Sau khi xem qua hồ sơ thân phận của Tô Kình, Bạch Ảnh Quân cũng phần nào hiểu được tính cách của hắn.
Gia cảnh cũng không phải gọi Là khá giả, cha mất sớm chỉ còn lại mẹ.
Trớ trêu mẹ Tô Kình lại đang mắc bệnh máu trắng do rối loạn di truyền.
Tô Kình rất yêu mẹ của mình.
Hắn kiếm tiền bằng con đường phi pháp, làm việc cho Từ Bằng Hiên rồi lấy số tiền kiếm được chữa bệnh cho bà ấy.
Tự tìm hiểu thông tin và rèn luyện kỹ năng dùng máy tính chuyên nghiệp.
Xã hội xung quanh đã ảnh hưởng đến lối sống của Tô Kình khiến hắn buộc phải phạm pháp để lấy tiền chữa bệnh cho mẹ.
Rơi vào Tay Từ Bằng Hiên là do xui xẻo.
Tính cách Tô Kình khá bướng bỉnh, kiên cường, chịu khó, hơn nữa còn rất trung thành.
Mà bên cạnh Bạch Ảnh Quân lại đang rất cần những người như Tô Kình.
Thiên tài như vậy, không trọng dụng thì phí phạm trời ban.
Đột nhiên Ảnh Quân chẳng muốn giết người nữa, Tô kình khiến anh cảm thấy có chút hứng thú.
‘Tô Kình, chúng ta hợp tác đi?!’
Bạch Ảnh Quân đan hai tay vào nhau, nghiêm giọng.
Tạm thời bỏ qua chuyện kim cương mà bàn sang chuyện khác.
‘Tại sao tôi phải hợp tác với anh?’
Tô Kình khinh miệt, đến nhìn anh cũng không thèm nhìn.
Bạch Ảnh Quân nhếch miệng, cười như không cười.
Anh ra hiệu cho Lý Nam Phúc dìu một người đàn bà đến.
Ánh đèn chiếu rọi vào khuôn mặt nhợt nhạt của người đó chợt khiến Tô Kình hoảng sợ.
‘M … me…mẹ?’
Đôi môi mấp máy, hắn run sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Thấy bà ấy nhắm mắt không chút động đậy, Tô Kình lại càng hoảng sợ hơn.
Ánh mắt phẫn nộ di chuyển lên người Bạch Ảnh Quân.
Gằn giọng nói lớn.
‘Này, các người có lương tâm không? Bà ấy đang rất yếu mà các người còn đối xử với bà ấy như vậy?’
Bạch Ảnh Quân dập điếu thuốc, gương mặt không chút biến sắn.
‘Bà ta chỉ bị ngất đi thôi.
Nhưng nếu cậu không ngoan ngoãn hợp tác với tôi, e rằng cả cậu và bà ấy sớm đi xa một chuyến rồi’
Ảnh Quân cười nhạt, khóe mắt khẽ cong lên nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt vô cùng.
Nói là muốn hợp tác cùng Tô Kình nhưng rõ ràng là đang lấy tính mạng mẹ hắn ra đe dọa buộc hắn phải chấp nhận.
Tô Kình nghiến răng, tay chân đều bị trói, hắn không có cách nào lại gần mẹ.
Dù có thoát ra được, ở đây đông người như vậy, còn có cả hiện thân của “quỷ dữ” ở đây, nếu không biết lượng sức e rằng tính mạng cũng không giữ nổi.
Tính mạng của hai người đang ngàn cân treo sợi tóc, Tô Kình bất lực, hô hấp cũng thấy khó khăn.
‘Anh muốn tôi phải làm gì?’
Không còn cách nào khác, Tô Kình vì muốn giữ an toàn cho mẹ nên phải đồng ý với anh.
Bạch Ảnh Quân cười khẩy một cái, không khí trong căn phòng cũng có chút dễ thở hơn.
Cũng may anh đã chuẩn bị từ sớm, sai người đi bắt mẹ của Tô Kình về để làm con tin, nếu không với tính cách cứng đầu của Tô Kình chắc chắn sẽ chọn cái chết thay vì hợp tác.
‘Làm người của tôi’
‘…!??’
Tô Kình khó hiểu, ngước mắt nhìn anh.
‘Cậu sẽ làm việc cho tôi.
Làm tay sai của tôi.
Ngược lại tôi sẽ cung cấp khoản tiền hàng tháng để điều trị cho mẹ cậu.
Thấy sao? Cậu được lợi quá rồi’
‘Anh tin tôi?’
‘Tôi không tin cậu.
Cho dù cậu đã trở thành người của tôi đi nữa.
Chỉ cần mắc sai lầm liền xử phạt công bằng.
Thứ tôi cần là lòng trung thành và kỹ thuật công nghệ máy tính của cậu.
Nếu một khi tôi biết được cậu phản bội tôi, thì e rằng…’
Bạch Ảnh Quân chỉ tay về phía người đàn bà đang nằm ngất trên nền đất lạnh, chẫm rãi rít lên mỗi một chữ.
‘Tôi sẽ cho cậu tắm máu bà ta!’
Từng câu từng chữ của Bạch Ảnh Quân đều mang tính đe dọa khiến Tô Kình lạnh sống lưng, lo sợ trong lòng.
Tin cũng được mà không tin cũng được, miễn là có người chấp nhận đều trị cho mẹ hắn thì hắn có làm trâu làm ngựa cũng cam chịu.
‘Đồng ý hay không?’
Tô Kình trầm lặng trong lòng, tâm trí không ngừng suy nghĩ.
Thôi vậy, chấp nhận một cái cho xong.
Ít ra thì làm tay sai của Bạch Ảnh Quân vẫn được lợi hơn là Từ Bằng Hiên.
Làm tay sai của Bạch Ảnh Quân chẳng phải sẽ không còn phải sợ ai nữa sao.
Hơn nữa hắn cũng không cần lo tiền viện phí cho mẹ nữa rồi.
‘Tôi đồng ý! Vậy giờ tôi phải làm gì’.