Hôm Nay Anh Chủ Lại Không Về Nhà

Edit: Nananiwe

Nghiêm Qua nhớ lại ban nãy Lê Thương nói tâm trạng không tốt, khó chịu trong lòng hắn mới vơi đi một chút, tròng lòng thầm nhủ: Lê Thương không cố ý, chờ Lê Thương vui lên rồi chắc chắn sẽ đối xử với mình như trước kia.

Thế là hắn đợi rồi lại đợi, đợi mấy tiếng đồng hồ cũng không thấy Lê Thương vui lên.

Hắn thật sự không thể nào tha thứ cho hoàn cảnh yên tĩnh khi ở cùng với Lê Thương như thế này, nhất là ban nãy hắn thấy Lê Thương mở quang não lên xem video của mấy thằng nhóc đẹp trai.

Sau khi thấy cuối cùng khóe miệng Lê Thương cũng lộ ra mỉm cười, cảm gác nguy cơ trong lòng không cho phép hắn nhẫn nhịn tiếp nữa. Nếu Lê Thương thật sự bị mấy con yêu tinh kia quyến rũ mất thì phải làm sao bây giờ?

Mình phải chủ động ra tay.

Nhưng phải làm sao đây? Bây giờ Lê Thương hoàn toàn không muốn để ý tới mình.

Bỗng nhiên Nghiêm Qua nhớ lại một chút ký ức lúc mình mất trí. Lúc ấy đúng thật là hắn rất ngu ngốc rất mất mặt, làm cái gì cũng dựa vào bản năng, nhưng khoảng thời gian ấy hắn lại thường xuyên nhìn thấy nụ cười xuất hiện trên môi Lê Thương.

Nghiêm Qua do dự một lát, trên mặt lộ vẻ bối rối. Tới tận khi hắn nhìn sắc mặt Lê Thương mấy lần mới hạ quyết tâm, chỉ cần Lê Thương vui vẻ thì chút cố gắng này của mình có là gì đâu.

Nghiêm Qua xoay người xuống giường, Lê Thương vẫn chẳng liếc hắn lấy một cái.

Hắn bỗng nhiên vươn tay tắt đèn trong phòng, không gian lập tức rơi vào bóng tối.

Hắn thấy Lê Thương quay đầu nhìn mình bằng vẻ mặt khó hiểu.

Nhưng hắn biết với thị lực của Lê Thương, đèn vừa mới tắt như vậy hoàn toàn không thể nào nhìn rõ mình.

Ngay lúc này.

Nghiêm Qua cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người, sau đó biến thành dạng sói.

Mắt thấy Lê Thương định mượn ánh sáng của quang não chuẩn bị tìm cách bật đèn, Nghiêm Qua dùng đầu bình ngăn tay Lê Thương lại.

Tay đột nhiên sờ đến một cái gì đó lông xù làm Lê Thương giật mình, cơ mà chẳng mấy chốc anh đã nhận ra người chặn tay mình lại là Nghiêm Qua.

Trong bóng tối, Nghiêm Qua thấy Lê Thương nhíu mày lộ vẻ không vui, sau đó dứt khoát tắt quang não đi khiến căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối.

"Nghiêm Qua, anh đang làm gì vậy?"

"..." Nghiêm Qua không trả lời, hiện giờ hắn đang biến thành sói nên đương nhiên là không trả lời được rồi.

Hắn đi tới dùng đầu cọ cọ bàn tay đang đặt trên thành giường của Lê Thương. Mày Lê Thương càng nhíu chặt hơn, không thể hiểu nổi hỏi: "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Mau biến lại dạng người đi! Tôi đã nói với anh rồi, thường xuyên biến thành dạng sói không tốt với tình trạng của anh bây giờ, anh có hiểu không?"

"Wu~" Nghe giọng điệu chất vấn của Lê Thương, Nghiêm Qua khẽ kêu một tiếng mang theo chút tủi thân và lấy lòng, sau đó thử thăm dò dùng đầu của Lê Thương dưới sự cho phép của anh.

Là làm nũng cũng là tủi hờn, hắn nhớ rõ trước kia lúc mình còn ngốc ngốc, chỉ cần làm vậy thì Lê Thương sẽ bó tay chịu thua.

Nhưng hắn đoán sai rồi, hiện giờ Lê Thương chẳng quan tâm đến hắn chút nào. Lê Thương lấy tay đẩy Nghiêm Qua ra, nghiêm túc nói với hắn: "Đừng chọc tôi giận hơn được không, tôi đã nói là tâm trạng tôi hôm nay không được tốt."

Lời của Lê Thương khiến cơ thể Nghiêm Qua đột nhiên cứng đờ.

"Wu~"

Hắn kêu một tiếng, giọng nói yếu ớt mang theo ấm ức và buồn tủi khiến trái tim cứng rắn của Lê Thương lại mềm xuống.

Lúc Lê Thương mở miệng lần nữa thì giọng nói đã không còn cứng rắn như bãn nãy nhưng vẫn rất lạnh nhạt: "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Mau biến thành người ngoan ngoan mà nói tiếng người cho tôi. Nếu anh còn như vậy thì tôi sẽ ra ngoài thuê một phòng mới ngay lập tức."

Nghe được lời này Nghiêm Qua không dám làm càn nữa, hắn biến thành dạng người hơi nóng nảy nói: "Đừng đi."

Trong bóng tối, Lê Thương vẫn không nhìn thấy gì như trước nhưng anh có thể xác định được Nghiêm Qua vừa biến lại thành người chắc chắn hiện giờ đang trần trụi.

Lúc này anh chỉ có thể cảm thán ban đêm là điểm mạnh của khách sạn, thật sự đen nhánh đến độ chỉ cần tắt đèn thì dù mắt có thích ứng được với bóng đêm vẫn không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì.

Nhưng hiển nhiên là dù trong hoàn cảnh này thì Nghiêm Qua vẫn có thể thấy rõ mọi thứ, nếu không thì ban nãy hắn không thể nào chuẩn xác đè lại tay Lê Thương định đi bật đèn được.

"Sao tự dưng lại muốn thế này?" Lê Thương hỏi.

Nghiêm Qua buồn buồn trả lời: "Bởi vì cậu bảo tâm trạng của cậu không tốt."

"Thế nên?" Lê Thương nhíu mày nhìn hắn. Đợi một lúc lâu vẫn không thấy Nghiêm Qua đáp, Lê Thương dứt khoát ngồi tựa vào gối đầu hỏi.

"Tôi nhớ... hình như cậu rất thích thấy tôi biến thành sói, thế nên mới muốn dùng cách này để làm cậu vui lên."

Nghiêm Qua thẳng thắn nói như vậy khiến vẻ mặt Lê Thương hơi thay đổi, trong mắt không giấu được bất ngờ. Anh biết Nghiêm Qua có thể thấy rõ vẻ mặt của mình hiện giờ, nhưng lúc này anh lại không kiềm chế được chính mình.

Nếu đây là quyến rũ, Nghiêm Qua còn không biết mình đã quyến rũ thành công rồi.

"Ồ vậy sao, thật sự cảm ơn anh." Đầ ngón tay Lê Thương giật giật, cứng rắn đè nén dục vọng muốn đè hắn xuống giường.

"Vậy cậu đã vui lên chưa?"

"Hơ."

Lê Thương yên lặng một lát, bỗng nhiên khàn khàn mở miệng: "Tại sao lại quan tâm đến tâm trạng của tôi như vậy? Trước đó không có tôi chơi cùng anh vẫn tự đi một mình được mà?"

"Tôi..."

Lúc này trong lòng Nghiêm Qua đang giãy dụa điên cuồng.

Phải thổ lộ sao? Phải nói mình thích Lê Thương sao? Sau khi Lê Thương biết rồi sẽ trả lời mình thế nào? Sẽ đồng ý hay từ chối đây?

Trước khi có ý định dùng cơ thể của mình quyến rũ Lê Thương thì Nghiêm Qua cực kỳ chắc chắn chuyện này, bởi vì trước kia Lê Thương từng cưỡng hôn mình nên hắn dám khẳng định chắc chắn Lê Thương thích mình.

Nhưng sau khi thấy Lê Thương nhìn cơ bụng của mình sắc mặt chẳng thay đổi chút nào, Nghiêm Qua lại mất đi sự tự tin ấy, thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ ký ức bị Lê Thương cưỡng hôn kia chỉ là do mình tự tưởng tượng ra.

