Hồi Thiên

Edit: Yui

"Cảnh sát giao thông! Phối hợp phòng vệ! Các đồn cảnh sát trên địa bàn! Triệu tập tất cả những người có thể huy động!" Trên con phố thương mại sầm uất, một chiếc xe jeep của Cơ quan giám sát chạy vượt trái vượt phải còi xe inh ỏi, ngồi ở vị trí ghế lái Trần Miểu ta hét điên cuồng trên điện thoại di động: "Dù mấy người có bao nhiêu người hay bao nhiêu xe, dù chỉ đến muộn mười phút! Ngày mai Cơ quan giám sát sẽ đến san bằng cả nhà mấy người!"

Giám đốc Vương bên kia điện thoại có chút bối rối: "Chậm, chậm, chậm...Chậm cái gì? Đến trễ thì làm sao cơ?"

Đến trễ thì sẽ là thảm kịch đầu tiên của Cơ quan giám sát, sáng mai anh và tôi cùng tên họ Triệu kia đều bị Thẩm Chước vặt lông làm vịt quay Bắc Kinh!

"Tổ trưởng, tổ trưởng!" Lúc này tổ kỹ thuật đằng sau mừng như điên đứng dậy: "Chúng ta tìm được định vị rồi, ở cửa chính khách sạn Bạch Phủ Cẩm Giang!"

"Khách sạn? Khách sạn gì cơ?" Giám đốc Vương không hiểu ra sao: "Không phải thanh tra Thẩm bảo các cậu đi quét tệ nạn à?"

"..."

Toàn bộ tổ viên trên xe đều nghẹn lời, Trần Miểu nở một nụ cười đầy nước mắt: "Giám đốc Vương, không giấu gì anh, có người đã ăn trộm tinh thể của chúng tôi, trong vòng mười phút nếu không tịch thu lại thì cả anh và tôi đều phải chết, ngày mai toàn bộ người tiến hóa ở Thân Hải cũng chôn cùng luôn. Anh xem đó mà làm đi."

Giám đốc Vương: "Gì?!"

Trần Miểu cúp máy, đạp mạnh chân ga.

Động cơ gầm rú ầm ĩ, vài chiếc xe của Văn phòng Giám sát đồng loạt quay đầu tăng tốc, phóng đi như bay trong tiếng còi tức giận.

Phía trước không xa, ven sông thành phố.

Biển hiệu bốn chữ "Bạch Phủ Cẩm Giang" tỏa sáng rực rỡ dưới bầu trời.

"Vị này chắc hẳn là Bạch đại công tử! Hân hạnh, hân hạnh!"

"Chớp mắt đã lớn như vậy rồi, cuối cùng cũng về nước san sẻ trách nhiệm với cậu của mình rồi!"

"Thật là điển trai lịch thiệp..."

Yến tiệc được tổ chức trên tầng cao nhất của khách sạn, không khí của một bữa tiệc long trọng đang diễn ra sôi nổi, Bạch Thịnh hiếm khi mặc một bộ vest đen trang trọng, dưới sự hướng dẫn của cậu mình thành thục bước qua những mỹ nữ thướt tha.

Một đối thủ làm ăn túm lấy chú mình, cười ẩn ý nói đùa: "Chủ tịch Bạch rất mong cháu trai quay về nhỉ, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Ghen tị thật đấy!"

Chủ tịch hiện tại của tập đoàn Bạch Hà thực chất chỉ mới ngoài năm mươi, thấp lùn lại mập mạp tròn vo, dáng vẻ rất vui mừng nhưng khi cười lên lại có vẻ cay đắng.

"Đúng, đúng vậy. Tôi đã tính đến chuyện nghỉ hưu dưỡng lão lâu rồi, chẳng phải nó sắp thành sự thật rồi sao? hahaha ―"

"Không đến mức đó chứ," ngợp trong góc phòng vàng son có người xì xào bàn tán: "Không phải ông ta không có con, có thể trơ mắt nhìn giang sơn của mình bị cháu ngoại lấy mất sao?"

Bên cạnh có người biết rõ nội tình nhỏ giọng cười: "Anh thì biết gì, cơ ngơi này vốn của cha mẹ Bạch Thịnh gây dựng nên, trước khi mất đã để lại toàn bộ cổ phần cho cậu ta nắm quyền, vì khi đó cậu ta còn là trẻ vị thành niên nên mới cho cậu của cậu ta có cơ hội làm người giám hộ..."

"Lão ta cũng không ngoan ngoãn nhường ngôi, sao lão có thể không đấu lại cháu mình chứ?"

Cách đó không xa, Bạch Thịnh đang tiếp chuyện mọi người trong tiệc rượu, hắn đẹp trai, cao ráo, nhưng với vẻ hư tình giả ý trên khuôn mặt và nụ cười qua loa lấy lệ trên môi vẫn có thể nhìn ra nội tâm buồn chán và mất kiên nhẫn của hắn.

"Ai biết được? Thiếu gì mấy tên công tử bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối nát nữa?" Người nọ bĩu môi: "Sau này giang sơn Bạch gia hẳn náo nhiệt lắm đây..."

"― Ồ, đây không phải là giám đốc Trương sao? Người quen, người quen!"

Bạch Thịnh một tay ôm chặt đối thủ kinh doanh chạy tới hóng chuyện, tay kia vỗ mạnh vào vai đối phương, trìu mến đến mức như gặp được người chú mà hắn đã tám trăm năm không gặp: "Khi còn học mẫu giáo, cháu và công tử nhà chú còn thân thiết hơn cả anh em. Tan học bọn cháu cùng nhau đi bắt cá rồng của chú nữa, cháu đã dạy cậu ta cách nướng con rồng vàng trị giá 200.000 đô la đó. Chú còn nhớ mùi vị không Giám đốc Trương? hahaha ―"

Giám đốc Trương nở nụ cười méo mó: "Khuyển tử đã trưởng thành, bây giờ đã chín chắn hơn rất nhiều, không còn ngu ngốc như năm đó nữa..."

"Cháu biết, cháu biết," Vẻ mặt Bạch Thịnh thân thiện cắt ngang: "Cháu biết trong kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp mẫu giáo, cậu ta đã chạm vào công tắc điện bằng tay không ở nhà. Sau khi bị giật nặng đến mức phải nằm viện hai tháng, cậu ta trở nên hiểu chuyện và trưởng thành hơn rất nhiều. Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn hahaha ―"

Mẹ nó đi một ngày đàng học một sàng khôn cái gì! Chính mày là đứa cầm đầu nghịch trò đó chứ ai!

Chủ tịch Bạch kéo thằng cháu cao kều của mình đi, giải cứu đối thủ kinh doanh của mình trước khi bùng cháy, mặt nở một nụ cười giả tạo: "Giám đốc Trương đừng chấp, nó không hiểu chuyện, vẫn là trẻ con, sau này tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó."

Mẹ nó hai mươi bảy tuổi còn là trẻ con cái gì!!

Đối thủ kinh doanh giận sôi máu bước thẳng, chủ tịch Bạch mệt cả cõi lòng, chưa kịp tìm gương xem mấy sợi tóc quý giá của mình còn sót lại mấy cọng, nghe thấy Bạch Thịnh thở dài, vỗ vỗ vai mình.

"Cậu à, cháu chào hỏi xã giao xong hết rồi, cậu đi lo việc của mình trước đi, cháu đi đây."

"Cháu đi đâu?"

Bạch Thịnh uống một hơi cạn sạch ly rượu, thờ ơ nói: "Đi "Lạn vĩ lâu"."*

*Lạn vĩ lâu: ý chỉ những tòa nhà xây dựng dở dang, chưa hoàn thiện.

Vừa nghe ba chữ "Lạn vĩ lâu" sắc mặt chủ tịch Bạch lập tức thay đổi, quên hết những việc khác, chạy theo gấp gáp nói: "Cháu còn đến đó làm gì? Không về nhà ngủ mà suốt ngày tụ tập cùng đám người tiến hóa làm gì?"

Bạch Thịnh chân dài miên man, đi một bước bằng cậu hắn đi hai bước, đi xuyên qua tiệc rượu sang trọng, trên đường đi còn không quên nháy mắt đáp lại những nụ cười lẳng lơ của những người đẹp đang nhìn mình.

"Đâu có sao đâu cậu, cháu chỉ là cho những người tiến hóa không thể thích nghi với xã hội một chỗ dung thân mà thôi, cũng đâu phải nuôi một đám tội phạm."

"Nhưng mà..."

"Hơn nữa không phải cậu cũng là người tiến hóa sao?"

Chủ tịch Bạch trong lòng cảm thấy bất bình, thực sự là như vậy.

Năm đó khi chị gái và anh rể qua đời, tiểu Bạch Thịnh mới có tám tuổi, gia sản khổng lồ, con thơ nhỏ dại, không thể nói chủ tịch Bạch không có chút tính toán nào, nhưng trời sinh Bạch Thịnh đã tinh ranh hơn quỷ, trơn tru hơn dầu, cũng là chủ sở hữu và là người hưởng lợi duy nhất từ ​​quỹ tín thác của gia đình, không ai có thể lay động tới hắn.

Chủ tịch Bạch chỉ có thể gác lại tâm tư riêng, đàng hoàng tạm quyền thay hắn, chờ sau khi cháu trai tốt nghiệp sẽ lùi về ghế sau.

Không ngờ cách đây năm năm, một trận mưa thiên thạch bất ngờ rơi xuống trái đất, Chủ tịch Bạch tỉnh dậy và phát hiện mình đã tiến hóa, tuy chỉ là hạng D, sức mạnh thấp và không có siêu năng lực nhưng chỉ số IQ và thể lực của hắn đã được cải thiện như một sự lột xác.

Quan trọng hơn, để duy trì sự ổn định xã hội lúc bấy giờ đã có rất nhiều chính sách ưu ái người tiến hóa!

Chủ tịch Bạch bỗng cảm thấy tràn đầy tham vọng, cảm thấy một cuộc sống mới đang dần mở ra trước mắt, hắn thể hiện tham vọng muốn tự trở thành vua của mình thì bất ngờ một tin dữ ập đến.

Cháu ngoại hắn cũng tiến hóa, hơn nữa còn là cấp S.

Trên thế giới chỉ có 20 người như vậy, cấp S ở đỉnh cao của nhân loại.

Nghiền chết tên hạng D này dễ như trở bàn tay vậy!

Chủ tịch Bạch trốn dưới gầm bàn, suýt khóc đến ngất đi, Bạch Thịnh nhạy cảm ngồi xổm bên cạnh bàn an ủi hắn thế này: "Không sao đâu cậu, sao cháu phải bóp chết cậu chứ? Thả lỏng tinh thần siêng năng làm việc, giang sơn của trẫm còn trông cậy vào cậu để kiếm tiền đó."

Vào buổi chiều đầy nắng hôm đó, tiếng than khóc của Chủ tịch "Long Khoa Đa" Bạch, người chú đầy oán hận của thái tử nhà họ Bạch vang vọng trên tầng cao nhất tập đoàn, tất cả mọi người ở nửa tòa nhà đều có thể nghe thấy.

*Long Khoa Đa là đại thần dưới thời Khang Hy và Ung Chính, ông và Niên Canh Nghiêu là 2 người quan trọng góp phần tôn phò Ung Chính lên ngôi.

"Cậu à," Bạch Thịnh đứng trước thang máy bên ngoài yến hội, một tay ôm lấy bả vai cậu mình như ôm một củ khoai tây béo tròn, thở dài nói: "Có mấy lời cháu suy nghĩ đã lâu, cháu muốn thành thật nói cho cậu biết."

Chủ tịch Bạch nghẹn lời, sững lại: "Gì cơ?"

"Cậu bớt nghe mấy lời dèm pha đó lại đi."

Bạch Thịnh thuận tay chỉnh lại cà vạt cho cậu mình, giọng điệu thẳng thắn nghiêm túc nói: "Đã bao năm rồi cậu còn không hiểu cháu hay sao, cháu làm người thanh liêm, phẩm chất thanh cao, không có hứng thú gì với tiền, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc làm kinh doanh."

Chủ tịch Bạch nhìn bộ vest đặt may riêng trị giá 180.000 tệ và chiếc đồng hồ Jaquet Droz trị giá hơn 4 triệu tệ của cháu trai mình rơi vào trầm tư.

Bạch Thịnh nói: "Ước mơ mà cả đời cháu theo đuổi là phấn đấu cho sự chung sống hòa bình giữa nhân loại và những người tiến hóa, đồng thời cống hiến cả cuộc đời mình để bảo vệ trái đất!"

"..."

Trong chốc lát chủ tịch Bạch không biết nên nói gì, sau đó trịnh trọng vỗ tay khen ngợi cháu trai mình.

"Cho nên sau này quyền quản lý công ty sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, trước kia cậu quản lý, sau này vẫn là cậu quản lý." Bạch Thịnh khiêm tốn nhận lấy tràng vỗ tay, ôn hòa nói: "Hai ta là người thân nhất, sau này còn có người nói lời khích bác ly gián thì cậu gọi cho cháu, cháu sẽ chịu trách nhiệm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn."

Chủ tịch Bạch hoàn toàn không ngờ tới cháu trai không phải đuổi mình xuống đài, vui mừng tới mức đầu óc trống rỗng, tình thân mãnh liệt dâng lên: "Tiểu Thịnh..."

Ting một tiếng thang máy dừng lại, Bạch Thịnh phất tay đi vào.

Chủ tịch Bạch vội vàng theo vào thang máy, xoa xoa bàn tay mập mạp không biết nên nói gì, một lúc sau cảm động nói một câu:

"Tiểu Thịnh, sinh nhật năm nay cháu muốn gì? Có thích chiếc xe thể thao 918 14 triệu đó không? Cậu mua cho cháu được không?"

Bạch Thịnh trìu mến nhìn hắn, khẽ mỉm cười:

"Đừng lãng phí cậu ơi, cậu đã làm việc chăm chỉ nhiều năm như vậy. Với tư cách là cổ đông đầu tiên, cháu có thể lấy cổ tức của mình để mua một dây chuyền sản xuất ô tô thể thao. Nếu không cháu tặng cho cậu một chiếc 918 thì sao?"

"...."

Tất cả sự cảm động của chủ tịch Bạch đều quăng cho chó gặm.

Thang máy trong suốt từ tầng cao nhất đi xuống, đủ để nhìn ra nội thất tráng lệ của toàn bộ khách sạn.

"Lần này về cháu muốn ở lại Thân Hải. Cháu muốn thực hiện những mục tiêu và lý tưởng của mình. " Bạch Thịnh vươn vai và trịnh trọng nói: "Cháu muốn trở thành một người có đóng góp cho xã hội."

Chủ tịch Bạch lúc này mới tỉnh táo lại, lạnh lùng nói: "Đóng góp GDP vào ngành công nghiệp ô tô thể thao à?"

"Không, cháu muốn thi công chức."

Công chức?

Công chức cũng tốt, ổn định, được tôn trọng, quan trọng là không đi ra ngoài làm loạn.

Chủ tịch Bạch đầy vẻ mong đợi: "Vậy cháu muốn thi vào đâu? Tốt nhất là nhàn hạ một chút, không quá xa nhà, có nhiều cô gái cùng lứa..."

"Cậu yên tâm, ngay trước cửa nhà thôi." Bạch Thịnh dừng một chút, khí phách tuyên bố:

"Cháu muốn thi vào Văn phòng Giám sát Thân Hải."

"Ặc..."

Huyết áp chủ tịch Bạch nháy mắt vọt lên 180, toàn thân run rẩy, nghẹn họng trừng mắt nhìn cháu mình: "Cháu nói gì cơ? Cháu biết Thanh tra bên Thân Hải là ai không? Thẩm Chước! Là Thẩm Chước đấy! Cháu ở nước ngoài chưa nghe qua tên tuổi hắn sao?"

"À, có nghe qua." Bạch Thịnh cõi lòng tràn đầy ngưỡng mộ: "Cháu nghe nói thanh tra Thẩm là một người vô cùng ôn hòa, vô cùng nice, thân thiện dễ gần, rất được yêu mến và nổi tiếng trong cộng đồng người tiến hóa..."

Chủ tịch Bạch suýt nữa thì lên cơn nhồi máu cơ tim: "Vớ vẩn! Thẩm Chước là ―"

Hắn theo phản xạ có điều kiện nhìn ngó hai bên một cái, kinh hồn bạt vía nhỏ giọng nói: "Hắn là Hitler! Là Voldemort! You know who! Có lời đồn nói hắn lén làm thí nghiệm và cũng giết rất nhiều người tiến hóa! Khi không còn giật điện người khác làm thú vui!"

Bạch Thịnh bình tĩnh haha hai tiếng: "Cũng là lời đồn mà thôi, mắt thấy mới là thật tai nghe chỉ là giả, không tự mình đi điều tra sao có thể định tội được. Cháu tin thanh tra Thẩm nhất định là người lương thiện..."

Hắn đột nhiên liếc nhìn tới phòng khách khách sạn, lời đang nói và gương mặt đồng thời sững lại.

"?" Chủ tịch Bạch ngơ ngác nhìn theo.

Ở góc phòng khách trước cửa thang máy, Triệu Tuấn nhỏ giọng dặn dò tài xế: "Người mua cũng thuê phòng ở tầng 16 giống chúng ta, cậu qua đó báo trước họ một tiếng, tôi sắp xếp xong xuôi sẽ tới tìm hắn..."

"Vâng."

Triệu Tuấn đỡ Thẩm Chước "Bất tỉnh nhân sự", vẻ mặt không che giấu được vẻ háo sắc thèm thuồng nhỏ rãi, một tay cầm thẻ từ mở cửa phòng, một tay mở cửa thang máy.

"...."

Đang đứng trong thang máy ngắm cảnh trên cao, biểu cảm của Bạch Thịnh như đang mộng du, siết mạnh lấy bả vai chủ tịch Bạch, ông cậu của hắn suýt nữa thì oán hận gào lên: "Cháu sao thế?"

Bạch Thịnh cả kinh nói: "Có người muốn tới nhà chúng ta tự sát!"

"Gì?"

Cửa thang máy đằng xa khép lại, bóng dáng Triệu Tuấn và Thẩm Chước biến mất sau cửa. Bạch Thịnh không chờ thang máy xuống đất đã đấm vỡ cửa thủy tinh, từ tầng bốn tầng năm nhảy xuống!

Mảnh kính vỡ ào ào rơi xuống đài phun nước của khách sạn, mọi người trong đại sảnh hét lên kinh hãi.

Bạch Thịnh ngoảnh mặt làm ngơ, vừa tiếp đất đã biến mất tại chỗ, nháy mắt đã xuất hiện trước quầy lễ tân, hai ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: "Vừa rồi tên đần kia đã đặt phòng nào?"

Quản lý sảnh khách sạn vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía sếp nhỏ của mình: "Dạ?"

Rừ rừ ――

Trong thang máy điện thoại di động của Thẩm Chước không tiếng động rung lên hai cái, đó là ám hiệu của Trần Miểu, ý chỉ quân hỗ trợ đã vây xung quanh mục tiêu, có thể tiếp ứng hoặc tấn công bất cứ lúc nào.

Triệu Tuấn hoàn toàn không biết gì cả, vẫn vui vẻ ngâm nga một bài hát, chuẩn bị đón chào một buổi tối tuyệt vời, đúng lúc này cửa thang máy mở ra.

Triệu Tuấn đang hưng phấn chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên cửa thang máy bị bàn tay ai đó chặn lại - người chặn cửa là một thanh niên tuấn tú cao ráo, lông mày sắc bén, mái tóc đen trên đầu điểm một nhúm tóc bạc. Chính là Bạch Thịnh - người đã chạy như điên suốt từ lối thoát hiểm đến tầng mười sáu trong hơn mười giây.

Bạch Thịnh nở một nụ cười độc ác: "Anh trai, làm gì thế, nhặt xác à?"*

*捡尸: dịch cho dễ đọc, từ này bên Trung có nghĩa là tội hấp diêm, bằng bạo lực, ép buộc khi say hoặc hôn mê.

Như bị sét đánh xuống cái đùng.

Thẩm Chước: "...."

Triệu Tuấn ù ù cạc cạc: "Cậu, cậu làm gì thế? Cậu là ai? Đây làm bạn tôi!"

"Bạn à." Bạch Thịnh chế nhạo, kéo lấy tay Thẩm Chước, bảo vệ anh sau lưng mình. Triệu Tuấn sửng sốt: "Cậu đang làm gì vậy!"

Bạch Thịnh một bên chống lại Triệu Tuấn đang thở hổn hển lộ ra vẻ chột dạ khó giấu, còn lại nhanh chóng kiểm tra toàn thân Thẩm Chước, hắn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc không bình thường nhưng không chắc anh có bị chuốc thuốc hay không, trong lòng tràn đầy nghi vấn.

"Thanh tra?" Hắn đưa tay vỗ nhẹ vào má Thẩm Chước, hỏi bằng giọng chỉ có hai người nghe thấy được.

Thẩm Chước không có phản ứng gì cả.

Thanh tra thành phố Thân Hải từ trước đến nay đều mặc sơ mi và áo vest bên ngoài, lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng lúc này làn da của anh như thấm đẫm rượu nồng, lông mi dày như mực đổ bóng, hai cúc áo trên cùng bị lỏng ra mơ hồ nhìn thấy xương quai xanh.

Vải áo mỏng thấm đẫm rượu, lòng bàn tay có thể cảm nhận rõ ràng đường cong của eo.

Yết hầu Bạch Thịnh trượt một cái, trong lòng không khỏi có chút bất thường, khẽ ho khan che giấu liếc nhìn sang chỗ khác, nhẹ giọng hỏi: "Có phải anh bị người ta nhặt xác rồi không thanh tra?"

Thẩm Chước: "..."

Thẩm Chước bất động còn chưa nghĩ ra cách đối phó với cảnh tượng sét đánh này, nghe thấy tiếng Triệu Quân tức giận: "Mày là ai, liên quan gì đến mày? Tao đã nói đây là bạn tao!"

Bạch Thịnh thản nhiên giễu cợt: "Bạn của mày? Tao cũng nói đây là bạn trai của tao đấy. Đếm đến ba mà mày không cút, anh đây sẽ treo mày bên ngoài khách sạn này làm biển , thử xem?"

Đinh!

Một cánh cửa thang máy khác mở ra sau lưng hắn, lộ ra gương mặt ngơ ngác của chủ tịch Bạch.

"Cháu, cháu vừa nói gì đấy?" Chủ tịch Bạch vội vã dẫn người đến ứng cứu, không ngờ lại bị sét đánh ngang tai suýt đột quỵ tại chỗ, run rẩy hỏi: "Ai là bạn trai cháu?"

An ninh khách sạn chen chúc trong thang máy: "..."

Trước ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người, không khí như đông cứng lại, Bạch đại công tử vẻ mặt bất đắc dĩ không kịp phản ứng, vội vàng giải thích: "Không phải vậy đâu cậu, cậu đừng xen vào, cậu đợi cháu xử lý xong tên này đã..."

Lúc này, Chủ tịch Bạch chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra khuôn mặt của người "bạn trai".

Sau khi tiến hóa, thị lực của hắn có thể sánh ngang với phi công chiến đấu, nhưng lúc này hắn tình nguyện mình mù quách cho rồi, ước gì mình có thể lăn ra ngất xỉu tại chỗ, thốt lên: "Thẩm, Thẩm, Thẩm..."

Bạch Thịnh ngay lập tức muốn ngăn lão ta lại nhưng đã quá muộn.

"― Thẩm Thẩm Thẩm Thẩm Thẩm thanh tra Thẩm!"

Uy lực của danh hiệu này gần như ngang bằng với một vụ nổ hạt nhân.

Hiện trường hoàn toàn im lặng, tất cả mọi người đều hãi hồn khiếp vía, đồng loạt nhìn về phía Thẩm Chước đang nhắm mắt, một tay đỡ trán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui