Hôm Nay Anh Đã Nở Hoa Chưa


Khóe miệng Hoàng Thắng giật giật, thầm nghĩ vừa nãy anh cũng không biết Cải Dầu tinh này còn không biết bảng cửu chương.


Anh đã khoác lác với Cá Chép tinh rằng mình sống rất tốt ở trần gian, nhưng thực ra yêu Chồn tinh như anh không có bằng cấp cũng không có quan hệ, ở công ty giải trí giải trí Tinh Quang cạnh tranh khốc liệt chỉ có thể kiếm chút cơm ăn, dưới tay cũng chỉ có một minh tinh là Tô An mà thôi.


Tô An tính cách nóng nảy, kiêu ngạo, mấy hôm trước vừa mới đập vỡ đầu Lý tổng muốn giở trò đồi bại ở Kim Khuyết Xá, khiến cấp trên bất mãn.

Hoàng Thắng đang định âm thầm tìm một người mới ký hợp đồng, ai ngờ người tìm được thì mặt mũi ổn, nhưng đầu óc lại không được.


Hoàng Thắng than thở, sau đó nghiêm túc nói với Cải Dầu tinh trước mặt: "Cậu có muốn gặp Bùi Diệu không?"

U Thải thành khẩn gật đầu: "Muốn.

"

Hoàng Thắng: "Vậy thì nghe lời anh Cuồng của cậu, ca hát nhảy múa chẳng có gì hay ho, làm người chăm sóc tốt biết bao, có thể uống nước khoáng ba mươi sáu tệ một chai cộng thêm hai túi phân bón, làm vài tháng còn có thể gặp Bùi Diệu, cậu thấy có tốt không?"

U Thải suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu đồng ý: "Em cũng thấy tốt.


"

Hoàng Thắng hài lòng lắm, quả nhiên mấy loại cây cỏ này đều ăn một chiêu này, ngây thơ thuần phác, chắc là đầu óc cả ngày chỉ để suy nghĩ xem làm sao để hướng về phía mặt trời mà sinh trưởng, nước uống vào một nửa đều chảy vào đầu óc rồi.


Anh đặt chiếc túi đang kẹp ở nách lên bàn, hiền từ nói với U Thải: "Cậu lại đây, anh Cuồng nói cho cậu một vài lưu ý khi làm người chăm sóc.

"

————

Bảy giờ tối.


Ánh hoàng hôn dần tắt, chân trời nhuộm một màu chì u ám.


"Nhớ những gì tôi đã nói chưa?"

Sàn gạch trắng bóng sạch sẽ không một hạt bụi, sảnh thang máy của khu nội trú yên tĩnh sáng sủa, con số trên màn hình thang máy dần dần nhảy lên.


Hoàng Thắng vẫn không yên tâm, quay đầu lại dặn dò người phía sau mấy câu.


"Ting -"

Cửa thang máy từ từ mở ra, U Thải lẽo đẽo theo Hoàng Thắng bước vào thang máy.


Thang máy từ từ đi lên, mang đến cảm giác hơi mất trọng lực, U Thải chăm chú nhìn con số nhảy trên màn hình thang máy, cuối cùng theo Hoàng Thắng bước vào phòng bệnh đơn ở cuối hành lang.


Phòng bệnh đơn rộng rãi sáng sủa, trên ghế sofa nhỏ trong phòng khách đặt một giỏ trái cây, đèn chiếu sáng màu vàng ấm áp chiếu lên bức tường trắng tinh.

Chàng trai trên giường bệnh tựa lưng vào gối, đang bó bột, giơ điện thoại lên tự sướng, nở nụ cười hoàn hảo bốn mươi lăm độ với điện thoại.



"Tách" vài tiếng, chàng trai lập tức chọn ra những bức ảnh ưng ý, nhanh chóng thêm hashtag minh tinh hàng đầu Bùi Diệu vì nằm viện mà lên hot search tối qua, gõ lạch cạch một đoạn văn bản Weibo thăm hỏi.


Tô An: Nằm viện thật sự rất khó chịu (biểu tượng cảm xúc) Mong Bùi lão sư sớm bình phục (biểu tượng cảm xúc)

Phía dưới bài đăng trên Weibo là chín bức ảnh tự sướng của cậu ta, mỗi bức đều có góc độ hoàn hảo, tám trong số chín bức cố ý để lộ cánh tay đang bó bột cùng với đôi lông mày hơi nhíu lại.


Vừa đăng Weibo chưa đầy một phút, đã có hàng chục bình luận, đều là fan của một minh tinh hàng đầu nào đó đang mắng cậu ta là một minh tinh hạng mười tám vô danh tiểu tốt không biết xấu hổ cố tình dựa hơi, mắt mũi chỉnh sửa đến mức lệch cả ra Thái Bình Dương.


Chẳng dựa hơi được tí nào, nhưng lại bị mắng không ít.


Tô An đang bó bột: "! "

Cậu ta thẹn quá hóa giận, lập tức chuyển sang nick phụ, hăng say khẩu chiến ở khu vực bình luận, bàn phím điện thoại suýt chút nữa bị gõ ra lửa.


U Thải đứng bên giường bệnh, Hoàng Thắng quay sang thản nhiên nói với cậu: "Anh Tô của cậu đang trả lời tin nhắn của fan, người nổi tiếng mà, bận lắm, fan của cậu ta 23 vạn, đông lắm.

"

Đông thì đông thật, mà toàn là nick ảo mua về.



U Thải tỏ vẻ kính nể, bưng giỏ trái cây, đứng bên cạnh, chiêm ngưỡng Tô An có 23 vạn fan trả lời fan.

Cậu thấy Tô An càng trả lời fan càng kích động, mắt cũng bắt đầu đỏ lên.


Vì một tay không tiện gõ chữ, Tô An bị lép vế trong cuộc khẩu chiến, tức giận đến mức đầu óc choáng váng, một lúc lâu cũng không bình tĩnh lại được, quay đầu lại thì thấy Hoàng Thắng và một gương mặt xa lạ đang đứng ở đầu giường.


Gương mặt xa lạ kia chắc là cháu trai của Hoàng Thắng, người chăm sóc mà anh ta tìm đến cho cậu.


Trông rất trẻ, tóc đen da trắng, chân dài vai rộng, đôi mắt đen láy long lanh, lông mi dài và cong, dáng vẻ nổi bật, có vẻ ngoài thuần khiết, trong sáng tự nhiên, còn mang đến cho Tô An một cảm giác quen thuộc khó tả.


Cậu ta nhìn U Thải từ trên xuống dưới, nghĩ mãi, cuối cùng mới nhớ ra cảm giác quen thuộc này là gì - Cảm giác của một học sinh ngoan ngoãn, lúc đi học kéo khóa áo khoác đồng phục lên tận cổ, ngồi ở hàng đầu nghe giảng, khi trả lời câu hỏi sẽ giơ một tay lên, một tay đặt lên bàn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận