Ngũ Nguyệt lập tức la lớn.
"Hai người họ thành đôi rồi!"
Thường Yến Thanh quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó quay người, nằm lên cánh tay mình, ném đến một ánh mắt dò hỏi: "Tiểu Khê hả?"
Ánh mắt của Ngũ Nguyệt lóe sáng: "Đúng vậy đúng vậy đó."
Nàng thực sự rất vui mừng.
Thường Yến Thanh híp đôi mắt buồn ngủ, cũng mỉm cười: "Là một tin tốt."
"Vui quá đi mất!" Ngũ Nguyệt hưng phấn xong thì lại thở dài: "Thực sự không dễ dàng gì."
Em trai của nàng không dễ dàng gì, thích người ta nhiều năm như vậy, trải qua long đong lận đận, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về.
Bạn thân của nàng cũng không dễ dàng gì, cứ mãi dạo chơi nhân gian, gặp phải đàn ông cặn bã.
Nếu lại tổn thương thêm vài lần nữa thì có lẽ chứng sợ cưới sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Bây giờ xem như được khai sáng rồi, tìm được người tốt.
Rõ ràng Tần Ngũ Dật là một người đáng để phó thác.
Hai người này ở bên nhau, Ngũ Nguyệt vô cùng yên tâm.
"Thẩm Khê nói cậu ấy đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định.
Em hỏi có phải cậu ấy xuất phát từ sự đồng cảm nên mới đồng ý hay không.
Cậu ấy nói không phải, là bởi vì cậu ấy đã tưởng tượng một chút cuộc sống sau này khi ở bên Tần Ngũ Dật, vậy mà lại sinh ra vài phần muốn hướng đến."
"Đây chính là yêu đúng không? Chỉ cần nghĩ đến một người thì sẽ cảm thấy cuộc sống tràn ngập hi vọng, tương lai vô hạn khả năng." Ngũ Nguyệt nói đến mức cảm xúc có chút kích động.
Thường Yến Thanh nhéo tai nàng một cái, nói đúng vậy.
Ngũ Nguyệt thoải mái híp mắt lại, sau đó lại tiếp tục nằm sấp trả lời tin nhắn của Thẩm Khê.
Tin nhắn kia vừa gửi đi, Thẩm Khê rất nhanh đã gửi tin nhắn lại.
Hai người cậu đến mình đi, có vẻ nói chuyện rất vui vẻ, bởi vì Thường Yến Thanh nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng thay đổi vô cùng phong phú.
Sau đó có lẽ đã nói chuyện xong rồi, không biết do ai kết thúc cuộc trò chuyện trước.
Ngũ Nguyệt buông điện thoại, nằm xuống nghiêng người nhìn chằm chằm vào Thường Yến Thanh.
Đôi mắt đảo một vòng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
"Rời giường chưa?" Giọng nói của Thường Yến Thanh mang theo chút khàn khàn và lười biếng khi vừa mới tỉnh ngủ.
Ngũ Nguyệt động động môi: "Có thể ngủ thêm một chút không cục cưng?"
Thường Yến Thanh liếc nhìn thời gian, dứt khoát kéo nàng vào lại trong chăn, ôm chặt, đắp kín chăn, dùng hành động thực tế để chứng minh thực sự còn có thể ngủ thêm một chút.
Ngũ Nguyệt nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, khóe miệng còn mang theo một nụ cười mỉm ngọt ngào.
Nàng cảm thấy còn có thể nắm chặt thời gian, giữ tâm trạng vui vẻ mơ một giấc mộng đẹp.
Chỉ ngủ trong chốc lát, Thường Yến Thanh không thể không dỗ dành nàng thức dậy làm việc.
Ngày cuối cùng ở nước N, cả đoàn người cuối cùng cũng ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đi theo tuyến đường tổ chương trình qui định, cảm nhận phong thổ địa phương, du lãm đủ loại chùa miếu, lĩnh hội một chút văn hóa tôn giáo ở nơi đó.
Ngũ Nguyệt còn âm thầm ước một điều.
Những mong đợi của nàng đối với những điều tốt đẹp trong cuộc đời đều đang trồng xuống một hạt giống tâm nguyện trong lòng, hi vọng nó từng bước từng bước được thực hiện.
Nhưng nếu như Phật Tổ không giúp đỡ thì nàng có thể tự mình thực hiện.
Chuyến du lịch ở nước N kết thúc.
Trạm cuối cùng của chuyến du lịch quay về nước, thành phố H.
Địa phương là do chính Ngũ Nguyệt chọn.
Xua nay nghe nói thành phố H là địa điểm ngắm sao tốt nhất.
Lúc trước bận rộn không có cơ hội trải nghiệm thử.
Trăm nghe không bằng một thấy.
Lần này có cơ hội, đường nhiên muốn đi xem thử một chút.
Lần này đến thành phố H là ở nhà bạt.
Cả đoàn người cảm thấy rất mới lạ.
Đến tối, họ mặc trang phục dân tộc, tham gia tiệc tối lửa trại của nơi đó, một đường vừa múa vừa hát, vô cùng say mê.
Người dân trên thảo nguyên cực kỳ mến khách.
Đồ ăn ngon trải dài trên mặt bàn mời họ nhấm nháp, thỏa mãn cái miệng ăn hàng của Ngũ Nguyệt, chỉ riêng rượu sữa ngựa đã uống liền mấy bát, đùi dê ăn mấy cái.
Hứng chí bừng bừng, Ngũ Nguyệt hoàn toàn buông thả bản thân, biểu diễn cho mọi người một đoạn ca múa ngay tại chỗ.
Cuối cùng đợi nhảy mệt rồi mới chịu đi xuống.
Thường Yến Thanh ở một bên xem, thỉnh thoảng đưa cho nàng một chút trái cây đã được lột vỏ, cuối cùng còn phải cùng Ngũ Nguyệt đỡ bụng đi tản bộ cho tiêu thức ăn.
Đi mãi đi mãi, hai người đã đi rất xa.
Mọi người đang vui đùa, cũng không chú ý đến sự biến mất của hai người.
Rời khỏi đám người, càng thêm lộ ra vẻ im ắng của màn đêm.
Lúc này, bầu trời thuần một màu đen, trăm sao thắp sáng bầu trời đêm, trong sự yên tĩnh lại càng lộ ra nét rung động lòng người, lộ ra vẻ đẹp nghệ thuật độc đáo và đặc sắc của nó.
"Thật xinh đẹp." Ngũ Nguyệt không khỏi cảm thán, nói.
Cuối cùng nàng cũng gặp được quần tinh đầy trời mà nàng tâm tâm niệm niệm, được vây trong sự lãng mạn, giống như chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm vào dải Ngân Hà, chạm vào bầu trời, có loại cảm giác như tách khỏi trần thế.
Mùa xuân là thời khắc bắt đầu của bốn mùa, là tiết trời tốt nhất để ngắm sao.
Toàn cảnh Ngân Hà như cố ý chuẩn bị cho hai người.
Dải bạc mênh mông tung bay trên đỉnh đầu.
Ngôi sao đang lóe sáng, mang đến cho người ta một loại cảm giác như sóng nước lăn tăn, không thể nào không hưng phấn.
Thu những cảnh tượng hùng vĩ nào vào trong ống kính máy ảnh, sẽ trở thành một tác phẩm nhiếp ảnh tuyệt mỹ.
Hai người nắm tay vui vẻ dạo bước.
Thợ quay phim đi theo ở phía sau, giơ máy ảnh lên chụp lại.
Tinh hà và những người đang yêu đều như một bức tranh.
Buổi tối trên thảo nguyên là mê người nhất.
Không khí mát mẻ, thoải mái.
Ngũ Nguyệt nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc trong quá khứ, khoảng thời gian nàng và Thường Yến Thanh đã cùng nhau bước qua.
Một sự mỹ diệu hiếm có.
"Em nhớ Tinh Duyệt rồi." Ngũ Nguyệt thở dài, trong thời khắc như thế này, nếu như cả nhà họ đều ở đây thì tốt rồi.
Ra ngoài nhiều ngày như vậy, nàng thực sự rất nhớ con gái.
Tuy cũng có gọi điện thoại về thường xuyên nhưng vẫn không an tâm bằng đích thân ở bên cạnh trông chừng.
Thường Yến Thanh tính thời gian: "Còn hai ngày nữa là kết thúc, sắp được quay về nhà rồi."
"Chị có từng tưởng tượng dáng vẻ sau khi Tinh Duyệt trưởng thành không?" Ngũ Nguyệt lắc lư cánh tay của Thường Yến Thanh, hỏi.
Con gái vẫn còn chưa dậy thì, thực sự là không thể tưởng tượng được sau này bé con trưởng thành sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Bây giờ vẫn còn nhỏ, có bảy phần giống với Thường Yến Thanh, có khi nào lớn lên sẽ là một tiểu Thường Yến Thanh không.
Ngũ Nguyệt không kiềm chế được bắt đầu tưởng tượng: "Chắc chắn sẽ xinh đẹp giống như chị.
Bởi vì là con gái của chị."
Thường Yến Thanh bổ sung: "Cũng là con gái của em."
Ngũ Nguyệt ầy một tiếng, hỏi tiếp: "Nếu như sau này con muốn vào ngành giải trí thì chị có đồng ý không?"
Liên quan đến vấn đề sự nghiệp của con gái, Thường Yến Thanh thực sự không suy nghĩ nhiều.
Con gái còn nhỏ, tương lai thế nào vẫn còn xa xôi, chưa bắt đầu.
Đến thời điểm như thế, dĩ nhiên sẽ đưa ra sự lựa chọn phù hợp.
Bây giờ vẫn chưa thế nhìn rõ sau này.
Nhưng nếu như Ngũ Nguyệt đã hỏi thì Thường Yến Thanh sẽ dùng danh nghĩa là một người mẹ, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ một chút, rồi mới nói: "Nếu như con bé muốn vào ngành này, chị sẽ không cố ý ngăn cản con.
Đương nhiên, làm nghề khác cũng rất tốt.
Xem ý của con bé vậy.
Chị tôn trọng lựa chọn của con."
Ngũ Nguyệt không kiềm lòng được gật gật đầu, ừm ừm mấy tiếng, xem như đồng ý với cách nói này của cô.
Bé con lớn lên sẽ biết bản thân muốn làm cái gì.
Nàng và Thường Yến Thanh không phải người có du͙ƈ vọиɠ khống chế quá mạnh.
Cách giáo dục của gia đình hai người cũng không hề dạy họ phải can thiệp vào cuộc sống của người khác, cho dù người này là con gái của họ.
Có lẽ, mỗi người đều nên có cuộc đời của chính mình.
"Chị còn nhớ lúc Tinh Duyệt vừa sinh ra đời, em chê con quá xấu, mấy ngày liền đều không thèm nhìn lấy con một lần không ha ha ha..." Ngũ Nguyệt nhớ đến lúc đó, cười vô cùng lớn.
Thường Yến Thanh nói: "Nhớ."
Khi đó, mặt của Tinh Duyệt nhăn nhúm.
Ngũ Nguyệt nhìn thấy thì nhíu mày, thẳng tay ném cho ba người già chăm sóc, liên đới Thường Yến Thanh cũng vứt con gái sang một bên, chỉ dốc lòng chăm sóc cho Ngũ Nguyệt.
Ngũ Nguyệt cười chảy nước mắt: "Không ngờ sau này bé con lại đáng yêu như vậy.
Người mẹ già này lại yêu thương rồi."
"Lúc bé con vừa mới học nói, câu đầu tiên mở miệng nói là gì? Chị còn nhớ không?"
Thường Yến Thanh cười: "Nhớ."
Bé con kêu mẹ, cho nên Ngũ Nguyệt mới dành tặng danh hiệu "mẹ" này cho Thường Yến Thanh, còn bản thân chỉ đứng hàng thứ hai.
"Còn có lần đầu tiên tiêm vaccine nữa.
Lúc đầu con bé không khóc.
Em còn khen con là một đứa bé dũng cảm.
Sau đó nhìn thấy đứa bé khác khóc, con bé cũng khóc theo.
Khóc đến mức khiến em vừa phiền vừa đau lòng, quá tra tấn người khác rồi."
"Lúc thôi nôi chọn đồ vật đoán tương lai, hình như chọn tờ tiền một trăm tệ nhỉ?"
"Là năm trăm."
"À đúng rồi, là năm trăm.
tuổi còn nhỏ mà đã tham tiền như vậy rồi.
Lớn lên còn cỡ nào nữa."
...
Hai người một đường đi về phía trước, liệt kê đủ loại quá khứ "đen tối" của con gái, bị cơn gió nghe lén, cũng được ống kính ghi lại.
Tinh Duyệt ở nơi cách xa nghìn dặm vẫn chưa biết nội tình thì đã bị người mẹ già nhà mình bóc trần.
Lúc tập cuối cùng được phát sóng, người xem sớm đã ngồi trước màn hình trông đợi.
Nhiều ngày ngồi xem trạng thái ngọt ngào thường ngày của sáu người như vậy đột nhiên kết thúc, vẫn có chút không nỡ.
Mở đầu tiết mục, Thường Yến Thanh ngồi trước ống kính, bên cạnh có tiếng nói từ bên ngoài truyền đến.
"Tại sao muốn đến tham gia tiết mục này?"
Thường Yến Thanh im lặng vài giây, rồi mới trả lời: "Lúc đầu vô cùng hứng thú với ý tưởng của chương trình này.
Dưới sự miêu tả của đạo diễn, cảm giác đây không phải là một chương trình, mà giống như là..."
Sau một lúc lâu, cô mới nhớ ra từ ngữ miêu tả chuẩn xác: "Trên con đường tìm lại những cảm nhận thuở ban đầu."
Đạo diễn hỏi: "Vậy bạn cảm thấy đã tìm được chưa?"
"Tìm được rồi." Thường Yến Thanh trả lời.
Đạo diễn hỏi tiếp câu hỏi thứ hai: "Đối với những tiếng nói công khai chỉ trích sau đó, bạn đối diện như thế nào?"
Đây xem như là một câu hỏi tương đối nặng nề.
Nếu như đã hỏi, Thường Yến Thanh sẽ không từ chối trả lời, chỉ là lần này cô mím môi suy nghĩ, nghĩ có hơi lâu.
Người xung quanh cũng trầm mặc một lúc lâu mới nghe thấy cô trả lời:
"Tôi không biết trong đoạn tình cảm này của chúng tôi có bao nhiêu phần được chúc phúc.
Có lẽ đã có rất nhiều người chỉ trích.
Sao cô ta lại là đồng tính luyến ái.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy thất vọng về tôi, cho là tôi đang tự hủy hoạt tương lai của mình."
"Đối với chuyện này, tôi rất xin lỗi.
Tha thứ cho tôi không thể sống theo con đường mà các bạn mong muốn."
"Cũng không phải em ấy dây dưa với tôi, mà là tôi không thể rời khỏi em ấy."
Nói đến đây, Thường Yến Thanh ngồi trước ống kính nở một nụ cười xán lạn: "Em ấy đã làm tươi mới sinh mệnh của tôi."
Đạo diễn phỏng vấn thả con tép bắt con tôm: "Bạn cảm thấy cô ấy là người như thế nào?"
Câu hỏi này, Thường Yến Thanh thậm chí còn chẳng hề do dự: "Em ấy là một người rất tốt, tốt đến mức tôi không biết nên hình dung như thế nào.
Nếu như không gặp được em ấy, sẽ không có Thường Yến Thanh của ngày hôm nay."
"Bạn biết không, đây là một chuyện rất may mắn."
Thường Yến Thanh cười vô cùng đẹp mắt.
Những nhân viên công tác vây xung quanh đều có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác hạnh phúc khó nói bằng lời kia, không kiềm lòng được sinh ra vài phần hâm mộ.
Phía sau, Ngũ Nguyệt cũng được hỏi những câu hỏi như vậy.
Nàng che miệng cười, nói một câu "Câu hỏi này hỏi rất hay", cười xong mới nghiêm mặt, nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này.
"Chị ấy là một người, nói thế nào nhỉ.
Chị ấy không kiên cường như trong tưởng tượng của các bạn đâu.
Chị ấy cũng là một người rất yếu đuối, cần có người đến bảo vệ.
Cho nên mình đã đến."
"Đương nhiên, chị ấy thực sự cũng là một người rất mạnh mẽ.
Lời nói này có chút tự mâu thuẫn nhỉ.
Nhưng mà, chị ấy nhìn bên ngoài trông giống như một người không có thứ gì có thể quật ngã được, nhưng thật ra vẫn cần có người quan tâm."
"Sao cách nói này của mình lại nói chị ấy phức tạp như vậy nhỉ?" Ngũ Nguyệt bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc bản thân lại đang nói bậy nói bạ gì vậy, liên tục xua tay, nói: "Không phải, không phải vậy đâu.
Chị ấy thực sự là một người rất đơn giản, là mình nói không tốt."
Câu trả lời chọc cười tất cả mọi người có mặt ở hiện trường.
Đạo diễn mỉm cười, hỏi câu hỏi cuối cùng.
"Chuyến du lịch sắp kết thúc rồi, có cảm nhận gì không?"
Cảm nhận? Ngũ Nguyệt cảm thấy bản thân có rất nhiều cảm nhận.
Chủ đề của chương trình này là tình yêu không phân biệt giới tính.
Lúc trước, Thường Yến Thanh muốn nhận, nàng lập tức hiểu ra suy nghĩ của cô.
Bây giờ, hai người đã tham gia, nàng cảm thấy có lẽ bản thân nên vì cộng đồng này lên tiếng một chút.
Là những người trong cái gọi là "cộng đồng thiểu sổ", họ nhất định phải nghiêm túc bày tỏ thái độ của bản thân, có tư tưởng chính xác.
Nếu như tốt hơn, có thể dẫn dắt suy nghĩ tích cực của quần chúng thì không còn gì bằng.
"Hình như hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hóa nhiều năm rồi nhỉ?"
Ngũ Nguyệt im lặng một lúc lâu, nhíu mày thoải mái mở miệng, trong lời nói lại mang theo chút nặng nề và ưu tư.
"Mình cũng không biết tại sao một chuyện quốc gia và pháp luật đều đã công nhận rồi mà vẫn có nhiều người mang theo thành kiến như vậy.
Cảm nghĩ của mình chính là chúng ta đều giống nhau.
Cho dù là cùng giới hay khác giới, bản thân tình yêu vốn dĩ là một chuyện rất độc lập, cần gì phải phân cho nó khuyết điểm và ưu điểm chứ."
"Bài xích và oán hận không thể giải quyết được vấn đề gì cả.
Hi vọng tất cả mọi người có thể hiểu rõ mọi chuyện hơn một chút, chứ không phải là bịt kín hai mắt, chán ghét vô cớ.
Sinh ra là kiếp người, chúng ta không có gì khác biệt."
Nói xong, Ngũ Nguyệt thở dài một hơi.
Nội tâm của những người ngồi trước màn hình cũng theo đó trở nên nặng nề.
Đây có vẻ là một câu hỏi không có đáp án.
Từ xưa đến này, tranh luận vẫn luôn tồn tại, hoàn toàn không có cách nào khiến cho mỗi người đều tán đồng.
Muốn thay đổi suy nghĩ của người khác trong chốc lát thực sự rất khó khăn.
Nhưng vẫn có vô số người đang cố gắng, muốn cho thế giới này càng tốt đẹp hơn, để mỗi người đều có thể được bước đi dưới ánh mặt trời, thoải mái mỉm cười mà không cần tiếp nhận sự chỉ trỏ.
Sau khi đoạn phỏng vấn kết thúc, là cuộc sống ba ngày hai đêm của đoàn người trên thảo nguyên.
Người xem online thưởng thức bầu không khí vui vẻ, ca hát nhảy múa của sáu người.
Giữa màn đêm trầm thấp ngắm nhìn bầu trời, từng đôi mắt viết về sự hướng tới tương lai.
Họ thúc ngựa lao nhanh giữa thảo nguyên mênh mông vô bờ, ngay cả từng sợi tóc cũng viết hai chữ thoải mái.
Chương trình gần hai tiếng sắp kết thúc, khung cảnh cuối cùng chính là Thường Yến Thanh và Ngũ Nguyệt cùng nằm trên thảm cỏ thoái mái, dễ chịu, đắm mình giữa bầu trời đầy sao.
Xung quanh có một loại cảm giác lãng mạn và an tĩnh.
Ngũ Nguyệt giơ tay chỉ về phía bầu trời đêm: "Chị xem, trên trời không có ánh trăng."
Lúc ánh trăng xuất hiện sẽ không nhìn thấy được những ngôi sao.
Nàng quay đầu hỏi Thường Yến Thanh: "Chị có biết tại sao không?"
Thường Yến Thanh vẫn như cũ, rất phối hợp với nàng: "Tại sao?"
Ngón tay chỉ về phía bầu trời của Ngũ Nguyệt đặt xuống, sờ lên bãi cỏ mềm mại tìm được bàn tay của Thường Yến Thanh, nắm chặt, giống như đã có được toàn bộ thế giới.
"Bởi vì Ánh Trăng đã rơi vào bể tình, cho nên nàng không muốn quay về trời nữa."
Nghe giọng nói mềm mại truyền đến bên tai, trái tim của Thường Yến Thanh run lên, cảm giác nơi đó đã được lấp đầy, lòng bàn tay được âm thầm nắm lấy cũng dần dần lây nhiễm nhiệt độ của người kia.
Đưa bàn tay của hai người đến trước mặt, in lên một nụ hôn vô cùng quý trọng.
Ánh Trăng đang nằm trong lòng bàn tay cô, đã được cô hái xuống.
Chỉ vào những buổi tối thời tiết thoáng đãng mới có thể nhìn thấy những ngôi sao xinh đẹp như vậy.
Nếu như có thể, cô không chỉ muốn cùng người yêu đắm mình trong ánh nắng mà còn muốn cùng nàng bước vào ánh sao lấp lánh.
(Toàn văn hoàn)
20220314