'Chắc là thư ký Lý có nhầm lẫn gì rồi, chỗ tôi không có người nào mà tiên sinh cần tìm cả'
Bằng Hiên cười nói, gã tỏ vẻ thân thiện hơn bao giờ hết.
'Nghe nói nhà ông vừa có người phụ nữ mới.
Đó là người Bạch tiên sinh cần'
'Ý cậu nói là con cho...cô gái tôi mua ở buổi đấu giá sao?!'
Bằng Hiên xém chút chửi thề, may mắn là gã đã kiềm lại được câu chữ sắp tuôn ra khỏi miệng.
Từ Bằng Hiên không ngờ anh ta trước mặt khăng khăng không lấy nhưng sau lưng lại đến cướp người đi.
Địa vị cao hơn liền lấy ra ép người, đúng là quá đáng!
Thư ký Lý gật đầu chắc nịch.
Bằng Hiên cũng không muốn đắc tội với Bạch Ảnh Quân chỉ vì một chuyện cỏn con.
Giữa phụ nữ và dự án Đan Tâm thì gã sẽ chọn dự án hơn là phụ nữ.
Bằng Hiên khẽ quay đầu sang bên ra lệnh cho quản gia đem Dạ Nguyệt giao cho thư ký Lý.
Quản gia nhận lệnh rồi đi lên lầu đem người xuống.
Thấy bóng lưng của quản gia đã đi xa, Bằng Hiên bắt chuyện với Lý Nam Phúc.
‘Thư ký Lý, mời ngồi mời ngồi’
Bằng Hiên hướng tay về phía ghế sofa.
‘Không cần đâu, lấy được người chúng tôi sẽ đi ngay’
Gả khẽ ‘à’ một tiếng, gượng cười.
Suy nghĩ một lúc gã lại nói.
'Thư ký Lý, Bạch tiên sinh chắc là phải quan tâm người phụ nữ này lắm nên giờ này mới tìm đến nhà tôi phải không?'
Câu hỏi vu vơ nhưng lại mang ý thăm dò, Bằng Hiên thầm suy nghĩ nếu cô gái này thật sự khiến Bạch Ảnh Quân quan tâm đến vậy thì hay rồi.
Gã ta sẽ nắm được thóp của anh.
'Không phải việc của ông, chẳng qua Bạch tiên sinh muốn giúp người khó khăn đang bị tên biến thái lạm dụng'
Câu trả lời của thư ký Lý khiến Bằng Hiên cứng họng.
Gì chứ? Tên biến thái? Bọn chúng ngông cuồng quá rồi!
'Chắc Bạch tiên sinh đang bận nên nhờ anh đến đây đưa người đi sao?'
'Việc bé tí thế này không cần Bạch tiên sinh ra mặt.
Nếu Bạch tiên sinh thật sự đến nhà ông tìm người thì lúc đó e rằng Từ lão gia không còn đứng đây nói chuyện nữa đâu'
Lý Nam Phúc mỉm cười, nụ cười vô cùng thân thiện.
Câu đáp của Nam Phúc như tát mạnh vào mặt Bằng Hiên khiến gã bực tức trong lòng.
Tự hứa sẽ có một ngày gã khiến cho tất cả bọn chúng phải quỳ gối xin tha thứ.
Quản gia từ trên lầu đi xuống cùng một người con gái.
Ông ta đứng bên cạnh Bằng Hiên gọi.
'Lão gia?!'
Bằng Hiên như hiểu ý, gật đầu với ông ta.
Quản gia liền đẩy Dạ Nguyệt về phía thư ký Lý.
Lý Nam Phúc thoáng ngỡ ngàng khi thấy người Dạ Nguyệt đầy vết thương.
Cổ tay có vết bầm tím hằn khá rõ rệt nên nghĩ bụng chắc vừa mới được tạo ra không lâu.
Gã Bằng Hiên này thật sự khiến cho Nam Phúc khinh bỉ đến kinh tởm.
Một cô gái yếu ớt như vậy cũng đánh cho đến thân tàn ma dại, gã có phải con người nữa hay không.
Nam Phúc thật sự thắc mắc có bao giờ nhìn thấy vết thương trong lòng gã cảm thấy hối lỗi hay không chứ.
Chắc là không đâu nhỉ? Với một kẻ háo sắc như Bằng Hiên thì sao có thể nói đến chuyện hối lỗi chứ.
'Người cũng đã nhận được rồi, tôi không ở lại làm phiền Từ lão gia nữa!'
Nam Phúc không muốn ở cùng với tên ghê tởm này thêm một phút nào nữa liền ngỏ lời rời đi.
Bằng Hiên cũng vui vẻ mà đáp.
'Thư ký Lý đi thong thả.
Cho tôi gửi lời hỏi thăm đến Bạch tiên sinh'
Bằng Hiên nhìn thấy họ đã đi khuất, cả căn nhà liền trở nên ngột ngạt khó thở.
'Mẹ kiếp, cứ chờ đó!'
Từ Bằng Hiên nghiến răng nghiến lợi, đập mạnh tay lên bàn, miệng không ngừng chửi rủa.
Ở trên xe, Dạ Nguyệt ngồi lặng đi từ đầu đến cuối.
Trong đầu cô như một mớ hỗn độn.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cứ như một câu chuyện ly kỳ đầy kịch tính thường thấy trên tivi.
Cuộc sống của cô luôn biến động theo thời gian.
Khi thì Bằng Hiên chớp mắt cái là đã qua tay người khác.
Còn phải chịu đựng thêm bao lâu nữa thì mới được yên ổn sống những ngày tháng bình yên đây.
'Anh đưa tôi đi đâu vậy'
Dạ Nguyệt nhìn người bên cạnh, tò mò hỏi.
Dù sống hay chết thì cũng phải biết xem mình chết ở đâu, sống ở đâu.
Để khi chết quay về còn biết nơi đó, tự khóc thương cho chính mình.
'Dạ tiểu thư đừng lo lắng, chúng ta đang trên đường tới Bạch gia'
Dạ Nguyệt chợt nhận ra ngữ điệu của thư ký Lý với Bằng Hiên khác hơn nhiều so với khi nói chuyện với mình.
Bất ngờ hơn khi Lý Nam Phúc biết tên của mình.
Tự trả lời trong lòng chắc rằng họ đã điều tra về cô rồi.
Không nói gì thêm nữa, Dạ Nguyệt khoanh tay trước ngực dựa đầu vào cửa kính nhìn ra ngoài đường.
Trầm mặc suy nghĩ rồi thiếp đi vì mệt lúc nào không hay..