Thước Vi Nhi căng thẳng đến mức quên cả hít thở.
Cô lo lắng không biết đêm qua mình đã làm ra chuyện điên khùng gì? Hay có lỡ miệng nói ra điều gì hay không?
Chết tiệt! Cô thật muốn ra tay khử luôn hai gã đàn ông này ngay tại đây nhưng lực bất tòng tâm.
Điều duy nhất cô có thể làm hiện tại là ẩn nhẫn cúi đầu, che đi sát khí trong ánh mắt: “Tôi biết lỗi rồi.
Từ nay về sau sẽ không như vậy nữa.”
“Hai người biết nhau à?”
Triều Duy nhạy cảm phát hiện ra có điểm gì đó bất thường.
Ánh mắt bọn họ nhìn nhau quả thật hơi khó giải thích.
Nhưng anh trai hắn vừa mới về nước chưa được một tuần thì sao gặp được Thước Vi Nhi suốt ngày ru rú trong nhà cơ chứ?
“Không biết.”
Hai người đồng thanh đáp lại, sau đó quay sang nhìn nhau với ánh mắt phức tạp.
Triều Duy nhíu mày, hắn luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng không biết lạ ở chỗ nào.
“Tóm lại, Thước Vi Nhi không thể đi với anh được, anh chọn người khác đi.”
Triều Duy kéo cô về phía mình, giấu cô sau lưng như giấu bảo bối.
Thước Vi Nhi thử hỏi: “Nếu tôi nhất định phải đi theo đại thiếu gia thì sao?”
Hắn là cái thá gì mà cản trở con đường báo thù của cô chứ?
Triều Duy nắm lấy bả vai cô, dùng sức lay hai cái: “Em có biết mình đang nói gì không? Anh đối xử với em như thế nào, giờ em lại muốn rời xa anh?”
“Anh đối xử với tôi vô - cùng - tốt! Để đám đàn ông kia tùy tiện hạ nhục tôi, đánh đập tôi ở tầng hầm, đêm qua còn bẫy tôi nữa! Cảm ơn anh nhé!”
“Ồ, còn có mấy chuyện này nữa à?”
Triều Lâm hào hứng ngồi một bên hóng chuyện.
Đôi mắt đào hoa yêu nghiệt kia vẫn luôn dừng ở phía Thước Vi Nhi.
Một cô gái trông yếu ớt như vậy, sao có thể chịu đựng ngần ấy thủ đoạn cơ chứ?
“Đó là lỗi của anh.
Nhưng anh cũng bù đắp cho em rồi còn gì.
Đêm qua anh không gài bẫy em! Em hiểu lầm anh rồi!”
Triều Duy điên cuồng giải thích.
Sớm biết thế hắn đã không bày ra cái trò anh hùng cứu mỹ nhân kia đâu.
Thước Vi Nhi khoanh tay trước ngực, đứng cách xa hắn hai mét như thể sợ bị lây bệnh vậy: “Tôi nhớ mình đâu có bắt anh phải bù đắp? Là do anh tự nguyện mà.
Tôi cũng không có ý định tha thứ cho anh.”
Triều Duy ngỡ ngàng.
Lẽ nào thời gian qua cô đều lợi dụng hắn?
Càng nghĩ càng tức, hắn như thế này mà bị một đứa mười chín tuổi đem ra làm trò đùa ư?
“Thước Vi Nhi, nếu cô khăng khăng rời khỏi đây thì tôi sẽ tính sổ với gia đình cô.
À, nghe nói anh trai cô đang dính vào vụ tranh chấp đất đai hả? Có cần tôi giúp bên kia một tay để vụ kiện được ‘suôn sẻ’ hơn không?”
Hắn biết Thước Vi Nhi luôn mềm lòng trước tình cảm gia đình.
Nếu không cô cũng chẳng đồng ý đến nhà họ Triều làm nữ hầu để trả nợ thay cho tên anh trai ngu ngốc kia.
Thời nay, cũng chỉ có mỗi cô ngốc nghếch vậy thôi!
Thước Vi Nhi liếc nhìn Triều Duy, cái tên này hết chuyện rồi hay sao mà dám đem người nhà của nguyên thân ra để uy hiếp cô?
Cô là trẻ mồ côi, từ bé đến lớn không biết cái gì gọi là tình cảm gia đình.
Ở trong tổ chức, “tình cảm” là thứ xa xỉ nhất.
Cô vẫn nhớ thời gian đầu, cô thậm chí không dám tin tưởng một ai.
Cứ mỗi ngày thức dậy, trong phòng ngủ tập thể sẽ ít đi một hai người.
Ban đầu cô tưởng họ chỉ đi ra ngoài vài ngày, nhưng mãi sau này mới biết bọn họ không thể trở về được nữa.
Thông qua nhật ký của nguyên thân, cô cảm thấy người nhà của cô ấy rất tệ, là kiểu gia đình thà không có còn hơn.
Nhà họ Thước tuy không phải giàu nứt vách đổ tường nhưng cũng chẳng thiếu thốn thứ gì, tại sao đối xử với cô ấy như vậy?
“Tùy anh.”
Thước Vi Nhi không bận tâm đến.
Triều Duy mặt đỏ bừng bừng như mông khỉ, hắn tưởng cô chỉ đang làm bộ làm tịch.
Đợi đến lúc hắn thật sự lôi người đến trước mặt, chắc chắn Thuớc Vi Nhi sẽ cầu xin hắn mà thôi.
Triều Lâm vốn không có ý định để Thước Vi Nhi ở bên cạnh.
Anh luôn cảm thấy cô gái này không đơn giản, hành động và suy nghĩ làm gì có điểm gì giống một thiếu nữ mười chín tuổi cơ chứ.
Song, đàn ông luôn giống ở bản tính thích chinh phục.
Anh tò mò không biết người cứng đầu như Thước Vi Nhi, một khi ngoan ngoãn nghe lời sẽ có dáng vẻ như thế nào.
“Duy, để em ấy đến chỗ anh đi.”
Triều Duy sốt sắng lắc đầu: “Không được, không được.
Vi Nhi là bạn gái của em.”
“Một mình em thích người ta thì không xem là bạn gái được đâu.”
“Nhưng lúc trước cô ấy đã tỏ tình với em cơ mà?”
“Vậy à? Hay chúng ta làm vụ cá cược nho nhỏ đi?”
Triều Duy nheo mắt không vội đáp.
Người ngoài gieo tiếng ác nói hắn ranh ma, tay chơi, là kẻ nguy hiểm cần tránh xa nhưng thật ra người đáng sợ nhất phải kể đến ông anh trai quý báu của hắn.
Triều Lâm kín tiếng, ít khi ra mặt trước công chúng, nhưng lại là người lặng lẽ thâu tóm toàn bộ quyền thừa kế nhà họ Triều.
Anh rất ít cá cược.
Song, một khi bắt đầu cá cược thì phần thắng luôn nắm chắc trong tay.
“Nếu em có thể uy hiếp được cô ấy ở lại thì anh sẽ chọn người khác.
Nhưng nếu cô ấy nhất định đi theo anh, em phải buông tay.”
Triều Duy nhếch môi cười: “Được.”
Riêng chuyện này hắn rất tự tin.
Cùng lắm tìm người đánh què chân ông anh trai của cô, quăng người máu me ra trước mặt cô, hắn không tin cô còn cứng cỏi được như thế.
Triều Lâm liếc nhìn cây cột đằng kia, mỉm cười: “Với điều kiện, không được phép chết người.”
“Dĩ nhiên.”
Thước Vi Nhi không rời đi, cô nấp sau chiếc cột, lặng lẽ nghe hết mấy lời của hai người bọn họ.
Thú thật cô cũng e ngại Triều Duy sẽ ra tay tàn bạo với người nhà của nguyên thân, nhưng miễn không chết người thì quá tốt rồi, cô sẽ không để bản thân yếu đuối, dễ dàng bị uy hiếp như vậy đâu!.