‘Kính thưa các quý ông quý bà ngay thời khắc này ở U.W, chúng ta sẽ có một buổi đấu giá vô cùng hấp dẫn.
Bây giờ ngay cuối chương trình, vật phẩm đấu giá sẽ vô cùng đặc biệt có một không hai tại U.W mà tôi chắc chắn với mọi người rằng, bất kể ai cũng sẽ thích! Vâng, kính thưa mọi người hãy cùng hướng mắt về phía sân khấu chào đón vật phẩm cuối cùng nào!’
Lời của mc vừa dứt, mọi ánh đèn đều đổ dồn về phía sân khấu.
Mọi người ai nấy đều trầm trồ khi thấy vật phẩm đấu giá cuối cùng đang ở dưới khán đài được nhân viên đưa lên.
Đó là một cô gái!
Cô gái ấy bị nhốt trong một cái lồng kính, tay chân đều bị xiềng xích xích lại.
Đầu tóc rũ rượi, khuôn mặt không một chút máu, trắng bệch như người bệnh nặng.
Ở khắp nơi trên cơ thể không có chỗ nào là không có vết thương.
Có những vết khá nặng đến rỉ máu đỏ và có những chỗ bầm tím hằn lên da.
Một vài chỗ rỉ máu có lẽ là mới được tạo ra cách đây không lâu nên máu vẫn đang chảy không ngừng.
Cô ấy chắc phải chống cự rất nhiều mới khiến bản thân tàn tạ đến mức ai nhìn cũng thấy thương xót.
Tuy bị đánh đến mức thân thể không còn chỗ nào nguyên vẹn nhưng vẻ đẹp của cô vẫn không bị chôn vùi.
Mọi người đều có thể nhìn thấy vẻ đẹp ấy mặc dù đã có những vết thương khó nhìn.
Cô ấy đẹp tựa như tiên nữ giáng thế nhưng tiên nữ ấy lại bị nhốt trong một chiếc lồng, không tự do.
Nhìn cô ấy gầy guộc xanh xao lại càng khiến người ta đau lòng hơn.
‘Thưa các vị, bây giờ tôi không nói nhiều nữa.
Tôi biết các vị rất mong muốn có được món đồ này.
Vậy thì bây giờ hãy nhanh chóng đấu giá đi nào.
Giá khởi điểm chúng tôi đưa ra là 1000 nhân dân tệ’
‘1100 nhân dân tệ!’
Một người đàn ông đã quá tuổi trung niên giơ bảng số 42 lên tiếng nói.
‘1500 nhân dân tệ’
‘1999 nhân dân tệ’
…
Mọi người cứ vậy thi nhau ra giá để có được cô.
Còn cô ấy thì yếu ớt đến mức chỉ nằm yên trong chiếc lồng và hứng chịu tất cả ánh nhìn của mọi người, không quan tâm đến việc mình bị bán cho ai, không một chút phản kháng.
Cứ thế giá bán dần được nâng cao, đến mức chỉ còn lại vài người ‘tài phiệt chịu chơi’ đấu giá với nhau.
Những người khác không tranh chấp lấy bằng được cô vì cho rằng vung tiền quá trớn vì một món đồ vô bổ là không đáng.
‘5 vạn tệ’
Số tiền đưa ra quá lớn khiến ai cũng phải trầm trồ.
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía một gã đàn ông mập mạp, tuổi tác đoán chừng gần năm mươi, thoáng qua đã biết hắn ta ham muốn món vật này đến mức khuôn mặt lộ rõ vẻ biến thái.
Ánh mắt thèm khát cứ nhìn chằm chằm vào cô gái trên sân khấu.
‘5 vạn tệ lần thứ nhất’
...
‘5 vạn tệ lần thứ hai’
…
‘5 vạn tệ lần thứ ba’
…
‘Thành giao!’
Chuông đấu giá vang lên báo hiệu món đồ cuối cùng đã được bán.
Mọi người ai nấy đều ra về vui vẻ.
Người đàn ông vừa đấu giá món đồ cuối cùng thành công đang thích thú đi về phía sau sân khấu để đưa món đồ về nhà.
Trước khi đi, gã ta không quên ném ánh mắt khinh miệt lẫn hài lòng về phía cô gái.
Sau khi hoàn tất các thủ tục, Bằng Hiên cuối cùng cũng đưa được cô về nhà.
Chiếc xe đắt tiền dừng lại trước một ngôi nhà cao tầng.
Cô gái vẫn không để tâm đến những gì sắp diễn ra, mặc cho đám người hầu lôi từ ngoài xe vào trong nhà, cứ lôi lôi kéo kéo.
Họ tắm rửa và sửa soạn cho cô, họ bắt cô mặc những bộ đồ ngủ mỏng manh, những chỗ nên che thì lại thiếu vải che không đủ.
Sau một lúc lâu họ đưa cô vào một căn phòng.
Ở đó có gã đàn ông đã nằm trên giường chờ từ rất lâu.
Bằng Hiên thấy cô liền vọt xuống đi lại dìu dắt cô về phía giường ngủ.
Gã ta không nóng vội mà ngồi bên cạnh hàn huyên chuyện trò với cô.
Mặc dù các vết thương không thể biến mất sau khi tắm nhưng cũng làm sạch phần nào các vết máu bẩn.
Người cô cũng trở nên có chút sắc hồng bởi vừa tiếp xúc với nước nóng và được trang điểm.
Điều này lại khiến Bằng Hiên ham muốn chồng chất ham muốn.
‘Tôi đã bỏ một mớ tiền ra để mua được cô.
Tốt nhất hãy làm cho tôi hài lòng tối nay!’
Dạ Nguyệt không đáp, ánh mắt thất thần nhìn về phía mặt trăng ẩn hiện phía sau cửa sổ.
Bằng Hiên không quan tâm đến thái độ của cô, gã luồn tay ra sau lưng sờ soạng khắp lưng Dạ Nguyệt.
Cả cơ thể của cô bỗng run bần bật, vẫn không phản kháng lại hành động của gã ngược lại để gã làm càn.
Bây giờ cô không còn sức để phản kháng nữa rồi.
Yếu ớt đến mức một cơn gió mạnh thổi qua là có thể tan biến ngay lập tức.
Bằng Hiên được nước làm tới.
Gã tiếp tục lấn át Dạ Nguyệt bằng cách vuốt ve đùi cô, dọc từ đầu gối hướng lên phía má đùi trong.
Cô liền giật bắn người, theo bản năng cầm lấy tay người đàn ông cắn mạnh một cái đến mức chảy máu.
Bằng Hiên hoảng loạn giật mạnh tay lại, che miệng vết thương để máu không chảy ra ngoài, ánh mắt bực tức nhìn Dạ Nguyệt.
Gã ra lệnh cho đám vệ sĩ đứng canh ngoài cửa phòng bắt nhốt cô vào một góc.
Dường như cô không còn cảm giác gì nữa.
Bị đánh, bị tát mà vẫn không thấy đau.
Trong đầu giờ là một mảng trống rỗng, chỉ có chết mới là sự giải thoát.
Bằng Hiên sau khi sơ cứu vết thương, gã ta tức giận đạp mạnh vào bụng khiến Dạ Nguyệt gục mặt xuống đất.
Gã ta hả hê nhổ nước miếng vào người cô, nói ra những lời khó nghe.
‘Con chó không biết vâng lời lại quay lưng cắn chủ.
Mày chưa xong với tao đâu.
Hôm nay tao không ăn được mày thì ngày mai, ngày mốt mày cũng chết với tao.
Biết khôn thì ngoan ngoãn nghe lời, còn muốn chết thì cứ làm trái lời tao xem’
Nói đoạn, gã ta hạ lệnh cho đám vệ sĩ ‘giáo huấn’ cô một trận.
Những cú đá của ba tên vệ sĩ luôn phiên hằn trên người cô.
Đau lắm!
Đau đến mức nước mắt không thể rơi ra được nữa!
Họ cứ đánh cho đến khi người nằm dưới đất ngất lịm đi trong đau đớn.
Lúc tỉnh lại bên tai chỉ vang vọng những tiếng rên la của phụ nữ.
Từng tiếng động của hai cơ thể chạm vào nhau, cuộc đối thoại, tiếng thở dốc cứ lọt vào tai Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt vẫn nằm đó, mắt vẫn nhắm chặt, không dám nhúc nhích.
Cứ nhắm mắt thế này sẽ tốt hơn là mở mắt ra liền nhìn thấy những điều không thấy, rồi sẽ lại bị đánh cho ngất đi lần nữa..