Thậm chí hắn còn nghĩ ra một điều vô cùng hoang đường, đó là có lẽ Lê Thương thích mình thật, nhưng là thích đồ ngốc không tim không phổi trước kia. Còn bây giờ mình nhớ lại tất cả rồi nên Lê Thương không còn cảm giác gì với mình nữa.

Hắn không dám chắc.

Nếu bây giờ nói thích mà bị từ chối thì phải làm sao bây giờ?

"Quan tâm thì là quan tâm, làm sao tôi biết tại sao!" Nghĩ nửa ngày hắn mới tìm được một câu trả lời như vậy.

Thấy Lê Thương không trả lời mình, giọng điệu Nghiêm Qua lập tức yếu xìu: "Tôi chỉ muốn thấy cậu vui vẻ, không muốn thấy cậu buồn rầu. Với cả... mặc dù công viên chơi vui thật, nhưng tôi cảm thấy chơi một mình chẳng thú vị tẹo nào."

"Anh có thích tôi không?" Lê Thương đột nhiên hỏi một câu như vậy.

"Không thích!" Nghiêm Qua hoảng hốt buột miệng phủ nhận.

Ngay sau đó hắn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Lê Thương.

"Ừ, cũng đúng. Những hành động hôm nay của anh không xuất phát từ thích, vậy thì lý do là gì? Chỉ bởi vì tôi là ân nhân cứu mạng của anh thôi ư?"

"Tất nhiên không chỉ có vậy..." Nghiêm Qua bối rối suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Bởi vì ở chung với cậu lâu như vậy, tôi đã coi cậu là người bạn tốt nhất rồi, thế nên... thế nên tôi mới muốn đối xử tốt với cậu."

"Ồ."

Nghiêm Qua hoảng hốt nói: "Ồ là có ý gì? Chẳng lẽ trong mắt cậu chúng ta còn không tính là bạn bè ư?"

Lê Thương nghĩ thầm trong lòng rằng, đúng là tôi không có ý định coi anh là bạn thật đấy. Với cả làm gì có ai làm bao nhiêu chuyện mập mờ như vậy còn nói là muốn làm bạn chứ.

Hơn nữa, suy cho cùng thì Lê Thương cũng không có ý coi Nghiêm Qua là bạn.

Thấy Lê Thương im lặng một lúc lâu không trả lời, trái tim thủy tinh của Nghiêm Qua lập tức tan vỡ. Hắn nắm lấy tay Lê Thương run giọng hỏi: "Chẳng lẽ ngay cả bạn bè chúng ta cũng không phải sao?"

"Nghiêm Qua, anh thật sự cảm thấy đây là tình bạn à?" Trong bóng tối, Lê Thương đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Qua nói một câu như vậy.

Nghiêm Qua cảm giác được hình như Lê Thương đang thử thăm dò mình cái gì đó. Thật ra hắn rất muốn trả lời là tôi thích cậu, nhưng vừa nghĩ tới việc nếu hắn nói ra lời này rồi bị từ chối thì sau này ngay cả bạn bè cũng không làm được.

"Phải." Nghiêm Qua bối rối một hồi lâu cuối cùng cắn răng đáp.

"Anh qua đây." Trong bóng tối, Lê Thương vươn tay về phía này.

Nghiêm Qua do dự một lát rồi đi tới, hơi khựng lại một chút mới đặt tay mình vào lòng bàn tay Lê Thương.

"Ngồi xuống."

Lê Thương nói, Nghiêm Qua ngồi xuống bên giường anh.

Ngay sau đó hành động của Lê Thương khiến hắn ngẩn ngơ.

Chỉ thấy Lê Thương dò theo cánh tay hắn, cuối cùng tìm đến trái tim hắn. Lòng bàn tay anh phủ lên nó hệt như đang cảm nhận điều gì đó.

"Bây giờ anh lặp lại những lời ban nãy một lần nữa đi."

Nghiêm Qua đột nhiên cảm thấy trái tim mình đập nhanh bằng tốc độ kỳ lạ.

Cổ họng hắn hơi run, hô hấp cũng chẳng biết tại sao lại trở nên dồn dập, lồng ngực cũng phập phồng ngày càng mạnh.

"Tôi... thật sự... chỉ coi cậu là bạn tốt." Vừa nói ánh mắt vừa nhìn chằm chằm vẻ mặt Lê Thương, muốn tìm ra cách xử lý khó khăn trước mắt từ trên khuôn mặt ấy.

Nhưng vẻ mặt lạnh nhạt của Lê Thương lại khiến hắn không nhìn ra được gì cả.

Bỗng nhiên hắn hoảng sợ nhìn thấy Lê Thương mỉm cười.

"Hóa ra là vậy." Lê Thương bỗng nói một câu không đầu không đuôi như vậy, sau đó bỏ tay khỏi lồng ngực Nghiêm Qua.

Nghiêm Qua thấy ánh mắt Lê Thương rất sáng, cho dù hắn chắc chắn Lê Thương không nhìn thấy mình nhưng bản thân trần trụi ngồi trước mặt Lê Thương như vậy vẫn khiến hắn có cảm giác xấu hổ không nói nên lời.

"Hóa ra là vậy gì cơ..."

"À... Ban nãy tôi chỉ muốn xác nhận một việc thôi, bây giờ xác nhận xong rồi."

"Xác nhận cái gì?" Nghiêm Qua ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Lê Thương.

May mà trong phòng tối nên Lê Thương không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nếu không vẻ mặt ngu ngơ này nhất định sẽ khiến Lê Thương không nhịn nổi cười.

"Xác nhận... anh thật sự muốn làm bạn với tôi." Lê Thương nói, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Con sói ngốc này thật sự thú vị.

Bây giờ anh dám chắc là con sói ngốc này thích mình, nếu không phải thích thì tại sao tim lại đập nhanh như vậy? Tại sao lúc mình vừa chạm đến cơ thể thì lại vừa run rẩy vừa nhẫn nhịn như vậy? Nếu không phải thích thì tại sao sau khi biết mình muốn tìm người khác lại sốt ruột đến mức mộng du chạy đến nhà mình như vậy?

Đừng nói tất cả chỉ là do hắn ăn no rửng mỡ nhé.

Làm gì có người bạn nào nửa đêm tắt đèn rồi cởi sạch quần áo biến thành dạng thú, sau đó còn làm nũng tỏ ra đáng yêu để khiến mình vui vẻ chứ.

Ít nhất anh có thể khẳng định một điều mấy tên lính gác trong hiệp hội chắc chắn không làm được chuyện như vậy.

"Thế nên tôi cũng quyết định," Lê Thương vừa nói vừa cười: "Từ giờ trở đi chúng ta chính là bạn bè."

Nó tới đây, chơi trò làm bạn tốt chắc chắn thú vị hơn lập tức trở thành người yêu nhiều.

Mà Nghiêm Qua ở đối diện vừa nghe Lê Thương đồng ý làm bạn tốt của mình lập tức vui sướng không kiềm chế được.

"Vậy cứ quyết định như thế nah. Cậu bật đèn đi, tôi mặc quần áo."

Ngay sau đó hắn quen thuộc mặc lại quần áo, về giường mình đắp chăn kín kẽ.

Trong lòng nghĩ, không thể để Lê Thương biết ban nãy Lê Thương chạm vào người mình khiến mình... có phản ứng được.

*

Một lát sau, Nghiêm Qua chủ động bật đèn lên, có chút mất tự nhiên nằm trên giường, dường như tay chân không biết nên để ở đâu.

Lê Thương nhìn Nghiêm Qua một cái, nhận ra khuôn mặt hắn hơi đỏ lên, còn về phần tại sao lại đỏ thì không cần nói cũng biết.

Nghiêm Qua thấy Lê Thương lại mở quang não lên xem video mấy cậu trai trẻ tuổi, trái hoảng hốt không thôi. Tại sao vừa trải qua nhiều chuyện như vậy rồi mà Lê Thương vẫn không quên vụ này đi chứ?

Không được, mình không thể để Lê Thương bị mấy thằng nhóc ranh đó quyến rũ mất được, Nghiêm Qua nghĩ trong lòng như vậy. Mình phải nghĩ cách không để cho Lê Thương xem nữa mới được. Cơ mà bây giờ quan trọng nhất là để bản thân bình tĩnh lại, không được xấu hổ như vậy nữa.

Hít sâu một hơi.

Được rồi.

Nghiêm Qua cảm thấy có chút may mắn vì ban nãy chỉ là cái chạm bình thường, nếu là vuốt ve thì hắn không dám đảm bảo mình có thể khống chế được bản thân.

Nghĩ một lát, Nghiêm Qua cứng nhắc tìm đề tài: "Ừm... Lê Thương, bây giờ tâm trạng của cậu đã tốt hơn chưa?"

"Nhắc đến đúng là phải cảm hơn anh, tâm trạng tôi tốt hơn nhiều rồi." Lê Thương mỉm cười với hắn, sau đó quay đầu tiếp tục xem video.

Từ góc nhìn cua Nghiêm Qua, hắn thấy có lẽ do Lê Thương xem được cái gì đó nên tâm trạng mới tốt lên.

Nghiêm Qua khó chịu, hắn cố ý nhìn vào video một lát rồi làm bộ tò mò hỏi: "Cậu đang xem gì vậy? Tôi có thể xem cùng không?"

"Được chứ." Lê Thương đồng ý rất dứt khoát, đồng thời còn hơi dịch sang một bên nhường một nửa giường cho Nghiêm Qua, vỗ vỗ giường bên cạnh mình nói: "Tới đây, không phải anh muốn xem cùng à? Sao còn ngơ ra đó?"

Lúc này Nghiêm Qua mới chỉ chỉ vào mình tỏ vẻ không thể tin được.

"Mang cả gối sang đây." Lê Thương nói một câu như vậy, Nghiêm Qua lập tức mang gối đầu hoang mang leo lên giường Lê Thương, cùng dựa vào thành giường xem hết video trên quang não với anh.

Video trong quang não được chiếu trên không trung, có thể điều chỉnh khoảng cách gần xa.

Sau khi Nghiêm Qua lại đây, Lê Thương lập tức điều chỉnh màn hình ra xa một chút, hai người yên lặng ngồi xem.

Đó là một bộ phim truyền hình, mắt Nghiêm Qua vẫn nhìn nhưng đầu óc lại trống rỗng.

Trong đầu hắn tràn ngập hình ảnh Lê Thương, trời ơi thế mà bây giờ mình và Lê Thương còn cùng nằm trên một cái giường!

"Chúng ta... cùng nằm chung trên một giường như vậy không có gì lạ chứ?".

"Không có gì lạ cả, bạn bè cùng xem phim không phải rất bình thường à? Trước kia tôi đi làm nhiệm vụ cùng bọn họ cũng như thế này, không có gì lạ hết."

Nghiêm Qua ngạc nhiên, suýt nữa bị sặc nước miếng của mình: "Cái, cái gì? Bọn họ..."

Lê Thương nhìn hắn bằng ánh mắt thuần khiết, thản nhiên nói: "Không phải bạn bè đều như vậy à? Có gì đâu mà ngạc nhiên. Nhưng mà cũng đúng, trước kia anh không có bạn, hiện giờ đã có một người bạn là tôi rồi, sau khi quen rồi sẽ không cảm thấy có gì lạ nữa."

"À... Ừ." Ánh mắt Nghiêm Qua quay trở lại màn hình, như vẫn xem không vào như trước.

Hắn đang nghĩ, Lê Thương đúng là một dẫn đường đặc biệt, nếu nhìn Lê Thương bằng ánh mắt nhìn dẫn đường bình thường thì sẽ có rất nhiều điều khiến mình khiếp sợ. Dù sao thì đây cũng là một dẫn đường có thể bình tĩnh khai thông tinh thần giúp tất cả những lính gác khác.

Với cả Lê Thương thức tỉnh sau khi trưởng thành, trông dáng vẻ này hẳn là cũng chưa từng sống trong thế giới chính thức của lính gác dẫn đường, thế nên không biết một số kiến thức và những điều cơ bản nên tránh giữa lính gác dẫn đường cũng là điều đương nhiên.

Với Lê Thương hiện tại mà nói, thế giới này vẫn là thế giới quan của người thường, thế nên chuyện hai người đàn ông cùng nằm trên một chiếc giường cũng không có gì đặc biệt.

Nghĩ vậy Nghiêm Qua cũng có thể lý giải một số hành vi cử chỉ đặc biệt của Lê Thương. Hắn cố gắng thuyết phục bản thân rằng chuyện này rất bình thường, tuyệt đối không nên suy nghĩ nhiều, tuyệt đối không nên suy nghĩ nhiều.

Hai người yên tĩnh xem phim một hồi, cũng chẳng quan tâm có xem vào đầu hay không.

Lê Thương đột nhiên gọi Nghiêm Qua một tiếng.

Nghiêm Qua quay sang nhìn anh: "Gì vậy?"

"Chúng ta là bạn bè đúng không?" Lê Thương vươn tay ra, lòng bàn tay nắm lại.

"Đương nhiên." Nghiêm Qua cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao Nghiêm Qua lại đột nhiên hỏi chuyện này.

"Tôi có một việc muốn nhờ anh." Lúc nói chuyện, trên mặt Lê Thương lộ vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng thấy, giống như đang gặp vấn đề gì khó lắm.

Lê Thương luôn là người nhìn mọi thứ bằng ánh mắt lạnh nhạt, hiện giờ đột nhiên lộ ra vẻ mặt này khiến Nghiêm Qua cũng lo lắng theo.

"Có chuyện gì cậu cứ nói, nếu tôi làm được thì dù có gãy tay gãy chân cũng sẽ hoàn thành giúp cậu."

Lê Thương bật cười: "Cũng không cần anh gãy tay gãy chân."

"Vậy là gì?"

"Anh có thể biến thành dạng sói được không?"

Nghiêm Qua bất ngờ nhìn anh: "Hở? Đợi một chút để tôi cởi đồ."

Nghiêm Qua cởi vài cái đã xong áo, sau đó cởi tới quần đùi. Trước khi cởi hắn còn do dự một lát, nghĩ ở trần như vậy trong chăn Lê Thương cũng tương đương ở trần trước mặt Lê Thương rồi, ngẫm lại lại thấy quá kích thích.

Trước khi biến thành sói, Nghiêm Qua còn tò mò hỏi: "Ban nãy không phải cậu đã nói tôi phải cố gắng không được biến thành dạng thú à?"

Nhưng Lê Thương lại không cảm thấy có vấn đề gì cả, anh thản nhiên nói: "Đúng vậy, dưới tình huống bình thường thì đúng là không nên. Nhưng bây giờ là tôi nhờ anh, anh lo gì chứ, tôi có thể khai thông tinh thần cho anh bất cứ lúc nào. Yên tâm đi, bởi vì tôi nhờ anh nên không thu tiền đâu."

Nghiêm Qua nghĩ thấy cũng đúng, thế là cởi đồ ra gấp gọng gàng rồi đặt lên bàn cnạh giường.

Lê Thương để ý thấy hắn cố ý giấu quần lót ở bên trong quần áo.

Sau đó biến thành con sói bự, chiếc giường vốn rộng hai mét lập tức trở nên chật hẹp.

Nghiêm Qua hơi dịch người sang bên cạnh, cố gắng chừa ra đủ chỗ cho Lê Thương.

"Đừng cử động, cứ để vậy đi. Lại đây."

Lê Thương nói, Nghiêm Qua nghe xong quả nhiên bất động. Hắn ngẩng đầu lên nhìn anh với đầy vẻ khó hiểu, dùng ánh mắt như muốn hỏi Lê Thương muốn mình biến thành sói để làm gì.

"Tới gần chút, ừ, đúng rồi." Lê Thương vươn tay kéo đầu sói của Nghiêm Qua lại gần kẹp dưới nách, sau đó... tiếp tục xem phim????

Nghiêm Qua chui ra nhảy xuống giường, đứng bên bên giường nhìn Lê Thương bằng vẻ mặt không thể tin được.

Lê Thương hơi mỉm cười ngại ngùng: "Ban nãy xem phim tôi luôn cảm thấy tay hơi trống, tự dưng nghĩ nếu có cái gì đó lông xù để sờ thì tốt quá, thế là tôi nghĩ tới anh ở dạng sói. Anh sẽ không từ chối mong muốn nhỏ nhoi như vậy của tôi chứ?"

Nghiêm Qua cảm thấy như vậy rất kỳ lạ, hơn nữa bị đối xử hệt như thú cưng như vậy khiến hắn cảm thấy mất hết tôn nghiêm. Nhưng câu nói tiếp theo của Lê Thương lập tức khiến hắn thỏa hiệp.

"Nhưng không phải chúng ta là bạn bè ư? Mấy người Thích Lam sẽ không từ chối tôi như vậy."

Trong đầu Lê Thương lập tức xuất hiện hình ảnh Lê Thương nằm trên giường, mấy người Los và Thích Lam biến thành dạng thú năm bên cạnh khiến hắn tức đến mức đầu suýt bốc khói. Mấy tên khốn nạn kia! Lê Thương không biết nhưng chẳng lẽ mấy người đó cũng không biết sao? Sao có thể lợi dụng Lê Thương như vậy được chứ!

"Không muốn thì thôi vậy." Lê Thương vừa nói xong, đang định xem phim tiếp thì phát hiện dưới thay mình có thêm một cái đầu lông xù.

Nghiêm Qua nằm trên giường lộ vẻ vừa ngang ngược vừa hung ác, nghiến răng nghiến lợi như đang nghĩ tới cái gì đó nhưng đồng thời cũng ngoan ngoãn để xoa đầu và cơ thể của mình.

Bỗng nhiên từ trên đầu truyền tới tiếng cười của Lê Thương.

Nghiêm Qua nghĩ có lẽ Lê Thương thấy cái gì đó buồn cười. Ánh mắt hắn hơi nhìn về phía video, cũng chẳng cảm thấy diễn viên trong đó có gì đáng buồn cười cả.

Lê Thương cứ cười như vậy một lúc lâu, bất tri bất giác cũng xem xong bộ phim.

Anh tắt quang não đi, nhìn về phía Nghiêm Qua: "Đúng là một bộ phim thú vị, anh có thấy thế không?"

Nghiêm Qua hơi nghi hoặc trong lòng, hình như ban nãy mình thấy nữ chính của bộ phim chết thì phải? Cái này có gì mà thú vị? Nhưng đúng thật là hắn không chăm chú theo dõi, có khi trong phim có gì đó buồn cười thật. Dù sao thì lúc này Lê Thương nói gì mình hùa theo cái đó là được.

Thế là hắn cực kỳ phối hợp gật đầu một cái.

Ý cười trong mắt Lê Thương càng sâu hơn, anh dám chắc con sói này không có xem gì hết.

"Phim cũng xem xong rồi, còn một lúc nữa mới đến giờ ngủ, để tôi khai thông tinh thần cho anh một chút nhé. Với cả liên kết tinh thần giữa chúng ta cũng cần củng cố lại một chút, nếu không thế giới tinh thần của anh lại bị thủng mất."

Nghiêm Qua được khai thông tinh thần Nghiêm Qua cảm thấy cũng bình thường, nhưng vừa nghe đến liên kết tinh thần thì cả cơ thể hắn lập tức cứng đờ.

Nghiêm túc mà nói, trước kia ở quân đội hắn chưa từng liên kết tinh thần với ai. Tính tới hiện giờ thì một lần liên kết tinh thần duy nhất lại diễn ra vào lúc hắn mất đi thần trí.

Dù sao thì loại chuyện như liên kết này, dù là liên kết tinh thần hay liên kết thân thể thì nó đều rất đặc biệt với cả lính gác và dẫn đường., thế nên vừa nghe thấy sắp liên kết tinh thần với người mình thích thì trong lòng hắn càng hồi hộp hơn.

Lần này Nghiêm Qua không kháng cự sợi tinh thần của Lê Thương tiến vào.

Lê Thương vuốt ve đầu và cơ thể của Nghiêm Qua mấy cái, động tác vô cùng có tiết tấu, lực không nhẹ, thậm chí có thể nói là nặng nhưng chẳng biết tại sao Nghiêm Qua lại cảm thấy vô cùng dễ chịu. Chẳng mấy chốc cơ bắp của hắn đã hoàn toàn thả lỏng.

Quả nhiên liên kết tinh thần khác hẳn khai thông tinh thần. Nghiêm Qua cảm giác được tinh thần thể của mình bị tinh thần thể của Lê Thương bao bọc, sau đó hắn cảm thấy vô cùng ấm áp, toàn bộ quá trình này khiến hắn cảm thấy sung sướng không gì sánh được.

Sau khi cảm giác được Lê Thương buông tay, Nghiêm Qua lộ vẻ hưởng thụ nói: "Thoải mái quá, đây là liên kết tinh thần ư?"

"Vừa rồi là khai thông tinh thần.

Khuôn mặt Nghiêm Qua cứng lại.

Lê Thương mỉm cười, sau đó bắt đầu liên kết tinh thần thật sự.

Nghiêm Qua nhắm mắt lại lần nữa, chẳng mấy chốc sắc mặt hắn đã đỏ ửng, miệng ngậm chặt như đang nhẫn nhịn cái gì đó.

"Sắp xong rồi." Không biết qua bao lâu, cuối cùng thì bên tai hắn cũng vang lên giọng của Lê Thương.

Nghe được lời này tinh thần Nghiêm Qua thả lỏng, cũng bởi vì một đợt kích thích khiến hắn không nhịn nổi mà than nhẹ thành tiếng. Nghiêm Qua lập tức cảm thấy toàn thân nóng lên.

Mất mặt muốn chết!!!

Trong lòng hắn có chút suy sụp nghĩ, chẳng lẽ liên kết tinh thần ai cũng như vậy sao? Rõ ràng trước đó từng làm một lần rồi, tại sao không có chút ấn tượng nào vậy?

Thật ra liên kết tinh thần thông thường sẽ không như vậy, Lê Thương làm vậy vì tư tâm. Nhưng đương nhiên anh sẽ không nói cho Nghiêm Qua.

Với Nghiêm Qua mà nói, tất cả những điều này giống như ma pháp vậy.

Sau khi kết thúc, hắn tò mò thử cử động cơ thể, không ngờ nhận ra cơ thể tốt hơn trước nhiều. Hắn mơ hồ cảm giác được năng lực hiện tại của mình đã gần đạt tới mức SS của trước kia.

Nghiêm Qua đang định chia sẻ tin tức tốt này với Lê Thương, ai ngờ vừa nhìn sang đã thấy sắc mặt Lê Thương tái nhợt.

Hắn lập tức biến thành người, dùng tốc độ nhanh nhất để mặc lại quần áo, sáu đó chạy như bay đến giường Lê Thương, nhìn anh nhưng lại không dám động vào: "Sao cậu..."

"... Tôi không sao." Qua một lúc lâu Lê Thương mới mở miệng nói chuyện được như bình thường: "Chỉ là sử dụng tinh thần lực hơi quá độ một chút thôi, nghỉ ngơi một lát sẽ không sao."

Nghiêm Qua vội đỡ Lê Thương nằm xuống, áy náy ngồi bên cạnh giường.

"Anh đi ngủ đi." Bị Nghiêm Qua nhìn chằm chằm như vậy, Lê Thương cảm giác mình nhắm mắt lại cũng không ngủ được.

"Tôi muốn ngồi đây với cậu."

Lê Thương nhìn Nghiêm Qua, Nghiêm Qua cũng nhìn Lê Thương.

Nháy mắt ấy có một cái gì đó vô hình lưu động giữa hai người.

Lê Thương vươn tay, Nghiêm Qua lập tức nắm lấy tay anh: "Cậu muốn cái gì? Tôi đi lấy giúp cậu."

"Muốn sờ lỗ tai xù xù."

... Vừa mặc đồ vào luôn á.

Nhưng chỉ cần nghĩ tới Lê Thương yếu như vậy là bởi vì mình, bây giờ Lê Thương có muốn hắn lên núi đao xuống biển lửa thì hắn cũng sẽ không từ chối.

nhìn Nghiêm Qua yên lặng quay lưng về phía mình để cởi đồ rồi biến thành sói, hai mắt Lê Thương cười đến mức cong cong.

Anh nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, tay còn lại tùy ý xoa cái đầu xù lông của Nghiêm Qua.

Cứ như vậy một lát thì anh cũng buồn ngủ thật, trước khi ngủ còn không cho Nghiêm Qua đi. Thế là Nghiêm Qua vẫn luôn nằm ghé vào giường trông coi Lê Thương.

...

"Wu~"

Nghiêm Qua khẽ kêu một tiếng, giọng nói mềm mềm hệt như nhạc cụ phát ra âm thanh.

Câu này nghĩa là "Tôi thích cậu" theo ngôn ngữ của loài sói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui