Hội Tam Nhãn Khởi Đầu


Cao trung Kanchou khá giống với Yue, chi khác có lẽ là Kanchou là một trường chỉ đứng thứ năm trong thành phố, tức thua rất xa so với Yue.

Tuy nhiên, trường cũng chỉ vừa mới lập những đã đứng ở vị trí này, mọi người thường nói ai vô học Kanchou chắc chắn là một thiên tài.

Cũng đúng vì nơi đây có tỉ lệ đầu ra và đầu vào khá gắt.

Năm nay trường cũng đang nhắm đến vị trí thứ nhất của học viện Kyoto.Quay lại với Kazegawa, cậu đang ngồi ở công viên giải trí Dairuma, một trong những công viên lớn nhất cả nước.

Chuyện là Akiko định đi chơi công viên với bạn trai cô, những không hiểu sao cả hai lại cãi nhau, những vì đã mua hai vé và cũng sợ phí tiền nên cô đã mời Kazegawa của chúng ta, thế là hôm nay cả hai phải “hẹn hò”.

Nhưng dễ gì hôm nay yên ổn như thế, một vài đứa trong lớp cũng kéo theo tới đây, vì bọn họ khá nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người, trong đó có cả thằng Yosushi và bạn gái nó, Suzuki Misaki.

Thật sự mà nói thì Kotaro cũng biết chuyện này, những cậu không quan tâm lắm vì vốn dĩ cậu không có mối quan hệ nào khác với Akiko ngoài bạn bè, những cậu cũng không biết cô có xem cậu là bạn không nữa.

Đám bám đuôi trên lớp hiếm khi chi tiền để được vào công viên Dairuma, nên được một thời gian thì bọn chúng quên bén luôn mục đích chính và đi tìm kiếm niềm vui cho riêng mình.

Đang ngồi với nét mặt chán nản, cậu chống cằm và có vẻ như Kotaro không thích chỗ đông người.

Bỗng bông hồng xuất hiện, diện thêm bộ đầm trắng trông rất thanh lịch, cô mang đôi guốc buộc tóc đuôi ngựa trông rất dễ thương, riêng tôi thì thấy vậy, còn Kotaro lại khác, cậu ta không có mắt thẩm mĩ cho lắm.

Kazegawa vươn vai và đứng dậy.“Vậy chúng ta đi đâu trước đây?” – Cậu nhóc với vẻ mặt tỉnh bơ nói, có vẻ như cậu ta không hứng thú với cô.

Thậm chí cậu cũng không khen con gái người ta một câu.

Tất nhiên Akiko cũng tức lắm vì cô cũng trang điểm, sắm đồ đủ thứ chuẩn bị cho cuộc hẹn này.


Còn cậu nhóc thì chỉ mặc quần dài và cái áo trông lịch sự hơn, còn khuôn mặt và mái tóc vẫn vậy không chỉnh chu tí nào.Cả hai đi xung quanh công viên, công nhận công viên lớn thật, có thể nói nó gấp gần như hai lần cao trung Yue, đi trong một ngày chắc chắn không hết.

Đối với Akiko thì không sao, những đối với cậu nhóc thì khác, đi kế bên một người có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành thế không bị dòm ngó, nói qua nói lại mới lạ.

Những câu nói kiểu “cô ấy đẹp quá, sao lại đi với tên xấu xí đó?” hay “Hắn có phúc lắm mới có cô bạn gái xinh như thế!”, nghe những câu như thế Kazegawa cũng khá khó chịu, cậu cũng muốn trốn vì xấu hổ, những Kotaro nghe một tí cũng quen, thế là mọi chuyện trở lại bình thường.

Nhưng kì lạ là Akiko không xấu hổ hay ngượng đỏ hết cả mặt giống lần trước nữa, cô hoàn toàn bình thường.

Kazegawa nhìn cô và rất tò mò, nhưng nhìn kĩ cậu mới thấy cô cũng khá xinh đấy chứ, da thì trắng, mắt thì như hai viên ngọc, thân hình thì cũng khá được phết.

Bỗng cậu dừng lại, mặt cậu khá đỏ, cậu gãi đầu và ngại ngùng liếc nhìn về hướng khác“Hôm nay cậu… cũng xinh đấy chứ!” – Đến giờ cậu mới nhận ra người con gái bên cạnh cậu xinh cỡ nào!“Hể… tưởng cậu không nói được câu nào ra hồn chứ!” – Cô nói với giọng mỉa mai, những cũng vui vẻ mỉm cười.Kazegawa bỗng quay người lại, cậu bước đi tiếp.

Cả hai bước đi không nói một lời nào, thấy bầu không khí có hơi kì lạ, Kotaro cất lời:“Cậu không thấy ghét tôi sao, dù gì đi với tôi cũng bị khá nhiều người nói qua nói lại!” – Kazegawa vừa đi vừa nói, có vẻ cậu không tự tin cho lắm.

Nhưng Akiko thì lại khác, có vẻ ngay từ đầu cô không ghét cậu, cô chỉ tránh xa cậu để cậu không dính vào những rắc rối đáng có.

Bỗng cô dừng lại và cười sau khi nghe Kotaro hỏi.“Sao phải xấu hổ chứ, chẳng phải cậu là bạn tôi sao?” – Sau câu nói đó của Sano thì Kotaro cười nhẹ một cái, có vẻ đó là một niềm vui nhỏ đối với cậu, một người cô đơn và luôn chỉ có một mình.

Chi ít thì chúng ta có thể xác định đây không phải là một buổi hẹn hò.

Kotaro vươn vai và cả hai bắt đầu chơi đủ thứ trò trong đây.

Nào là tàu lượn siêu tốc, đi nhà ma đủ thứ, họ còn đi đu quay với nhau, trong khá vui.


Nhưng đó là Akiko vui còn Kotaro thì lại khác, cậu nhóc cứ bị dắt đi như một chú cún, đi tàu lượn siêu tốc thì tim như muốn rớt ra ngoài, đi nhà ma thì như mọi người đã biết, cậu nhóc khá ghét bóng tối nên cậu cũng chả vui gì khi ở trong đó.

Mặt giờ đây đã tái mét, cuối cùng đến cái đu quay chết tiệt, cậu sợ đồ cao như sợ bóng tối vậy, vì thế khi đi đu quay xong cậu như người mất hồn vậy.

Cả hai phải nghỉ chân ở quán nước gần đó để sốc lại tinh thần, những chủ yếu là tinh thần của cậu nhóc.Cả hai đều gọi nước, Akiko thì gọi sinh tố dâu đúng chất một người con gái.

Kazegawa thì đang rất mệt, có lẽ trước giờ cậu chưa có một chuyến đi nào tốn sức như thế, suốt ngày cứ ở nhà ù lì xem mấy bộ anime suốt.

Nhưng đổi lại cậu cũng thấy khá vui, vì được một người bạn rủ đi chơi.

Cậu ngồi nghỉ một tí và cuối cùng cũng hồi sức lại, nhưng phải công nhận Akiko khỏe thiệt, vui chơi như thế mà cậu ấy không thấy mệt, ngược lại còn năng động hơn bình thường.

Bỗng Akiko tò mò hỏi, câu hỏi ấy cũng là câu hỏi mà mình chắc nhiều người cũng muốn biết.“Kazegawa, sao cậu không đeo chiếc nhẫn ấy, chẳng phải cậu đã giao kèo với Who rồi sao, thường người ta sẽ đeo ngay chiếc nhẫn đó.”Kotaro cười nhẹ, cậu nói cho Akiko biết mọi chuyện.

Thì ra cậu lập giao ước thời sơ trung, lúc đó cậu đã giao kèo điều gì đó những cậu không thể nhớ được, tuy nhiên sau đó cậu đã ngất xỉu và được một người cứu giúp, cô ấy tên là Nanako Rin, cũng là người cậu từng thích thời sơ trung.

Kì lạ thay, sau ngày cậu bị ngất, cô đã bắt cậu hứa rằng sẽ không đeo nó dù cho có bất cứ chuyện gì, và tất nhiên vì lúc đó Kazegawa đã đồng ý, và cũng vì thế mà cậu không bao giờ đeo nó lên tay.

Ngoài ra cậu cũng không muốn tự chuốc lấy phiền phức.

Cậu nhóc vừa kể vừa nghĩ lại ngày xưa, những chẳng có kí ức nào tốt đẹp cả, trường sơ trung của cậu toàn lũ bắt nạt, khác hẳn cao trung bây giờ.

Có lẽ phần kí ức đẹp nhất lại là cô gái tên Rin ấy.“Hể, tớ không ngờ cậu cũng thích người khác đấy!” – Akiko nói, cô không ngờ một người trông có vẻ chả hứng thú gì với bọn con gái lại có một câu chuyện như thế.


Kotaro không trả lời gì mà chỉ ngáp một hơi dài, những cậu để ý nét mặt của Akiko có vẻ hơi buồn, những cậu nhận ra ngay chuyện gì.

Cậu nhóc bỗng đứng dậy!“Chà, giờ tới chuyện của cậu!”Ở phía quán nước đối diện, có kẻ đang ăn mặc lạ thường, hắn ta cao cỡ 1m75 và đang nhìn chằm chằm hai người, đầu thì đang đội chiếc nón đen, đeo kính râm và một chiếc khẩu trang, trông khá ngột ngạt.

Hắn trông có vẻ khá tức, tay hắn cứ như muốn bóp nát mọi thứ vậy.Cả hai không để ý và tiếp tục đi chơi, đi được một lúc thì họ thấy một dáng người quen quen ở gần khu thủy cung, nhìn trông quen lắm, còn đi với một cô gái khá xinh nữa.

Bỗng Akiko nhận ra:“Chẳng phải đó là Yosushi sao, sao cậu ta lại ở đây nhỉ?” – Cô gái ngây thơ ngạc nhiên hỏi.

Cô không biết rằng tụi nó tới đây để dõi theo hai người, vì mối quan hệ giữa cả hai làm cho bọn trong lớp tò mò.

Đối với Kazegawa thì cậu đã biết trước rồi nên không có gì bất ngờ, cậu vẫn vậy, mặt vẫn ngơ ngơ ra.

Tất nhiên thấy bạn mình thì Akiko cũng chạy ra đó chào hỏi:“Yosushi, cậu cũng tới đây à!” – Akiko vẫy tay, cô cũng nhìn cô gái kế bên, một cô gái tóc ngắn và rất dễ thương, như đã nói cô ấy là Misaki, thuộc mười lăm người học giỏi nhất trường.

Nhìn lại thằng Yosushi ất ơ và đầu óc đơn giản lại đi hẹn hò với một cô gái như thế, khá là khó tin.“Nè bạn gái cậu à?” – Akiko nói và cô có những hành động trêu chọc Yosushi, những cô ấy đúng thật là bạn gái cậu ta, Akiko ngạc nhiên lắm vì không ngờ cậu ta như thế mà cũng có người thích.

Nhưng rồi Yosushi trêu lại ngay khi thấy Kotaro và Akiko đi với nhau.“Hai cậu đang hẹn hò à!”Tất nhiên cả hai đều từ chối thẳng thừng, họ chỉ là bạn thôi, nhưng Yosushi vẫn nhìn họ và không tin một lời nào.

Cậu ta lại hỏi tiếp và có lẽ thanh niên vẫn thích chọc ghẹo cặp đôi này“Sao chúng ta không hẹn hò nhỉ đôi nhỉ?” – Yosushi vừa cười vừa hỏi.“Không!” – Cả Akiko và Kotaro hét lớn! Yosushi nhây thật, nhưng có cái nhây ấy mới vui nhà vui cửa được.

Sau đó cả nhóm đi chơi chung với nhau, Akiko thì nói chuyện làm quen với Misaki, còn hai thanh niên ất ơ thì đi chung với nhau.

Thấy thằng Kotaro có vẻ không hứng thú với con gái cho lắm, Yosushi liền hỏi:“Nè Kazegawa, chẳng lẽ mày…!” – Nhìn khuôn mặt dễ đoán của Yosushi, Kotaro liền hiểu ngay nó định hỏi cái gì.

Chưa để cậu ta nói hết, cậu tác đầu Yosushi một cái!“Đơn giản là tao không muốn thôi, hay có lẽ là tao không thể” – Câu đầu cậu nhóc nói bình thường nhưng câu sau khá nhỏ, có vẻ như Kazegawa cũng không biết mình đang nói gì, cậu bỗng đứng lại, cái cảm giác quen thuộc gì đó xuất hiện, nó rất quen nhưng cậu không biết cảm giác ấy là gì, nó quen thuộc nhưng cũng rất đau… Đang suy ngẫm thì Yosushi hét lớn:“Đến nơi rồi, mày có nghe không Kazegawa!” – Yosushi gọi nãy giờ nhưng giờ cậu mới nghe thấy, cậu bình tĩnh lại và cùng nhóm vào khu thủy cung ngắm cá.

Đằng xa dáng người đó vẫn đang theo dõi cả hai.Đến trưa, mặt trời lên cao ngất, cả hai đi theo Yosushi và bạn gái cậu về tụ họp với bọn trong lớp, phải giải thích rất nhiều thì Akiko mới khiến mọi người tạm tin rằng cả hai không hẹn hò.

Và sau đó cả hai cũng tránh nắng được, không hiểu sao nay nóng dữ! Ăn cơm xong Akiko đến gặp riêng Kazegawa, họ bàn với nhau điều gì đó rồi sau đó đi ra ngoài.Akiko và Kotaro đứng dưới túp lều, mặt cô đỏ ửng và rất ngượng, không biết sẽ có chuyện gì ập đến nữa, bỗng cậu chủ động nhìn thẳng vào mắt cô, chẳng lẽ Kotaro định hôn cô, nhưng cô là hoa đã có chủ rồi mà.


Nói gì thì nói, Akiko mặt thì đỏ ửng lên vì ngượng, nhưng Kazegawa lại bình tĩnh đến lạ thường, mặt cậu còn tỉnh bơ như đây là chuyện thường tình.

Khi mắt chạm mắt rồi, và không hiểu sao cô chấp nhận điều này, nhưng ngay khi hai người nhắm mắt lại và định hôn nhau thì bỗng từ đâu tên bám đuôi xuất hiện, hắn ta tới và đẩy ngay Kotaro xuống đất.

Nhưng thay cho sự nuối tiếc thì cậu nhóc lại cười khoái chí, cậu đứng dậy và nói.“Có vẻ như cuối cùng cũng xuất hiện rồi, bạn trai của Akiko!” – Ôi chuyện gì thế này, thì ra cậu đã để ý từ lúc đầu, ngay từ lúc ngồi ở quán nước, cậu đã thấy nghi về hắn, nhưng hắn lại là bạn trai của Akiko sao, cậu biết được điều đó vì thấy hành động của hắn khá tức khi cả hai vui vẻ.

Nhưng để chắc chắn hơn thì cần phải có một thí nghiệm.

Ngay tại quán nước, cậu đã nhận ra và muốn cô hợp tác, tất nhiên Akiko đời nào chịu nhận lời nhưng cậu lại nói them rằng điều này sẽ giúp hai người làm lành.

Tuy câu nói ấy đến chín mươi chín phần tram là không thể tin được nhưng cô nghĩ Kotaro chắc cũng không có ý gì nên sau khi được cậu bao hết phí đồ ăn cũng như đủ thứ thì cô đành phải chấp nhận.

Thế là cứ thế tiếp tục cho đến hiện tại.Akiko cũng khá ngạc nhiên vì cô cũng không biết gì về chuyện này, có vẻ như Kotaro không nói cho cô ấy biết.

Cả hai đứng trước mặt nhau, bầu không khí khá căng thẳng nhưng những giọng nói quen thuộc xuất hiện, và những con người quen thuộc cũng xuất hiện nốt.

Đó là Hakito cùng bày lũ, nói thế thôi chứ có hai người là Hakito và Hanako thôi.

Bỗng người đang chum kín mặt đứng trước cậu tháo khẩu trang và kính xuống, khuôn mặt đó chính là Hashima, vậy Hashima là bạn trai Akiko? Nhưng sau khi gỡ bỏ lớp hóa trang thì người ngạc nhiên lại là Hashima vì Kotaro chả có một chút bất ngờ gì, cậu còn ngáp một hơi khá dài nữa.

Tất nhiên Hashima rất tức vì nghĩ Akiko “bắt cá hai tay” nhưng cô giải thích một hồi thì cậu ta cũng hiểu ra rằng thằng nhóc Kotaro mới là người lập mưu tính kế.

Cậu ta biết cả hai quen nhau vào cái đêm Yakida gặp nạn rồi, qua ánh mắt của hai người thì cậu đã một phần nào đó nghi ngờ, nhưng sau ngày hôm nay thì nó chắc như đinh đóng cột rồi.

Thế là bằng một cách nào đó, hay nói đúng hơn là nhờ vào Hashima, cậu ta đã giúp cho hội học sinh có mặt đầy đủ và họ cũng cùng nhau tận hưởng ngày nghỉ này.

(Tất cả thành viên thì cũng không đúng vì Kuma đang cô đơn một mình ở nhà, và không một ai kể cả Hakito rủ cậu đi chơi)Câu chuyện vẫn còn tiếp(to be continue)THÔNG BÁOVì một số lí do nên từ nay mình sẽ không đăng truyện trên trang này nữa mà sẽ đăng trên mangatoon, mong mọi người thông cảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận