Đối với việc bản thân đột nhiên có ba, Tiếu Tiếu phấn chấn đến mức lăn qua lộn lại trên giường.
“Ba! Sao ba cao lớn quá vậy? Ba của An An còn không cao bằng ba đâu!”
“Ừ.
Con chăm uống sữa, chơi thể thao, sau này sẽ còn cao hơn cả ba!”
“Ba có biết lái xe không?”
“Biết.”
“Ba có biết lắp ráp mô hình không?”
“Dĩ nhiên rồi!”
“Vậy ba có máy chơi game không?”
“Nếu con thích thì ba sẽ…”
Thước Vi Nhi chịu hết nổi liền hắng giọng: “E hèm, ngủ đi!”
“Mẹ! Mẹ không nhớ ba hả?”
“Nhớ nhung gì? Ngủ lẹ đi, nhóc con ồn ào.”
“Mẹ nói dối, con thấy mẹ khóc với mẹ nuôi mà.”
Triều Lâm cảm giác trái tim mình như bị bóp nghẹt.
Anh vươn tay vuốt má cô yêu chiều: “Ngoan, anh ở đây.”
Mặt cô thoáng chốc đỏ bừng như trái cà chua chín, chỉ muốn lập tức đá hai cha con ồn ào này ra khỏi phòng: “Anh đừng nghe Tiếu Tiếu nói lung tung.
Tôi… tôi…”
Đúng vậy! Khi Tiếu Tiếu còn nhỏ rất hay ốm vặt, một mình cô phải gắng gượng đủ mọi mặt, thỉnh thoảng kiệt quệ đến mức bật khóc.
Không ngờ cảnh này lại bị Tiếu Tiếu thấy, còn ghi nhớ đến tận bây giờ.
Vất vả lắm mới dỗ được Tiếu Tiếu đi ngủ.
Một nhà ba người chen chúc trên giường nhỏ.
Bình thường chiếc giường này vẫn khá rộng rãi với hai mẹ con, nhưng bỗng dưng xuất hiện người đàn ông cao 1m9 như Triều Lâm, chiếc giường chợt bé lại hẳn.
Tiếu Tiếu nằm ở giữa, hai người lớn nằm hai bên.
Tay anh nắm chặt tay cô không cho tránh né, Thước Vi Nhi trừng mắt trong vô vọng vì tên đàn ông xấu xa kia đã nhắm mắt (vờ) ngủ mất rồi.
***
Triều Lâm giúp cô mở gian hàng, còn nhận “trọng trách” đưa Tiếu Tiếu đến trường.
Việc đầu tiên thằng bé muốn làm là lôi ba mình đến trước mặt con nhóc An An, nghênh mặt khoe khoang: “Này, ba tớ!”
“Hừ! Có gì ghê gớm đâu!” An An lắc lư bím tóc nhỏ.
Tại Tiếu Tiếu mách lẻo mà cô bé về nhà bị mắng một trận.
Nhưng… nhưng không thể phủ nhận ba của Tiếu Tiếu soái ca quá chừng!!!
“Tớ biết cậu ghen tỵ! Ba cậu không cao bằng ba tớ, không đẹp trai như ba tớ!” Tiếu Tiếu cười, dung mạo rõ ràng kế thừa bộ gen đẹp trai hoàn mỹ của ba mình.
Triều Lâm xoa đầu con trai nhắc nhở: “Con trai, không được trêu bạn nữ.
Mẹ biết sẽ mắng con đấy!”
Lúc này hai đứa nhóc mới thôi cự cãi tới lui.
Tiếu Tiếu trước khi đi vào lớp còn dặn dò: “Ba phải đến đón con đúng giờ nhé! Mẹ toàn đón muộn thôi!”
“Ba biết rồi.”
Thước Vi Nhi ở cửa hàng chuyên chú nướng bánh, đóng gói chuẩn bị đi giao hàng.
Triều Lâm trở về liền thấy cảnh này, dứt khoát muốn thay cô đi giao.
Cô chống nạnh trừng mắt: “Anh biết đường sá gì không mà đòi giao hả? Nhìn vậy thôi chứ đường đi trên đảo này loằng ngoằng lắm.”
Triều Lâm tươi cười: “Em đang lo lắng cho anh hả?”
“Anh cút đi cho khuất mắt tôi!”
Vốn dĩ là một tiệm bánh không tên tuổi, mỗi ngày bán không quá hai mươi chiếc bánh.
Vậy mà Triều Lâm đi giao một vòng về xong, điện thoại đặt hàng nổ lên tới tấp, khách hàng còn cẩn thận dặn dò: Nhất định phải để anh nhân viên đẹp trai kia giao hàng.
“Anh nhân viên đẹp trai” đang đứng lau cửa sổ:...
Thước Vi Nhi vô thức ghen tuông: “Khá thật! Anh đi đến đâu cũng được chào đón nồng nhiệt quá nhỉ?”
“Anh có làm gì đâu?”
Chết tiệt! Cô đúng là đẻ thuê cho nhà họ Triều rồi.
Tiếu Tiếu mặt mũi giống anh thì cũng thôi đi, đến cái kiểu nũng nịu ra chiều oan ức không lệch đi đâu được.
Thước Vi Nhi tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu, cật lực làm bánh.
Số đơn hàng đã nhảy lên con số tám mươi.
Mỹ nam kế cũng hiệu quả ghê!
“Vợ, hay em đi giao hàng đi?”
Triều Lâm cảm thấy nếu anh còn tiếp tục giao hàng nữa, ánh mắt cô sẽ bóp chết anh luôn.
Triều Lâm còn tưởng Thước Vi Nhi sẽ đồng ý, vì chẳng phải cô đang ghen rõ mồn một hay sao? Không ngờ Vi Nhi chỉ cười nhạt.
“Anh ở ké nhà tôi, ăn ké cơm tôi mà còn muốn lười biếng? Đi giao hàng đi!”
Tiền đến tay tội gì không lấy.
Tiếu Tiếu chuẩn bị vào Tiểu học, đủ thứ chi phí đang chờ cô gồng gánh kia kìa.
Mấy tháng nay buôn bán hơi lỗ nhẹ, giờ thời vận tới cô phải tranh thủ kiếm thêm.
“Nhưng… nhưng…”
“Đàn ông con trai, còn sợ người khác sàm sỡ anh hả?”
Dưới sự uy hiếp của cô, Triều Lâm từ một người thừa kế lạnh lùng, cao cao tại thượng biến thành shipper đẹp trai giao bánh ngọt.
Mỗi ngày anh giúp cô mở gian hàng, đưa Tiếu Tiếu đến trường, trở về lại đi giao hàng.
Chiều muộn sau khi đón Tiếu Tiếu về lại thay cô đóng cửa tiệm, trở về nhà dọn dẹp nấu cơm.
Vật đổi sao dời, mới ngày nào Thước Vi Nhi còn cung kính đứng bên cạnh, một tiếng thiếu gia, hai tiếng sếp Triều.
Bây giờ anh làm gì cũng phải kêu vợ, hỏi ý vợ, không cẩn thận còn bị mắng cho.
Nhưng Triều Lâm cực kỳ hạnh phúc, anh chợt cảm thấy có sống như vậy cả đời cũng không phải tệ.
Những ngày tháng yên bình cứ trôi qua cho đến khi anh nhận được điện thoại từ ba mình.
Đầu dây bên kia cất giọng không vui: “Bốn tháng rồi, rốt cuộc anh muốn đi đến bao giờ hả? Lập tức quay về đây cho tôi!”