Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://.wattpad.com/user/GiaNghi280

________

Chu Hoài Sinh chuẩn bị bữa sáng xong, Lâm Tri Dịch nghe thấy tiếng động, mơ màng ngồi dậy, mặc quần áo rửa mặt xong đi đến bên giường dỗ Quyển Quyển dậy.

Bé vẫn chưa ngủ đủ, uể oải không chịu dậy, Lâm Tri Dịch cũng không nỡ, đành không gọi bé dậy, hôn lên mặt bé rồi một mình xuống lầu.

Chu Hoài Sinh đang đặt bát đũa, Lâm Tri Dịch ngồi xuống bàn, sau khoảng im lặng ngượng ngùng, cậu bỗng mở miệng: "Em định tìm một bảo mẫu, thêm một giáo viên mầm non, một người lo trong nhà, một người lo giáo dục sớm, sau này Quyển Quyển không cần đến lớp học nữa, anh cũng không cần phải tan làm sớm mỗi ngày."

Chu Hoài Sinh ngẩn ra, "Không cần phải phiền phức như vậy đâu, anh có thể mang Quyển Quyển theo đến chỗ làm."

"Giờ anh không còn làm việc ở trạm nữa, phải đi đây đi đó, mang theo Quyển Quyển bất tiện," Lâm Tri Dịch uống một ngụm sữa, không để cho anh phản đối, nói: "Được rồi, anh yên tâm đi, bảo mẫu và giáo viên mầm non em sẽ tìm người tốt nhất, lúc đó trong nhà cũng sẽ lắp thêm vài cái camera, hai người chúng ta sẽ thay nhau về nhà chơi với Quyển Quyển vào bữa trưa là được."

Chu Hoài Sinh suy nghĩ, do dự hồi lâu rồi đưa ra ý kiến: "Có thể không thuê bảo mẫu không? Nhất là bảo mẫu ở lại nhà, anh sợ trong nhà có thêm một người anh sẽ không quen, ba bữa một ngày vẫn để anh nấu đi, em và Quyển Quyển cũng quen ăn đồ anh nấu rồi."

Mặt Lâm Tri Dịch lạnh tanh, nhưng vẫn không nhịn được lén liếc nhìn Chu Hoài Sinh, sắc mặt Chu Hoài Sinh cũng không tốt lắm, mắt thâm quầng, chắc cũng giống cậu đêm qua không ngủ được, Lâm Tri Dịch gật đầu, đáp: "Ừ."

Sau đó, suốt bữa sáng, cả hai người đều không nói thêm câu nào, bầu không khí kỳ quặc và ngột ngạt, đến mức không khí dường như không còn lưu thông. Lâm Tri Dịch ăn không ngon, nhưng lại không muốn để Chu Hoài Sinh nhận ra cậu buồn đến mức nào, đành phải giả vờ như không có chuyện gì, nhét bánh sandwich vào miệng.

"Em đi xử lý việc của phụ huynh ở lớp học sớm, xử lý xong rồi, anh đưa Quyển Quyển đến đó sau. Tối nay em có tiệc, có lẽ sẽ về rất muộn." Lâm Tri Dịch mặc áo khoác, cầm điện thoại và chìa khóa xe.

Chu Hoài Sinh đặt bát canh bổ và hai chai thuốc ức chế chưa mở vào một túi giấy màu nâu, rồi đưa cho Lâm Tri Dịch, "Mang theo cái này đi."

Không biết Chu Hoài Sinh đã dậy từ lúc nào để nấu canh, mũi Lâm Tri Dịch cay cay, cũng không muốn tranh cãi về chuyện thuốc ức chế nữa, chỉ nói cảm ơn rồi cầm túi, đẩy cửa ra ngoài.

Từ sau khi kết hôn, mỗi lần ra ngoài cậu đều dính lấy Chu Hoài Sinh rất lâu, Chu Hoài Sinh cũng mặc kệ, khi tình cảm dâng trào thì né Quyển Quyển, cả hai sẽ trốn vào phòng chứa đồ hôn nhau cho thỏa. Nhưng bây giờ chỉ còn lại sự xa cách cố ý và vài câu nói nhạt nhẽo, Lâm Tri Dịch cảm thấy nhiệt độ ngoài cửa cũng giảm đi nhiều.

