"Hoa nở ngàn năm, hoa Bỉ Ngạn Hoàng tuyền huyết nhuộm, nỗi bi thương Vô hoa hữu diệp, vô tương ngộ Vạn kiếp luân hồi, vạn vấn vương" ~~~~~~~Tương truyền vạn vạn năm về trước vũ trụ là một khối không gian hỗn độn đen ngòm.
Linh khí nồng đậm tạo thành kết giới ngăn cách.
Thần sáng thế sinh ra ở trong đó.
Hắn tròn một vạn tám nghìn tuổi.
Trời đất khai mở, khí dương trong nhẹ lên thành trời.
Khí âm đục nặng xuống thành đất.Thần sáng thế ở giữa trời đất, dùng linh lực cực đại tạo ra biến hoá : thần ở trên trời, ma ở dưới đất.
Trời mỗi ngày cao một trượng, đất mỗi ngày dày một trượng.
Thời gian cứ thế trôi đi, cứ như thế đến khi thần sáng thế đến một vạn tám nghìn tuổi.
Trời đã cực cao, đất đã cực sâu.
Thiên khí trời đất ngày càng nồng đậm, tạo dựng càn khôn, khai mở âm dương, thần thú xuất thế, phân bố nguyên khí, hàm chứa trung hoà, sinh ra con người.
Bảy vạn năm trôi, tam giới yên ổn, thần sáng thế ngồi trên đỉnh Côn Luân Sơn, bên cạnh là tứ đại thần thú lạnh nhạt nhìn xuống thế gian.
~~~~~~Ma giới bành trướng thế lực, liền nổi loạn gây chiến với thần giới, thương vong vô số.
Tứ đại hung thú thượng cổ nhân lúc kết giới phong ấn suy yếu, cùng nhau hợp sức phá tan phong ấn đến nhân gian gây hoạ, trần gian lâm vào bể khổ, con người rơi vào cảnh ngộ diệt vong..... Đất trời rung chuyển, dị tượng chiếu sáng, khoảng không vô tận, chiến thần xuất thế....Tứ hải bát hoang, linh khí tích tụ, thần thú thức giấc.
Ánh sáng cửu sắc tràn ngập thiên địa, len lỏi đến từng địa phương tăm tối, linh khí tứ phương vụt biến tụ họp quấn quanh một đỉnh núi lớn tên gọi Côn Luân Sơn.
Tứ đại thần thú cưỡi mây đạp gió tề tựu dưới chân núi Côn Luân.Tứ đại thần thú thượng cổ Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ uy dũng quỳ dưới chân núi Côn Luân.
Dị tượng qua đi, đất trời trở lại như cũ, tứ đại thần thú hướng về phía đỉnh núi mà đến.Một thân ảnh cao lớn xuất hiện, cao ngạo nhìn thế nhân, người nọ phẩy tay, Côn Luân Sơn liền càng ngày càng cao lớn, những sơn đỉnh bên cạnh tầng tầng lớp lớp phá núi mọc lên bao phủ quanh Côn Luân Sơn. "Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, vì ta thức giấc nên các ngươi cũng thức giấc theo ta sao"người nọ mỉm cười, bàn tay vuốt ve tứ đại thần thú.
Tứ đại thần thú uy nghiêm, không hiện hình người, nguyện giữ chân thân chờ nam nhân trước mặt vuốt ve cưng chiều..... Thiên Đế cùng tiên nhân nhận ra dị tượng, rẽ mây mà hướng về Côn Luân Sơn.....Nhìn thấy nam nhân một thân bạch y đang an toạ trên ngọc sàng*, tóc trắng lung lay nhẹ trong gió, tứ đại thần thú ngoan ngoãn dưới chân.
Thiên Đế cảm nhận được cỗ uy áp cực đại mà vị nam nhân phát ra, một cỗ tanh ngọt nóng hổi trào đến tận cổ liền bị ép nuốt xuống.
Thiên Đế cùng những vị thượng thần pháp lực cao cường từng bước từng bước khó nhọc hướng về phía người nam tử tuyệt thế kia, chỉ có Thiên Hậu nhìn đến bất động, những tiên nhân pháp lực thấp liền đã bị uy áp kia ép đến thất khướu rỉ máu, quỳ rạp tại chỗ. ( Ngọc sàng : ghé ngồi làm bằng ngọc ) "....Phụt...."Thiên Đế quỳ bịch xuống đất, khoé miệng trào ra máu tươi.
Chính hắn cũng không thể chịu nổi cỗ uy áp cực đại kia, 10 vạn năm ngủ say, uy áp không giảm bớt mà lại còn tăng thêm...... "Thần tử làm....người thất vọng....rồi...., xin người giáng....tội"Thiên Đế khó khăn nói từng chữ, khoé miệng không thôi ngừng rỉ máu thẫm đỏ long bào... Năm ấy, nam tử tuyệt thế kia là sáng thế thần được sinh ra từ linh khí thiên địa trời đất, pháp lực vô biên, cao cao tại thượng sáng tạo nên muôn vật, tứ đại thần thú cũng vì hắn mà hiện thân.
Thiên Đế ông nguyên thân chính là một con cá chép vàng được hắn nuôi trong ao sen trên Côn Luân Sơn, trải qua ngàn năm tu luyện, hấp thu linh khí, trải qua độ kiếp hoá thân thành người, lại nỗ lực đi theo hắn vạn năm tu luyện, khi độ kiếp phi thăng thượng thần thành công liền được hắn ban tặng 3 giọt máu thần, nguyên thân tiếp nhận máu thần liền hoá rồng bay lượn trời cao, được hắn giao cho cai quản thiên giới..... Nam tử bạch y thu lại uy áp, mắt phượng đảo quanh nhìn đám người bên dưới........ "Thiên Đế, ngươi hãy nhớ rằng oán hận của nhân gian sẽ khiến ma giới trở nên mạnh mẽ""Thiên giới hiện nay đã có thái tử hay chưa"nam nhân bạch y tà mị cất giọng, đồng tử màu đỏ chiếu thẳng đến Thiên Đế, quạt ngọc trên tay nam tử khẽ phe phẩy...."Thiên phi đã hạ sinh 3 vị vương tử cùng 2 vị công chúa, nhưng vị trí thái tử vẫn chưa có người kế nhiệm"Thiên Đế nhanh chóng đáp lời nam nhân. Nam tử tà mị nheo mắt, một tia ánh sáng từ bàn tay của nam tử phát ra, bay lượn trong không trung rồi dần tiến vào bụng Thiên Hậu."Thiên Hậu phải chăng bao nhiêu năm nay đều chưa có hỉ sự, đây là món quà ta dành cho đứa trẻ của ngươi". "Ta muốn an tĩnh"Hắn phẩy tay ý muốn mọi người hãy quay về.
Chúng tiên nhân cùng Thiên Đế lũ lượt rời đi, Côn Luân Sơn trở về yên tĩnh.
Hắn dùng thần thức trò truyện với tứ đại thần thú.
Tứ đại thần thú liền chạy đến cạnh hắn tỏ ý không chịu, dùng ánh mắt quyến luyến nhìn hắn.Nam nhân nọ nhẹ nhàng ngồi xuống vuốt ve tứ đại thần thú, Thiên Hậu chưa rời đi, ánh mắt chua xót chưa từng rời khỏi nam nhân tuyệt thế trước mặt, nam nhân không nói lời nào, cũng không tạo uy áp đuổi người, chỉ yên lặng vuốt ve tứ đại thần thú.Thiên Hậu nhìn nam tử, rồi lại nhìn tứ đại thần thú, hình như nàng thấy tứ đại thần thú thời thượng cổ được tạo thành do linh khí sơ khai của trời đất tụ lại tạo thành, mang trọng trách bảo vệ trời đất này lúc này vậy mà đồng loạt cùng chảy nước mắt, Thiên Hậu nghĩ mình nhìn lầm, nhưng vành mắt của tứ đại thần thú đều ửng hồng.
Nam tử dỗ dành tứ đại thần thú, tứ đại thần thú cũng ngoan ngoãn phi thân ra ngoài nô đùa trước Côn Luân. "Thiên Hậu có điều gì muốn nói sao"bạch y nam ung dung đứng dậy, ánh mắt hướng về phía thiên hậu.... "Ta đã đợi người 10 vạn năm rồi".