Hội Ngộ Chốn Âm Ti


Câu chuyện về tiểu thư Vương đã ức hiếp công tử Danh đến độ khiến hắn phải chuyển sang nơi khác sinh sống đều được thiên hạ truyền miệng đến các vùng lân cận.

Ngưỡng mộ có, chê bai có, ủng hộ có, phê phán có nhưng Vương Đỉnh Hoa mặc kệ, cô có bao giờ để tâm đến những điều thiên hạ nói về mình đâu đã vậy bây giờ còn bị cấm túc đến tận một năm.

Thực sự đây có khác nào chốn lao tù không?
Lưu Tuyết Khuê nghe được thông tin ấy càng không thấy sự xuất hiện của Vương Đỉnh Hoa nên cũng đoán được người này đang bị phạt.

Cũng một tuần rồi nàng không gặp kẻ cứng đầu nhà họ Vương bỗng có một chút nhớ.

Nàng chưa hỏi lý do về bản thân mình vì sao lại cảm giác như vậy nhưng ngay ngày hôm ấy nàng đã lập tức đến nhà của Vương Bá Chinh để thăm hỏi con gái ông ấy.
Vương Đỉnh Hoa đang ngồi bên cửa sổ buồn đến nỗi muốn tự kỷ thì cánh cửa bỗng mở ra.

Cô tưởng rằng là Hoàng Lý Mai nên không quay lại nhìn đến khi giọng nói ấy phát ra thì mới giật mình quay sang.
'Ngươi lại đi gây sự nữa rồi.'
Nhìn Lưu Tuyết Khuê đi vào phòng mình cô hừ lạnh quay ngoắt đi chỗ khác.
'Ngươi đến đây làm gì?'
'Ta đến thăm ngươi thôi.'
Lưu Tuyết Khuê ngồi trên giường của cô đồng thời quan sát tổng quát căn phòng.

Mọi thứ đều ngăn nắp, nổi bật nhất là kệ sách khổng lồ bên vách tường, được sắp xếp theo từng thể loại ở từng tầng.

Không những thế còn có cả hàng loạt bức tranh được cuộn lại và treo những bức đặc biệt trên trường, một chiếc đàn Cổ Cầm cạnh cửa sổ và...!Một chiếc gương lớn?
'Còn giả bộ quan tâm, ta không cần đâu, ngươi mau đi đi.'
'Ngươi đuổi ta đi? Vậy ngươi ở đây một mình vui lắm sao?'
'Không vui nhưng gặp ngươi càng chướng mắt thêm.'
'Vậy ta sẽ làm ngươi vui được không?'
Nghe đến đây Vương Đỉnh Hoa bỗng quay mặt sang nhìn, đôi mắt dần nhíu lại sau đó thì bật cười.
'Ngươi thì làm được gì chứ!?'
'Ngươi cứ việc ngồi im đó thôi là được.'
Lưu Tuyết Khuê đứng dậy, đi đến chỗ của những bức tranh, nàng tìm một bức trống và lấy mực, cọ đem đến bên giường ngồi xuống.

Biết người kia đang định làm gì nên Vương Đỉnh Hoa bỗng nhếch cười.
'Vậy ta sẽ ngồi im vậy đến mai à?'
'Ngươi không cần ngồi im, cứ thoải mái nhưng đừng đi lung tung là được.'
...
'Oáp xong chưa?'
Vương Đỉnh Hoa che miệng ngáp dài một cái đồng thời đảo mắt nhìn về phía người kia đang ngồi.

Lưu Tuyết Khuê vì hơi cúi người nên làm tóc rũ xuống, khoé miệng cũng có ý cười, bỗng cô bắt gặp được khoảnh khắc ấy làm cho bản thân ngừng hẳn cơn buồn ngủ, đưa đôi mắt tròn xoe nhìn nàng đến khi bị phát hiện thì mới giật mình nhận ra.
'Xong rồi nhưng đến khi ta về thì ngươi mới được xem.'
Lưu Tuyết Khuê cuộn bức tranh lại và đem chúng cất gọn gàng về chỗ cũ, nói chung là nàng vẽ cũng khá nhanh nhưng vì tò mò Vương Đỉnh Hoa lại tiếp tục đuổi người.
'Vậy ngươi về đi.'
'Nó ở đây với ngươi thì ngươi xem lúc nào chả được chứ!?'
Nàng che miệng cười, dáng vẻ dịu dàng ấy là sao chứ? Vương Đỉnh Hoa quay mặt sang chỗ khác để thôi nhìn nàng nữa, nếu nhìn lâu cô sợ rằng bản thân mình lại có suy nghĩ khác về người này mất.

Cô còn vẫn giữ ý định sẽ đuổi người này đi khỏi vùng Lĩnh Cương.
'Ngươi ở đây cả ngày có buồn chán không?'
'Hỏi thừa, ngươi thử là biết được chứ gì?'
Lưu Tuyết Khuê lắc đầu, nàng lúc nào chẳng ở trong phòng cả ngày chứ, không làm cái này cũng làm cái khác nên việc quanh quẩn trong nhà đối với nàng nó không bị gò bó và hạn hẹp.

Ở trong nhà nàng vẫn có thể tiếp thu được nhiều kiến thức, đôi lúc cần thiết mới ra ngoài để thưởng thức khí trời.
'Ta đang hỏi ngươi mà..'
'Tất nhiên là có rồi, ngươi bớt hỏi những câu thừa thãi lại đi nếu không ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi đây đấy!'
'Vậy ta sẽ giúp ngươi không bị phạt nữa nhưng đổi lại hãy cho ta thấy sự thay đổi của ngươi.'
Vương Đỉnh Hoa đang ngắm chim bay bên ngoài cửa sổ thì trợn mắt quay sang nhìn nàng, người này là đang nói thật hay đang dụ dỗ mình vậy?
'Nếu ngươi không muốn thì cũng không sao, cứ tiếp tục ở đây thoả thích.'
'Ayss cái tên chết tiệt này, ý của ngươi là muốn thấy sự thay đổi ở ta là thế nào hả?'
Vương Đỉnh Hoa hừ lạnh, nàng mỉm cười rồi đứng dậy, đi đến chỗ của cô đang ngồi.
'Ngươi chỉ cần bớt cọc cằn lại, bớt nóng tính lại, bớt làm càn lại và bớt gây sự lại là được.'
'Có khác nào ngươi đang bảo ta trở thành ngươi không? Ta không muốn thành phật sống gì gì đó như ngươi.

Không cần đâu.'
'Ta không bảo ngươi trở thành ta và càng không muốn ngươi trở thành ai hết, ta muốn ngươi là một người tốt hơn và vui vẻ hơn, ngươi sống như vậy chắc hẳn áp lực lắm đúng không?'
Lưu Tuyết Khuê đặt tay lên đôi gò má trắng hồng của đối phương, Vương Đỉnh Hoa có thể cảm nhận được sự ấm áp do bàn tay ấy mang lại, cảm nhận được sự dịu dàng ấy đang chân thành nói với mình.

Khoan đã, chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô không thể bị kẻ này lay động được, Vương Đỉnh Hoa hất tay của nàng ra rồi cáu gắt.
'Ta làm gì mặc ta, ta sống sao cũng mặc ta không cần ngươi góp ý.

Còn nữa, ai cho phép ngươi động vào ta vậy?'
'Tùy ngươi suy nghĩ thôi, ngày mai ta sẽ quay lại.'
Lưu Tuyết Khuê mỉm cười rồi bỏ đi, nhìn cánh cửa ấy khép lại trước mặt mà cô không khỏi cay cú vì lời nói của mình đang bị nàng bỏ ngoài tai.

Không gian trở nên yên ắng, Vương Đỉnh Hoa đứng nhìn cánh cửa rồi lại đưa tay chạm vào một bên má mà người đó đã chạm vào.

Cô chợt rùng mình vì hành động của mình, có phải cô buồn chán đến bị thần kinh rồi hay không? Nghĩ lại thì cô ta cũmg đã đi, Vương Đỉnh Hoa đưa mắt về phía một đống cuộn tranh rồi quyết định đi đến đó.
Lưu Tuyết Khuê trên đường về nhà cứ tủm tỉm cười làm các nam nhân đi ngang qua bắt gặp được đều say đắm nhìn nàng đến độ không nhìn đường làm trượt chân rớt xuống ao.
...
'Ngươi đến đây làm gì nữa? Mau biến khỏi khuất mắt ta đi.'
Thấy trước mặt mình là Hồ Thái Đức, cô mau chóng đẩy cậu ra rồi đóng cửa lại nhưng trước khi cánh cửa ấy khép lại thì cánh tay của Thái Đức chìa ra thứ gì đó.

'Ta không đến đây thăm nàng, ta muốn đưa cái này vì lời hứa thôi.'
Cô nhìn thứ trên tay cậu rồi bắt lấy sau đó đóng cánh cửa lại.
'Ngươi đi được rồi.'
Nghe thấy tiếng gõ cửa một lần nữa cô tức giận mở cửa ra quát lớn nhưng thấy người trước mặt mình là Lưu Tuyết Khuê thì chợt im bặt lại.

Nàng thấy thái độ của tiểu thư Vương như chó dữ canh nhà mà bật cười, đoán chắc rằng người vừa đi ngang qua mình đã chọc ghẹo vị tiểu thư này rồi.
'Ngươi chưa suy nghĩ đến việc hôm qua sao? Hôm nay lại còn dữ tợn hơn nữa chứ..'
Lưu Tuyết Khuê vào rồi khép cánh cửa lại, Vương Đỉnh Hoa cầm thứ trong tay rồi đặt mạnh lên bàn.

Lưu Tuyết Khuê ngó mắt nhìn thì chợt bất ngờ khi nhận ra rằng thứ đó chính là lưu ly ngọc bảo, là một thứ đồ cổ quý giá mà ít ai sở hữu được.

Nó có công dụng cải thiện sức lực và giấc ngủ đã vậy còn rất sáng, sáng hơn cả đèn dầu gấp ba lần.
'Cái đó...'
'Hả?'
Vương Đỉnh Hoa giật mình nhìn nàng, thấy nàng đang nhìn chăm chăm vào thứ được Hồ Thái Đức tặng cho mình thì thở hắt một cái.
'Ngươi thích thì lấy đi, hôm nay ta không hứng thú với những thứ đồ đó.'
'À không phải, ta chỉ muốn nói là...'
Lưu Tuyết Khuê không có ý định xin xỏ, sợ bị hiểu lầm ý mình nên nàng xua tay lắc đầu từ chối nhận.

Vương Đỉnh Hoa cầm lấy và cho vào tay của nàng rồi đến bàn trà ngồi xuống rót cho mình một ly.
Nàng nhìn thứ mình đang cầm mà mắt sáng toả lên, thấy vậy cô nhếch cười.

Quên mất rằng nhà họ Lưu có sưu tập đồ cổ nên những thứ đó phải nói là rất đặc biệt đối với họ rồi, còn riêng cô thì có biết về giá trị thực sự của nó đâu nên chỉ biết nhận từ Hồ Thái Đức rồi bỏ vào một xó nào đó không thèm nhìn tới.
'Nếu ngươi thích đến vậy thì đem về mà dùng.

Bổn tiểu thư ta không đòi lại đâu.'
Vương Đỉnh Hoa cầm tách trà lên uống, nàng nhìn cô mỉm cười rồi gật đầu.
'Vậy cảm ơn ngươi, ta sẽ giữ nó thật cẩn thận.'
'Đừng có khách sáo với ta, chỉ vì ta không thích nó nên mới cho ngươi thôi.'
Biết người này mở miệng là những lời cay đắng nhưng Lưu Tuyết Khuê lại không quan tâm điều đó, nếu mà trách người này bởi lời ăn tiếng nói có phải là quá dư thừa hay không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui