'Haha nào..
chỉ là một trò đùa thôi mà nhưng nếu nàng muốn điều đó thành sự thật thì ta rất sẵn lòng đấy, tiểu thư Lưu.'
Tên Danh Bối Vỹ ấy tỏ vẻ lưu manh, biến thái ngay sau đó.
Hắn ngỡ rằng mình có quyền thế thì muốn làm gì thì làm, nói gì thì nói nhưng có một điều mà hắn quên mất rằng.
Ngay tại đây, trước mặt hắn là Vương Đỉnh Hoa!
'Ngươi là ai?'
Lưu Tuyết Khuê cau mày nhìn hắn, Bối Vỹ đến gần nàng rồi cởi mắt kính mình ra để lộ cặp chân mày to và đen đậm.
'Ta là Danh Bối Vỹ, công tử của nhà họ Danh vừa mới chuyển đến Lĩnh Cương mấy ngày qua.
Ta đã từng nghe danh nàng lâu rồi giờ đây mới được diện kiến.'
'Bây giờ ta chỉ vừa biết ngươi, tại sao lại vu oan cho ta một điều khủng khiếp như vậy?'
Lưu Tuyết Khuê mặt mày lạnh tanh, trái với dáng vẻ dịu dàng thường ngày giờ đây nàng như là một người hoàn toàn khác.
Tên công tử Danh kia không biết điều, không những không xin lỗi hay rút lại lời nói của mình mà còn muốn đụng chạm nàng.
Lưu Tuyết Khuê hất bàn tay bẩn thíu của hắn ra, nàng lùi về sau vài bước rồi nói tiếp.
'Ngươi tốt nhất nên rút lại lời nói của mình.'
'Nào..
chỉ là một trò đùa thôi mà, tiểu thư Lưu có cần phải nghiêm khắt với ta như vậy không?'
'Ta không cần biết ngươi đùa như vậy có vui hay không, ngươi đã sỉ nhục đến thân phận và con người của ta thì ngươi phải bị trả giá.'
Vương Đỉnh Hoa trố mắt ngạc nhiên nhìn nàng nghiêm túc đáp trả hắn, một thái độ vô cùng khác biệt mà từ khi nàng đến đây sinh sống cô chưa từng gặp hoặc nghe qua bao giờ.
'Vậy..
nếu ta ngỏ lời nàng làm vợ ta thì nàng sẽ đồng ý chứ!?'
'Ôi coi kìa, chó mà đòi lấy người sao? Cho dù ta có ghét cô ta đến thế nào nhưng giờ đây ngươi là người đầu tiên ta cảm thấy mình thà mù còn hơn nhìn phải ngươi.'
Vương Đỉnh Hoa đúng thật là giỏi làm người khác phát điên lên, hắn vừa bị cô phỉ báng đã lập tức mặt mày đỏ ửng lên vì tức giận.
Người xung quanh đứng nhìn cũng thầm che miệng cười làm hắn càng hổ thẹn hơn nữa, giận quá hoá điên hắn liền chỉ tay về phía cô rồi quát mắng.
'Các ngươi cười các gì? Còn ngươi tưởng mình là ai chứ? Có một chút tài lẻ và quyền thế mà đã vội lên mặt vậy rồi! Còn dám vác mặt tranh tài với tiểu thư Lưu kết quả là ngươi đã thua cuộc, đúng như cuộc trao đổi ngươi đã phải chịu làm bạn với nàng ấy.
Bây giờ trông ngươi có khác nào chó đi theo chủ hay không?'
'Vậy sao? Nếu ngươi chê bai ta thấp kém vậy là ngươi chắc phải rất thông thái lắm.
Nào cho ta biết thế nào là nhân bằng chí khí hổ bằng uy hoặc câu
thị xác lang phún đế, mãn chủy phún phấn đi, nào công tử Danh mau cho ta câu trả lời.'
Vương Đỉnh Hoa từng bước tiến về phía Danh Bối Vỹ thì hắn lại càng lùi về bấy nhiê bước, hắn có vẻ cảm thấy khó xử, đưa mắt nhìn bọn thuộc hạ mình nhưng nhận lại là những cái lắc đầu.
Vương Đỉnh Hoa nhếch mép quyết chôn hắn vào đường cùng.
'Câu đơn giản vậy mà ngươi không thể giải thích được sao? Vậy ta nói cho ngươi biết nhé! Ý nghĩa của câu này là
bọ hung hắt hơi, phun ra toàn cứ*.'
Vương Đỉnh Hoa dừng lại nhìn hắn cứ lùi ra sau làm vấp phải chân của thuộc hạ của mình, cũng may là hắn được đỡ cho nên không bị làm mất mặt nhưng không phải hắn vừa bị tiểu thư Vương sỉ nhục hay sao?
Mọi người và ngay cả Lưu Tuyết Khuê đều che miệng cười làm hắn ô nhục mà không biết trốn ở đâu cho được.
'Ngươi tốt nhất đừng cho ta thấy mặt của ngươi, ta thấy ngươi ở đâu liền cho người đánh ngươi ở đó.
Ngay cả cha người có là quan lại thì ta cũng không quan tâm đâu nên cứ việc thoả thích về mách lẻo.
Hoặc ngươi cứ nói rằng "Phụ thân ơi, tiểu thư Vương ăn hiếp con, cô ta nói con giống như con bọ hung hắt hơi phun ra toàn là cứ* thối tha không ngửi được kìa!".
Lúc đó ta vẫn dành chút ít thời gian để thảo luận với cha ngươi cũng không thành vấn đề.'
Vương Đỉnh Hoa nói bằng chất giọng mỉa mai làm cái tên công tử Danh Bối Vỹ kia tức giận đến đỏ mặt tía tai mà không làm được gì hơn.
Phải nói là hắn đã tức đến độ cứng hàm không nói thành lời.
Cuối cùng hắn cũng đành rút lui, quả là tài chọc phá người khác của Vương Đỉnh Hoa càng lúc càng lợi hại mà.
'Ngươi có cần phải khiến hắn mất mặt như vậy không?'
Nhìn hắn bỏ đi, Lưu Tuyết Khuê mới lên tiếng nói với cô.
'Bằng việc hắn nói ngươi có thai với hắn không? Ngươi nên biết ơn ta đi.'
Nói rồi Vương Đỉnh Hoa bỏ đi, mới sáng sớm chưa ăn gì đã gặp phải thứ phiền phức ấy rồi.
'Không phải ngươi ghét ta sao? Tại sao lại giúp ta.'
Lưu Tuyết Khuê thấy người kia càng lúc càng đi nhanh về phía quán ăn nên cũng nhanh chân đuổi theo.
'Ta không giúp ngươi, ta đang giữ thanh danh cho mình.
Ta không muốn phải đi cùng với một người như vậy, nhưng vì tình thế bắt buộc ta kết giao với ngươi nên trách nhiệm của ta phải đính chính lại việc này.'
'Vậy..
nếu chuyện đó là thật, ngươi sẽ là người đầu tiên tẩy chay ta, có phải không?'
'Người bớt nói chuyện thừa thãi lại đi, thật nhức đầu mà.'
Vương Đỉnh Hoa ngồi xuống ghế rồi gọi ra một đống thức ăn.
Lưu Tuyết Khuê cũng ngồi xuống bên cạnh.
'Bộ ngươi đi theo ta không học hỏi được cách đối phó những loại người như vậy à?'
'Ai mà muốn xấu tính như ngươi làm gì.'
Thấy cái bĩu môi của người bên cạnh, Vương Đỉnh Hoa tỏ vẻ không hài lòng liền đưa chân đẩy ghế của nàng xa khỏi mình.
'Ngươi tốt nhất là đi ra chỗ khác ngồi đi.'
...
'Này tiểu nha đầu nhà ngươi lại đi kiếm chuyện nữa?'
Vương Đỉnh Hoa mới vào nhà đã nghe thấy giọng nói của cha mình.
Cô giương mắt nhìn Vương Bá Chinh rồi lại thở dài.
'Nếu cha biết chuyện này chắc hẳn cha cũng biết rằng hắn đã gây sự trước mà!?'
'Đúng là như vậy nhưng có cần phải nặng lời với hắn không? Dù gì hắn cũng là công tử nhà người ta.'
Nghe cha mình nói vậy khoé miệng của cô liền nở lên mở nụ cười, bình thường là ông sẽ mắng cô một trận trước khi vào vấn đề chính ấy vậy mà hôm nay lại nhắc nhở nhẹ nhàng.
Cũng đủ biết được là Vương Bá Chinh chấp nhận hành động của con mình lúc đó là đúng.
Riêng về Lưu Tuyết Khuê lại có suy nghĩ khác về tiểu thư nhà họ Vương ấy.
Tuy vẻ ngoài vẫn là một kẻ xấu tính, ăn nói xấc xược nhưng hành động hôm nay thực sự là muốn bảo vệ thanh danh cho nàng.
Nghĩ đến đây Lưu Tuyết Khuê bỗng vui vẻ lạ thường.
...
'Này nàng sao vậy? Hôm nay lại còn làm vẻ trầm tư.'
Hồ Thái Đức quan sát Vương Đỉnh Hoa nãy giờ cứ thấy viên sỏi nào là đưa chân đá viên ấy, thái độ cũng khác hẳn thường ngày.
'Ngươi đừng có nói chuyện với ta trong lúc ta đang suy nghĩ.'
'Nàng suy nghĩ về vấn đề gì sao?'
Hồ Thái Đức nghiêng đầu hỏi, nhìn đôi chân mày của cô bỗng dính chặt vào nhau.
'Ta nghĩ kỹ rồi.
Mau lập tức đuổi cổ cái tên cẩu công tử ấy ra khỏi Lĩnh Cương này đi, ta không thích hắn.'
'À là vậy sao? Đơn giản mà.'
Hồ Thái Đức nhe rằng cười với thái độ rất tự tin, cô quay sang nhìn hoài nghi cậu mà nắm cổ áo đối phương lên hỏi một lần nữa.
'Ngươi nói sao?'
'Ta đã biết chuyện giữa nàng và hắn rồi.
Lúc đó trong nàng rất tuyệt đấy nhưng có phải là quá nhẹ cho hắn không?'
Thực ra lúc ấy Hồ Thái Đức cũng có mặt ở đó để chứng kiến tiểu thư Vương hạ bệ và nhục mạ công tử Danh.
Quả là một trận đẹp mắt.
'Đúng, ta hận vì mình không đánh cho hắn một trận.'
'Vậy tại sao bây giờ nàng không thực hiện ngay đi?'
Câu nói đó làm Vương Đỉnh Hoa dừng lại, Hồ Thái Đức nháy mắt với cô xong sau đó cười lớn.
Lúc này cô cũng cười theo như cả hai đang có mưu đồ gì đó với công tử Danh Bối Vỹ.
'Công tử! Ngài định đến Thanh Lâu nữa sao?'
Gia nhân lẽo đẽo theo sau hắn, lải nhải không ngừng.
Danh Bối Vỹ chợt dừng lại, kéo kính xuống một chút để lộ ra đôi mắt đang nhìn hắn muốn giết người.
'Từ khi nào ngươi lại có tư cách để ngăn cản ta vậy?'
'Tôi không dám...'
Tên gia nhân rụt rè lùi về sau để nhường đường cho công tử Danh đi về phía Thanh Lâu, vừa mới đến trước cửa hắn đã vấp bậc thềm mà té nhào về phía trước nhưng thực ra là do Vương Đỉnh Hoa và Hồ Thái Đức bày trò mỗi người cầm một đầu căng dây ra để làm vướng chân hắn.
Các tên gia nhân thấy công tử mình bị ngã nên nháo nhào đến đỡ dậy, hắn bực tức chửi rủa họ vì sao không đến kịp để đỡ hắn làm hắn mất mặt giữa bàn dân thiên hạ.
Sau đó Danh Bối Vỹ đã chọn một căn phòng lớn rộng rãi và tuyển một lượt nhiều mỹ nhân xinh đẹp nhất ở Thanh Lâu.
Ở ngoài kia là Hồ Thái Đức đưa một thỏi vàng cho một người phụ nữ lớn tuổi nhưng có quyền lực nhất ở đây, bên cạnh cậu là Vương Đỉnh Hoa đang nhếch mép cười.
Người phụ nữ cầm lấy thỏi vàng rồi bật cười, vuốt cánh tay của công tử Hồ rồi gật đầu lia lịa.
Danh Bối Vỹ đang chờ đợi trong phòng, trong lúc hắn uống rượu thì cánh cửa mở ra, từng đợt mỹ nhân đi vào rồi vây xung quanh hắn.
Danh Bối Vỹ lộ vẻ dê xồm, biến thái trước mặt mỹ nhân đến độ muốn chảy cả nước dãi, các mỹ nhân thay phiên nhau vuốt ve và mời rượu hắn là hắn mất tập trung.
Đột nhiên có một tấm vải lớn trùm lên hắn, tưởng rằng những mỹ nhân của mình đang cố ý bày trò hoặc muốn hắn chơi trò bịt mắt bắt dê.
Danh Bối Vỹ ngay sau đó bỗng bị thế lực bên ngoài đánh một trận thừa sống thiếu chết.
Hắn vừa la vừa kêu cứu làm gia nhân ở bên ngoài xông vào bên trong, cảnh tượng công tử nhà mình bị trùm lại và nằm dưới đất.
Vừa tháo cái khăn trùm ra là một công tử bị đánh bầm mình bầm mẩy.
'Hahaha ta cá chắc hắn bây giờ không khác gì con cá hổ cả.
Mà hình như lúc nãy ngươi hơi mạnh tay đấy!'
Vương Đỉnh Hoa ngưng cười rồi quay sang hỏi Hồ Thái Đức, cậu lúc này cũng ngừng cười rồi nhìn ngược lại cô.
'Thật vậy sao? Ta tưởng cái lên gối vào hạ bộ của nàng là mạnh nhất chứ!'
'Xem chừng sau này hắn không có con được là tại nàng đấy!'
Hồ Thái Đức nhìn lên cánh cửa sổ đang mở rồi lại nhìn người trước mặt, vừa thủ tiêu tên đó xong cả hai liền nhảy xuống đây, may mà không quá cao.
Hai người nhìn nhau một lúc rồi lại cười phá lên xong kéo nhau vừa đi vừa cười như dở hơi.
Kết quả cho ngày hôm nay là tên Danh ấy kiện cả Thanh Lâu bắt phải bồi thường cho hắn, lúc này rối rắm quá nên người đàn bà ấy mới lôi ra cái tên đã xúi giục bà làm như vậy, biết rằng mình lại bị Vương Đỉnh Hoa chơi một vố đau điếng nên hận không thể bắt trói cô.
Cả nhà hắn biết con trai mình bị tiểu thư nhà họ Vương làm cho thành người không ra người, ngợm không ra ngợm nên cũng kiện luôn cô.
Vì gia thế của nhà họ Vương cao hơn nhà họ Danh nên thành ra lời kiện tụng ấy trở nên thất bại, nhưng vì là do con gái mình đã gây thương tích cho người ta nên ông Vương nguyện ý bồi thường thiệt hại.
'Quá lắm rồi, những cái trò của ngươi bấy lâu nay không làm ảnh hưởng đến người khác thì ta không nói đến nhưng hôm nay lại dám ra tay đánh người, đã vậy còn là công tử nhà người ta.
Ngươi thực sự muốn ta phải mất mặt với thiên hạ bao nhiêu lần nữa mới vừa đây hả?'
Vương Bá Chinh tức giận đến đỏ mặt tía tai, Vương Đỉnh Hoa quỳ gối giương mắt nhìn mẹ mình đang ngồi gần đó nhưng lần này bà làm lơ đi vì tội của cô bây giờ quá nặng, bà không thể cứu được nữa.
'Nếu ta không phải là Vương Bá Chinh thì bây giờ ngươi đang ở chốn lao tù rồi có biết không hả? Còn ngươi, ta vì thân với gia đình ngươi và thấy ngươi cũng tốt nên muốn ngươi kết giao với nó, vậy mà bây giờ lại thành đồng phạm với nhau.
Thực muốn làm ta tức chết phải không?'
Vương Bá Chinh hét lớn như ngỡ hét thêm một chút nữa thôi ông sẽ đứt dây thanh quản ngay lập tức, Vương Đỉnh Hoa ngó mắt nhìn Hồ Thái Đức đang quỳ cạnh mình rồi khẽ thở dài.
'Ta phạt con quỳ gối đến sáng hôm sau và một năm không ra khỏi nhà.
Nếu còn muốn chống đối thì cứ việc ra khỏi cái nhà này đi.'
Nói rồi ông bỏ đi để lại hai người nhìn nhau mặt nhăn mày nhó trông rất khó coi.
'Cũng tại ngươi bày đầu cho ta, lần đầu tiên ta bị phạt nặng như vậy đấy!'
Vương Đỉnh Hoa lật mặt mà quay sang trách mắng Hồ Thái Đức, cậu cũng không vừa mà phản bác.
'Nàng còn nói sao? Không phải nàng nói muốn đánh cho hắn một trận hay sao? Chính vì vậy ta mới giúp nàng mà giờ nàng lại đổ thừa sang cho ta?'
'Ta có nói cần ngươi giúp sao? Ta chỉ nói là mình hận không thể đánh hắn chứ đâu nói là muốn đánh hắn ngay lập tức?'
'Không phải lúc đó chính nàng là người ra tay nặng nhất sao? Ta cá chắc hạ bộ của hắn không thể lành lặn được sau ngày hôm ấy.'
'Vậy ngươi cũng không tồi nhỉ? Ngươi đã xuống trỏ vào yết hầu của hắn, may mà hắn còn có thể nói chuyện được để kiện chúng ta, ta cá chắc sau này hắn chỉ có thể nói chuyện nhẹ nhàng thôi.
Thật tiếc cho một nam nhân, sau này nói chuyện không khác gì gái mới lớn.'
'Có ngừng lại việc này hay không hả?'
Hoàng Lý Mai đứng dậy nói lớn làm hai con người đang cãi nhau lập tức im bặt lại, lần đầu tiên thấy bà có thái độ tức giận với mình nên có chút không vui liền đưa mắt lườm tên bên cạnh.
'Hồ Thái Đức ngươi mau về đi để Vương ở đây cho nó chịu phạt.'
Hoàng Lý Mai bỏ đi để lại hai người lườm liếc nhau như thể muốn lao vào nhau cắn xé.
Hồ Thái Đức nghe thấy vậy cũng đứng lên, trước khi đi không quên hừ lạnh với cô một cái..