhau và dần mở ra mối quan hệ mới giữa cả hai.
Khi trở về với cơ thể ướt đẫm, nhìn bên cạnh là Hồ Thái Đức cũng giống như tình trạng con gái mình nên hai phụ huynh nhà họ Vương đều mỉm cười hài lòng vì tưởng rằng cả hai đã chịu tiến xa hơn.
Không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Vương Đỉnh Hoa và công tử Hồ, cô cũng không buồn mà kể lại nên để mặc hai người họ hiểu nhầm mình..