Cậu kéo chặt cổ áo, lái xe ra khỏi sân, thẳng tiến đến lớp học sớm. Cậu trực tiếp đối chất với quản lý, chưa kịp xem lại camera, quản lý đã nói ra tên của phụ huynh kia. Lâm Tri Dịch lại đi tìm phụ huynh đó, bà ấy cũng không ngờ Lâm Tri Dịch lại cứng rắn như vậy, bị doạ cho một phen, lắp bắp giải thích lý do với Lâm Tri Dịch. Cậu gọi điện cho Chu Hoài Sinh, bảo anh đưa Quyển Quyển đến lớp học sớm nốt ngày cuối cùng.

Cuối cùng, phu nhân nhà giàu đó đã mua rất nhiều đồ cho Quyển Quyển và thành thật xin lỗi, chuyện này mới kết thúc.

Chu Hoài Sinh sau khi đưa Quyển Quyển đến lớp học sớm xong liền vội vàng đến công ty. Ông chủ đang sốt ruột chờ anh, Chu Hoài Sinh đưa các hợp đồng và tài liệu mà anh đã chuẩn bị mấy ngày nay cho ông chủ, "Đã trao đổi xong rồi, hôm nay có thể đi ký hợp đồng với trường học."

Ông chủ Hoàng nhìn qua hợp đồng đã được soạn thảo, "Tốt, tôi thấy cậu mãi không đến cứ tưởng có chuyện gì xảy ra."

Chu Hoài Sinh cười nhẹ, "Đưa con đến lớp nên mất chút thời gian."

"Không sao, tôi gần đây cũng hỏi thăm một số người, họ đều nói ý tưởng của cậu rất hay, việc tích hợp quy mô hóa dịch vụ chuyển phát nhanh trong trường học có triển vọng thị trường lớn. Dù sao công việc chuẩn bị ban đầu cũng đã xong, không còn chần chừ gì nữa, ký hợp đồng xong là bắt đầu làm thôi."

"Vâng."

"Tiểu Chu, người chịu khó lại biết suy nghĩ như cậu không nhiều. Nếu cậu làm việc ở công ty lớn, có khi đã làm quản lý bộ phận từ lâu rồi."

"Ông chủ đừng nói vậy, học vấn của tôi thấp lắm."

"Học vấn quan trọng, nhưng cũng chỉ là tấm vé vào cửa thôi. Năng lực làm việc của cậu cũng là một tấm vé vào cửa đấy. Giống như lần này cậu xử lý xong chuyện chuyển phát nhanh, nếu doanh thu đạt như dự kiến, đó chính là minh chứng cho năng lực của cậu. Tôi biết vài quản lý ở các vị trí tiếp thị của công ty lớn, họ đều lo không tìm được người như cậu. Bây giờ, tuyển người lớn tuổi thì thiếu động lực, mới tốt nghiệp thì lại chưa có kinh nghiệm. Nếu cậu muốn phát triển tốt hơn, tôi có thể giúp cậu."

"Ông chủ Hoàng, ông—"

"Không sao đâu, tôi cũng không phải là ông chủ lớn gì, không có cái vẻ hào nhoáng ấy đâu. Tôi chỉ học hết cấp hai thôi, còn kém hơn cậu nữa đấy. Những năm tháng bôn ba đã giúp tôi nhận ra một điều, vàng ở đâu cũng sẽ tỏa sáng, chỉ sợ bị chôn vùi thôi. Lần này cậu bận rộn lo liệu chuyện điểm chuyển phát nhanh, tôi đều thấy hết. Tiểu Chu, thật ra cậu có thể nhân lúc còn trẻ mà thử sức ở công ty lớn, không thành công thì cùng lắm làm lại từ đầu."

"Tôi nào phải là vàng gì? Chuyện điểm chuyển phát nhanh là do vợ tôi giúp đỡ, em ấy hiểu biết nhiều."

"Vợ cậu làm việc ở đâu?"

"Ở tập đoàn Đỉnh Thắng."

"Thật tình cờ, phó giám đốc bộ phận tiếp thị của Đỉnh Thắng là bạn thân của tôi. Nếu cậu muốn vào đó, tôi có thể giúp sắp xếp. Tất nhiên phải đợi đến khi công việc của điểm chuyển phát nhanh ổn định đã."

Chu Hoài Sinh sững lại, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mọi việc sẽ phát triển theo hướng này. Một lúc lâu anh mới hoàn hồn lại khi ông chủ Hoàng gọi tên anh vài lần.

"Tôi có thể giúp cậu, nhưng sau khi vào Đỉnh Thắng, chắc chắn cậu phải bắt đầu từ vị trí thấp nhất, có lẽ còn bị đồng nghiệp chèn ép về học vấn nữa. Có lợi cũng có hại, cậu hãy suy nghĩ kỹ."

"Vâng, cảm ơn ông."

Chu Hoài Sinh vừa quay lưng đi, ông chủ Hoàng lại gọi anh lại, "Tôi nghe Lưu Thành Minh nói cậu quê ở Nham Đài, cách Thành phố Vọng xa như vậy, sao cậu lại ở lại đây?"

Chu Hoài Sinh trả lời, "Vì vợ tôi ở đây."

Rời khỏi văn phòng, Chu Hoài Sinh lại vội vàng đến Đại học Thành để xác nhận địa điểm của trạm chuyển phát nhanh. Trên đường đi qua tòa nhà Đỉnh Thắng, anh ngẩng đầu nhìn lên, vẫn cao vời vợi không thể với tới. Nhưng khi nghĩ đến việc Lâm Tri Dịch đang ở bên trong, anh cảm thấy tòa nhà lạnh lẽo này trở nên ấm áp hơn vài phần. Lời của ông chủ Hoàng đã mở ra cho anh một hướng đi mới, anh có thể làm việc tại Đỉnh Thắng. Như vậy, vừa có thể hiểu được công việc hàng ngày của Lâm Tri Dịch, vừa không phải lo cả hai người mỗi người một nơi, ngày càng xa cách.

Dù anh vẫn không thích thành phố lớn, không quen với cảnh xe cộ tấp nập, những đèn giao thông dài dằng dặc, nhưng anh đã từ bỏ ý định quay về thôn Nhạn Mông. Ở bên cạnh Lâm Tri Dịch và Quyển Quyển, chăm sóc họ là mong ước duy nhất của Chu Hoài Sinh trong suốt quãng đời còn lại.

Ngoài điều đó ra, anh thực sự chẳng còn gì cả.

Đèn đỏ kéo dài năm mươi giây cuối cùng cũng hết, dòng xe cộ lại tiếp tục chảy, Chu Hoài Sinh ngừng những suy nghĩ vô nghĩa, tăng tốc lái xe về Đại học Thành.

Bận rộn đến sáu giờ tối mới xong việc, Quyển Quyển đói bụng, mệt mỏi nằm trên lưng Chu Hoài Sinh, cứ hỏi mãi, "Cha ơi, bao giờ mình về nhà?"

"Bây giờ về luôn, Quyển Quyển muốn ăn gì tối nay?"

"Cơm chiên trứng."

"Được, cha về nhà làm cơm chiên trứng cho Quyển Quyển ăn." Chu Hoài Sinh thu dọn đồ đạc, lái xe về nhà.

Lâm Tri Dịch quả nhiên không về, Quyển Quyển cầm thìa nhỏ đợi rất lâu, đôi mắt trông ngóng nhìn Chu Hoài Sinh, hỏi: "Ba nhỏ không về sao?"

"Ba nhỏ tối nay có việc, sẽ về rất muộn, Quyển Quyển ăn trước đi."

"Vâng ạ." Quyển Quyển có chút buồn bã.

Lâm Tri Dịch thực sự có tiệc, nhưng đến nửa buổi cậu đã lấy cớ rời đi. Dạ dày cậu đã quen với đồ ăn của Chu Hoài Sinh, ngoài những món do Chu Hoài Sinh nấu, cậu không ăn nổi món nào khác. Dạ dày trống rỗng, vừa ngồi vào xe cậu đã cảm thấy buồn nôn, vội vàng lấy ra nửa bình canh bổ còn lại, ngồi trong xe ăn hết. Đột nhiên, cửa sổ xe bị gõ hai lần, Lâm Tri Dịch nhìn ra, "Anh Thịnh?"

Thịnh Gia Huy đứng ngoài xe, mỉm cười với cậu, "Thấy xe của cậu."

Lâm Tri Dịch bước ra, "Sao anh ở đây?"

"Đối tác mời, bố tôi đang ở trong, tôi trốn ra ngoài, cậu cũng vậy à?"

Lâm Tri Dịch gật đầu.

"Sức khỏe thế nào rồi?"

"Anh Thịnh, hôm đó nhờ có anh, tôi còn chưa kịp nói cảm ơn."

"Chuyện nhỏ thôi. Đúng rồi, ca phẫu thuật đánh dấu giả gì đó, cậu thực sự muốn làm à?"

Sắc mặt Lâm Tri Dịch cứng lại, nghĩ đến lời của Chu Hoài Sinh, nhưng cậu vẫn nói: "Ừm."

"Nghe nói phẫu thuật này có tỷ lệ rủi ro khá cao, đã có người ở nước ngoài làm xong thì tuyến bị tổn thương, pheromone cũng mất luôn, trở thành giống như beta vậy."

"Thế chẳng phải rất tốt sao?"

Thịnh Gia Huy ngơ ngác, "Hả?"

"Tôi làm phẫu thuật này là để giảm bớt pheromone và kỳ phát tình. Đương nhiên, tình huống tệ nhất mà anh nói tôi cũng không mong muốn, vì nó gây tổn hại lớn đến cơ thể."

"Chẳng phải có thuốc ức chế sao? Dùng thuốc ức chế không đủ à?"

"Tôi muốn dứt điểm kỳ phát tình. Anh Thịnh, nếu anh có bạn đời là beta thì anh sẽ hiểu, so với nỗi đau thể xác, sự dày vò tinh thần còn khó chịu hơn. Tôi không muốn Chu Hoài Sinh cảm thấy mình vô dụng."

"Tôi hỏi cậu, chuyện phẫu thuật này cậu đã bàn với Chu Hoài Sinh chưa?"

Lâm Tri Dịch lắc đầu.

"Thảo nào hôm đó tôi nói với cậu ấy, cậu ấy ngơ ngác không hiểu gì. Chuyện lớn như vậy mà cậu không nói gì với cậu ấy?"

"Anh ấy sẽ không đồng ý đâu."

"Chuyện Đỉnh Thắng cậu không nói với cậu ấy, cậu bảo cậu ấy không hiểu, chuyện phẫu thuật cậu cũng không nói với cậu ấy, cậu bảo cậu ấy sẽ không đồng ý, còn chuyện trước đây khi cậu bỏ thuốc vào rượu rồi sinh ra một đứa con, tôi nói thật, Tri Dịch, cậu không thể cứ tiếp tục như thế này."

"Tôi làm sao? Tôi có gì sai?" Lâm Tri Dịch giận dữ nói.

Thịnh Gia Huy thở dài, "Không phải là cậu sai, nhưng tình cảm là chuyện của hai người, không thể lúc nào cũng để một mình cậu quyết định, Chu Hoài Sinh chỉ biết thụ động chấp nhận."

Lâm Tri Dịch đột nhiên dừng lại, những lời phản bác nghẹn lại trong cổ họng, cậu hoảng hốt nhìn xuống đất, ngực phập phồng, giọng nói lộ rõ sự yếu ớt: "...Tôi thừa nhận tôi tự quyết định, nhưng tôi cũng đã hy sinh rất nhiều."

"Tôi biết."

"Tôi chỉ không muốn anh ấy buồn."

"Ừm."

"Tôi chỉ muốn bảo vệ anh ấy, ủng hộ sự nghiệp của anh ấy, để anh ấy không phải lo lắng mà làm điều mình muốn."

"Nhưng theo quan sát của tôi, cậu ấy không phải là người có chí hướng lớn trong sự nghiệp, đúng không?"

Lâm Tri Dịch sững sờ, từng câu từng chữ của Thịnh Gia Huy như gõ vào tim cậu, làm lộ ra một tia sáng trong lồng ngực luôn bị đè nặng, ánh sáng ấm áp từ đèn phòng khách chiếu rọi, cậu nhìn thấy Chu Hoài Sinh đang ôm Quyển Quyển trên ghế sofa, một cảnh tượng thật ấm cúng.

Cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này: Chu Hoài Sinh có thực sự đam mê sự nghiệp đó không? Hay chỉ vì muốn theo kịp bước chân của cậu mà ép bản thân phải chạy?

Cậu chỉ quan tâm đến sự không đồng đều trong bước chân của hai người, cảm thấy Chu Hoài Sinh chạy chậm, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc Chu Hoài Sinh có muốn chạy hay không. Chu Hoài Sinh có thành tích học tập tốt nhưng không vào đại học, anh thà ở lại trường tiểu học trong làng dạy học, làm việc ở trạm y tế. Nếu thật sự muốn tìm kiếm một chân trời mới, anh ấy đã rời khỏi thôn Nhạn Mông từ lâu rồi.

Anh ấy ở lại Thành phố Vọng, từ người giao hàng đến người quản lý, tất cả chỉ vì câu nói "Em rất mong chờ" của Lâm Tri Dịch.

Thực ra, Lâm Tri Dịch luôn dùng cách suy nghĩ của mình để định hình cuộc đời của Chu Hoài Sinh.

"Nói chuyện thẳng thắn với cậu ấy đi, Tri Dịch."

Lâm Tri Dịch hồn bay phách lạc ngồi lại vào xe, chiếc bình giữ nhiệt nhỏ nằm trên ghế phụ, vừa mở ra đã bốc hơi ấm áp, giống như Chu Hoài Sinh, luôn lặng lẽ mang lại sự ấm áp.

Chu Hoài Sinh luôn chỉ biết nói "Được", anh không bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Lâm Tri Dịch. Lần duy nhất anh ấy cứng rắn, là để ngăn Lâm Tri Dịch làm phẫu thuật.

Lâm Tri Dịch không biết phải yêu anh ấy thế nào cho đúng cách.

Khi lái xe về đến nhà, đèn quả nhiên vẫn sáng, phim hoạt hình Quyển Quyển đang xem phản chiếu trên cửa kính, cảm giác thuộc về một gia đình tràn ngập trong trái tim Lâm Tri Dịch.

Cậu đậu xe, đi đến cửa nhà, nhưng trước khi mở cửa cậu lại do dự, từ từ ngồi xuống, không biết phải đối diện với Chu Hoài Sinh thế nào. Nhưng vài giây sau, cửa đột nhiên mở ra, Chu Hoài Sinh cúi xuống nhìn thấy Lâm Tri Dịch, giải thích: "Anh nghe thấy tiếng xe của em, sợ em say."

Lâm Tri Dịch ngẩng đầu lên, cậu muốn giả vờ say, muốn nhân cơ hội ôm lấy Chu Hoài Sinh, nhưng nghĩ rồi lại thôi. Cậu đứng lên bước vào nhà, thay giày xong liền vào phòng khách ngồi với Quyển Quyển xem phim hoạt hình. Quyển Quyển phấn khích nhào vào lòng Lâm Tri Dịch.

Chu Hoài Sinh đi vào bếp hâm nóng sữa.

"Ngày hôm nay cha có buồn bực gì không?" Lâm Tri Dịch lén hỏi Quyển Quyển.

Quyển Quyển lắc đầu, "Hổng có, hôm nay cha rất bận."

"Bận gì?"

"Hổng biết," Quyển Quyển nằm xuống ngực Lâm Tri Dịch, "Cha bận lắm, luôn gọi điện thoại."

Lâm Tri Dịch lại hỏi: "Cha có ăn trưa không?"

"Ăn một chút thôi."

"Còn buổi tối?"

"Ăn cơm chiên trứng."

Chu Hoài Sinh đi qua đưa sữa cho Quyển Quyển, Lâm Tri Dịch đột nhiên ngẩng đầu nói: "Em muốn ăn cơm chiên trứng."

Chu Hoài Sinh vội nói được, quay người vào bếp, Lâm Tri Dịch nhìn Chu Hoài Sinh lấy ra một đống đồ từ tủ lạnh, rất nhanh mùi thơm của hành phi và trứng chiên từ chảo bay ra, bụng Lâm Tri Dịch bắt đầu réo.

Quyển Quyển đưa cốc hình gấu nhỏ đến trước mặt Lâm Tri Dịch, "Ba nhỏ uống sữa."

Lâm Tri Dịch nhấp một ngụm, "Quyển Quyển uống đi, ba nhỏ đang chờ cơm chiên trứng."

Quyển Quyển cũng nhìn chằm chằm vào bếp, còn lén nuốt nước miếng, nhưng khi Lâm Tri Dịch hỏi bé có muốn ăn không, bé vẫn nói: "Cha nói uống sữa xong là hổng được ăn nữa."

"Ừm, cha nói đúng."

Quyển Quyển ấm ức thu mình trong lòng Lâm Tri Dịch, sữa cũng không còn thơm nữa.

Chu Hoài Sinh thêm rau cải và xúc xích vào cơm chiên, mùi thơm ngay lập tức kéo hai bé tóc xoăn đến bàn ăn, Quyển Quyển ngồi trên đùi Lâm Tri Dịch, cười lấy lòng với Chu Hoài Sinh.

Chu Hoài Sinh không xao lòng: "Buổi tối Quyển Quyển đã ăn cơm chiên rồi, không được ăn nữa, con đi uống hết sữa đi."

Quyển Quyển lập tức ngẩng đầu nhìn Lâm Tri Dịch với ánh mắt đầy đáng thương, miệng mím lại, trông rất tội nghiệp, Lâm Tri Dịch cười ôm lấy bé, "Được rồi được rồi, chỉ ăn một miếng nhỏ thôi."

Cậu gắp một miếng xúc xích đút vào miệng Quyển Quyển, Quyển Quyển há to miệng ăn ngay, vừa vào bụng, bé lại dùng ánh mắt tương tự để đổi lấy một muỗng cơm, sau đó thỏa mãn chạy ra sofa chơi.

Sau khi Quyển Quyển đi, bàn ăn lập tức trở nên yên tĩnh, nụ cười trên môi Lâm Tri Dịch còn chưa kịp thu lại, cậu ngẩng đầu nhìn Chu Hoài Sinh, bốn mắt giao nhau rồi đồng thời tránh đi, Lâm Tri Dịch khẽ ho hai tiếng, cúi đầu ăn cơm.

Chu Hoài Sinh lại rót cho cậu một tách trà.

Lâm Tri Dịch khẽ thấy tay Chu Hoài Sinh di chuyển lên xuống trên lưng ghế, rõ ràng là đang do dự không biết có nên ngồi xuống hay không. Cậu vừa định gọi anh, Chu Hoài Sinh đã quay người đi vào phòng khách, Lâm Tri Dịch cắn môi, thầm trách mình sao lúc bình thường mạnh mẽ áp đặt, lúc này lại nhút nhát không dám tiến lên.

Sau khi ăn xong, cậu đem bát đĩa đến bồn rửa, chưa kịp mở vòi nước, Chu Hoài Sinh đã từ phía sau đi lên, "Để anh rửa."

"Không cần."

Tay của Chu Hoài Sinh dừng lại bên bồn rửa, thấy Lâm Tri Dịch khăng khăng muốn tự rửa, anh bèn giúp Lâm Tri Dịch xắn tay áo sơ mi lên. Ngón tay anh chạm vào cánh tay của Lâm Tri Dịch, mang theo cảm giác ngứa ngáy khô ráo, tim Lâm Tri Dịch như thắt lại, họ đứng gần nhau, như thể chưa từng có bất hòa xảy ra.

Lâm Tri Dịch rửa xong bát đĩa, đưa cho Chu Hoài Sinh, rồi bế Quyển Quyển đi tắm.

Sau khi sấy tóc xong, Quyển Quyển mặc bộ đồ liền thân lăn một vòng trên giường, "Hôm nay Quyển Quyển muốn ngủ cùng cha và ba nhỏ."

Lâm Tri Dịch đang cài cúc áo ngủ thì dừng lại, "Sao thế con?"

"Vì hai người cãi nhau, hôm nay hai người hổng ôm nhau, con hổng muốn hai người cãi nhau."

Chu Hoài Sinh vừa bước vào thì nghe thấy câu này của Quyển Quyển, Lâm Tri Dịch quay đầu nhìn anh, không ngờ bé con lại nhạy cảm đến vậy.

Quyển Quyển vội vàng bò đến góc giường, duỗi tay kéo tay Chu Hoài Sinh, kéo anh lên giường, "Cha qua đây, ngủ bên này."

Chu Hoài Sinh sợ Lâm Tri Dịch giận, nên không di chuyển, định bế Quyển Quyển lên, nhưng Lâm Tri Dịch nói, "Anh ngủ ở đây đi."

"Không sao, để anh dỗ con."

"Ngủ ở đây đi." Lâm Tri Dịch lại nói.

Chu Hoài Sinh nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Quyển Quyển, đành phải đi đến ngồi ở phía trong giường. Lâm Tri Dịch cài xong cúc áo, kéo chăn lên giường, hai người ngồi cách nhau nửa cái giường. Quyển Quyển không hài lòng, bé bò từ người Chu Hoài Sinh sang người Lâm Tri Dịch, rồi lật người nằm bên trái Lâm Tri Dịch, nhanh chóng ngồi dậy đẩy Lâm Tri Dịch vào giữa giường.

Dĩ nhiên là bé không đẩy nổi, bé sốt ruột đến mức sắp khóc, "Ba, hai người phải ngủ cùng nhau, hổng được tách ra."

Lâm Tri Dịch vội vàng ngồi vào giữa, rồi lau nước mắt cho Quyển Quyển, đau lòng nói: "Được, được, cha với ba ngủ cùng nhau, không tách ra, Quyển Quyển đừng khóc."

"Hai người ôm nhau." Quyển Quyển hai mắt rưng rưng ra lệnh.

Lâm Tri Dịch ngẩn ra, Chu Hoài Sinh đã vươn tay ôm lấy vai cậu. Cơ thể Lâm Tri Dịch đột nhiên cứng lại, cậu ngượng ngùng nhìn Chu Hoài Sinh, ánh mắt Chu Hoài Sinh dần sâu thẳm.

Nhìn thấy ba nhỏ và ba dựa vào nhau, Quyển Quyển mới hài lòng, lăn xuống giường, chạy đến phòng trẻ em ôm chăn nhỏ của mình qua. Chăn rất nhẹ, bé có thể ôm được, nhưng đối với bé vẫn hơi lớn, một nửa kéo lê trên sàn, Lâm Tri Dịch vội lấy chăn, rồi bế bé lên giường.

Quyển Quyển đẩy chăn lớn sang một bên, rồi chui vào chăn nhỏ của mình, nói: "Cha và ba nhỏ ngủ, Quyển Quyển ngủ một mình."

Lâm Tri Dịch mất một lúc mới hiểu ra.

Quyển Quyển vừa nhắm mắt lại mở ra, kiểm tra rồi nói: "Hai người lại hổng ôm nhau!"

Lâm Tri Dịch vội vàng ngồi lại vào lòng Chu Hoài Sinh.

Hai người cứ thế nhìn Quyển Quyển, bé hít hít mũi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Lâm Tri Dịch thở phào nhẹ nhõm, vừa định đứng dậy, Chu Hoài Sinh lại không buông tay, thậm chí còn ôm chặt hơn. Hơi thở của anh phả lên vai Lâm Tri Dịch, khiến cậu thở gấp. Chu Hoài Sinh không nói gì, ánh mắt dán chặt vào mặt Lâm Tri Dịch, khiến cậu không dám ngẩng đầu.

Đây là lần đầu tiên cậu mất quyền chủ động khi ở trên giường.

Bàn tay Chu Hoài Sinh trượt xuống eo Lâm Tri Dịch, rồi siết chặt, khiến cả người cậu tựa sát vào người Chu Hoài Sinh. Sợ động tĩnh quá lớn sẽ làm Quyển Quyển thức giấc, Lâm Tri Dịch kìm hết âm thanh lại trong cổ họng, cứng đờ nằm trên ngực Chu Hoài Sinh, mặt vùi xuống, không nói lời nào.

Chu Hoài Sinh nói bằng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy: "Tri Dịch, em còn giận không?"

Lâm Tri Dịch chậm chạp lắc đầu.

"Hôm qua anh nói chuyện quá đáng, xin lỗi em."

Lâm Tri Dịch đột nhiên muốn khóc, rõ ràng là mình làm sai, nhưng chỉ cần Chu Hoài Sinh dỗ dành, cậu lại thấy tủi thân trước, rõ ràng là được chiều nên sinh hư.

Cậu ngẩng đầu lên, qua làn nước mắt mờ nhìn Chu Hoài Sinh. Cậu bò lên một chút, má áp vào cổ Chu Hoài Sinh, nằm xuống. Chu Hoài Sinh ôm chặt cậu vào lòng.

"A Hoài, em rất yêu anh, xin anh nhất định phải tin tưởng em."

_______

Editor: Anh Chu Hoài Sinh là của Lâm Tri Dịch rồi vậy thì cho em xin anh Thịnh Gia Huy được khomm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui