Có khoẻ không
Cố Trường An và Lục Thành mua vé trên mạng, hai chỗ ngồi vị trí DF sát rạt nhau, thuận tiện.
Vốn Cố Trường An hơi sốt sắng, đây là lần đầu tiên trong đời cậu ngồi tàu cao tốc, cảm thấy quá nhanh, không có cảm giác an toàn, lúc ngồi vào trong buồng rồi mới nhận ra bản thân nghĩ quá nhiều.
Đây cũng là lần đầu Lục Thành ngồi tàu cao tốc, hắn rất nhanh đã thích ứng với bầu không khí trên tàu, tuy rằng cũng cực kỳ ồn ào, nhưng không có mùi thuốc lá.
Điểm này tốt hơn so với xe lửa.
Cố Trường An kéo bàn ở lưng ghế trước xuống, đặt đồ ăn vặt lên trên.
Khi Lục Thành chỉ mới đặt balo xuống, cậu đã thả một đống đồ ăn.
"..."
Lục Thành ngồi trở lại trên ghế, sửa cổ áo sơ mi một chút: "Bộ bữa trưa em chưa ăn gì à?"
Cố Trường An rộp rộp ăn khoai tây chiên: "Khoảng mười hai giờ ăn, hiện tại đã sắp bốn giờ, đói bụng rồi."
Mặt Lục Thành giật giật, dứt khoát nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.
Cố Trường An vừa ăn khoai tây chiên vừa uống Wahaha, vừa ăn vừa uống.
Lục Thành vừa thấy Chu Công* đến đón hắn thì tay lập tức bị kéo lại, hắn liền mở mắt ra: "Sao thế?"
*Gặp Chu Công: Chỉ việc nằm mơ.
Cố Trường An nói đến nhà rồi.
Lục Thành nhìn lướt qua cảnh vật chuyển động cực nhanh phía sau cửa sổ, rõ ràng cậu nói nhà là cổ trấn.
"Đến Tây Xương phải đi qua nơi này?"
"Không biết, em cũng không để ý." Cố Trường An nhìn những ngôi nhà kia, sơn thuỷ, cây cỏ, cảm giác như cái trấn nhỏ này đã là chuyện mấy chục năm trước, cậu đưa chút ngụm Wahaha cuối cùng cho Lục Thành, "Hay là lúc về ghé thăm?"
Lục Thành cắn chặt ống hút, uống nốt lọ Wahaha này, vị ngọt làm dạ dày hắn không thoải mái, hắn nhét chiếc lọ vào trong thùng rác: "Muốn về thì về."
Cố Trường An thu tầm mắt lại, nghiêng đầu sang nhìn người đàn ông.
Lục Thành nhíu mày: "Muốn hôn?"
Cố Trường An lắc đầu, ánh mắt vẫn rơi trên mặt người đàn ông.
Lục Thành hé mắt: "Em làm chuyện xấu gì à?"
"Anh ở cùng em từ sáng đến tối, chỉ thiếu điều dính chặt vào." Cố Trường An hỏi ngược lại, "Em thì có thể làm chuyện xấu xa gì?"
Đôi môi mỏng của Lục Thành mím thành đường nét lạnh lẽo cứng rắn.
Cố Trường An ném cho người đàn ông một viên kẹo, thấy hắn không phản ứng bèn xé gói kẹo ra: "Đây là Tiểu Long Nhân em ăn hồi còn bé, bình thường không thể mua, có dịp mới mua được."
Lục Thành: "Không ăn."
"Vậy em tự ăn." Cố Trường An nói như vậy, nhưng lại đút kẹo vào miệng người đàn ông của mình, "Đang yên đang lành nổi nóng với em cái gì?"
Lục Thành theo bản năng dùng đầu lưỡi cuốn lấy viên kẹo kia: "Em không thích anh can thiệp vào cuộc sống của em."
Cố Trường An đút tay vào túi đồ ăn vặt, trong giọng không nghe ra buồn vui: "Cái đó không gọi là can thiệp mà gọi là khống chế."
Viên kẹo trái cây thu nhỏ đi từng chút, mùi sữa thơm không ngừng cuồn cuộn hoà tan bên trong cổ họng Lục Thành, nhưng hắn chỉ cảm nhận được vị chát: "Anh chỉ là quan tâm em."
Cố Trường An rốt cuộc cũng kiếm được cái mình muốn ăn, một túi kẹo dẻo đường, cậu bóc túi ra, lấy một viên bỏ vào trong miệng: "Một người có cảm giác không an toàn khá mạnh mới sinh ra ý muốn khống chế."
"Em đã sớm hỏi anh, anh sợ cái gì chứ? Sợ em cắm sừng, hay là sợ em chết? Em có thể tự xác nhận với anh, cái trước không thể, còn cái sau, sợ thì có ích lợi gì, chẳng phải cuộc sống vẫn tiếp diễn sao?"
Lục Thành lựa chọn trầm mặc.
Cố Trường An ăn xong một miếng kẹo, rũ mắt nhìn cái túi, ở trên đời này, không chỉ thuốc lá mà vẫn còn rất nhiều thứ sẽ gây nghiện.
Ví như thứ đồ chơi trong tay này, ví như người đang ngồi bên cạnh cậu.
Ban đầu Cố Trường An chỉ là xúc động trước sự nuông chiều của người đàn ông.
Kết quả thì sao, cậu còn nhạy cảm, mong manh hơn so với mình dự liệu, chủ đề bị rối tung một hồi, nát vỡ.
Cố Trường An vặn bình nước ra uống hai ngụm nước: "Anh như vậy là không được."
Lục Thành có chút thất thần không nghe rõ: "Sao cơ?"
Cố Trường An nhìn chằm chằm ánh mắt của người đàn ông, trông thấy linh hồn yêu mình sâu đậm của hắn: "Không có gì."
Lục Thành xoa xoa trán: "Trường An, anh biết anh có vấn đề với ham muốn kiểm soát và chiếm hữu của mình, nhưng anh..."
Cố Trường An bỗng nhiên cắt ngang hắn: "Chúng ta tham dự lễ cưới của Lập Xuân xong lập tức kết hôn đi."
Không phải giọng thương lượng, là trần thuật một quyết định.
Lần này hồn Lục Thành không bay mất, hắn nghe rõ từng chữ từng chữ, lại sững sờ choáng váng.
"Em nói," Cố Trường An lặp lại nhấn mạnh thêm, "Hết ngày 1 tháng 6 rồi chúng ta lập tức đi kết hôn."
"Cứ quyết định vậy đi, anh cũng đừng nghĩ đến việc lén lút lập kế hoạch cầu hôn em gì đó, mau lên, đừng lề mề nữa."
Lục Thành nắm lấy bàn tay đặt trên đùi của Cố Trường An.
Ngay lúc này, nhân viên phục vụ trên tàu đến đây dọn dẹp rác thải, vừa khéo nhìn thấy cảnh này.
"Chú ý một chút."
Cố Trường An ngoài miệng nói thế, nhưng lại không đẩy cái tay kia ra, nở nụ cười vô hại với nhân viên phục vụ.
Lục Thành không thấy, hắn cúi đầu vuốt ve cái tay trong lòng bàn tay, trên đường nét khiến người ta khắc sâu trong trí nhớ chứa dịu dàng lưu luyến, đặc biệt tao nhã mê người.
Nhân viên phục vụ không ngờ rằng hôm nay sẽ đụng phải một đôi đồng tính luyến ái trên chuyến tàu đến Tây Xương, điều kiện ngoại hình quá mức xuất chúng, mặt cô đỏ lên, tim cũng đập hơi nhanh, trực tiếp lướt qua chỗ của bọn họ, không hề không biết xấu hổ nhìn lại.
Lục Thành không hề để ý những điều chung quanh, hắn nắm lấy ngón tay tái nhợt của Cố Trường An, giọng khàn khàn hỏi: "Liệu có phải quá nhanh rồi không?"
Cố Trường An không nói hai lời lập tức rút tay trở lại.
Lục Thành liền nắm tay cậu về, nắm thật chặt: "Một đời chỉ có thể kết hôn một lần."
"Hình thức không quan trọng, quan trọng là đối tượng kết hôn." Cố Trường An nói, "Năm đó em gái Bạch Nghiêm Tu tặng một cặp nhẫn, còn có cặp bằng cỏ em đan cho anh, tới lúc ấy tuỳ tiện cầm một đôi mang theo là được."
Sắc mặt Lục Thành trầm xuống: "Anh nghèo đến nỗi không mua nổi chiếc nhẫn?"
Cố Trường An nghiêng mặt hướng về phía cửa sổ, cậu vẫn nên ngắm phong cảnh thì hơn.
Một thứ đè lên vai cậu vặn cậu qua, cậu nói: "Đừng chọc em, phiền lắm."
Lục Thành hiểu rõ Cố Trường An, biết tính cách cậu ngoài lạnh trong nóng, quen rồi, thuận theo cậu vậy, nếu ngày nào đó mà sửa lại thì thực sự không phải là cậu.
"Từ năm trước đến năm nay, em đã đề cập tới kết hôn ba lần."
"Đúng vậy đó." Cố Trường An kéo dài chữ đó, "Mẹ nó sao em lại yêu anh thế nhỉ, không thể chờ đợi muốn kết hôn cùng anh.
Anh ngược lại thì hay rồi, xoắn xuýt, lề mề, xoắn xuýt, còn muốn chọn ngày hoàng đạo, em thực lòng bất đắc dĩ."
Cơ mặt Lục Thành co rúm: "Chẳng phải là anh muốn đem tất cả những thứ tốt nhất cho em sao."
Cố Trường An cười hỏi hắn: "Vậy anh nói em nghe, thứ gì là tốt nhất?"
Lục Thành dường như bị nghẹn, nửa ngày cũng không đưa ra câu trả lời.
"Không nghĩ ra được đúng không?" Cố Trường An nói, "Bởi vì không có đáp án cố định, tuỳ theo từng người."
Cậu nhìn đôi mắt thâm sâu đen kịt của người đàn ông, nhịn xuống kích động muốn hôn lên: "Chớ tạo cho mình quá nhiều áp lực, em chỉ muốn anh được sống hạnh phúc thôi, hiểu chưa?"
Lục Thành nhíu mày, môi mỏng mím lại, quai hàm khép chặt thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Cố Trường An cảm giác như người đàn ông là một con chó bự ủ rũ cúi đầu, có ảo giác như một khắc sau hắn sẽ vẫy đuôi của mình.
"Anh yêu, vậy rốt cuộc có kết hôn hay không đây?"
Lục Thành nói: "Kết hôn."
Hai ba giây sau, Lục Thành phản ứng lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Cố Trường An: "Em gọi anh là gì?"
Cố Trường An bị ánh mắt của người đàn ông nhìn đến nỗi nhiệt độ cả người cũng tăng lên, miệng lưỡi khô khốc.
Cậu giận mình vì dễ dàng bị đối phương khơi dậy dục vọng, bèn ném lửa lên người đối phương.
"Liệu có thể kiềm chế bản thân chút không?"
"Gọi anh là anh yêu, còn muốn bảo anh kiểm chế." Lục Thành đỡ trán, "Ác lắm."
"..."
Hai người luôn dùng âm lượng chỉ họ có thể nghe thấy nói chuyện, bằng không đã sớm bị hành khách xung quanh đối đãi như tinh tinh trong sở thú.
Cũng không lâu sau, điện thoại Cố Trường An vang lên, là Lập Xuân gửi tin nhắn, hỏi bọn họ đã lên tàu chưa.
Cậu bảo Lục Thành nhắn lại.
Lúc ngồi tàu, Cố Trường An không thể nghịch điện thoại được, chỉ cần mới nghịch một chút mà đã chóng mặt hoa mắt buồn nôn, chung quy lại chính là say tàu.
Không nghịch điện thoại cũng không sao.
Lục Thành trả lời tin nhắn của Lập Xuân xong bèn tìm Hà Lữ hỏi việc kết hôn của y và Thi Trương.
Hà Lữ có lúc rất ngu, có lúc lại lanh vô cùng, y vừa nhìn thấy cách thức gửi tin nhắn đã biết là Lục Thành đang dùng điện thoại Cố Trường An.
Cái này mới lạ phết nhỉ.
Hà Lữ lập tức đẩy Thi Trương ra, ôm điện thoại trả lời tin nhắn.
Thi Trương vẫn chưa xong việc, tâm trạng kém đến mức sắp nổ banh chành.
Lúc thường Hà Lữ đã sớm lại gần dỗ dành, hiện giờ không có, bị chuyện đùa vui hấp dẫn lực chú ý.
Mặt Thi Trương tối sầm lại, trong giọng nói như đang kiềm chế thứ gì: "Làm chính sự trước đi."
Hà Lữ tìm đường chết không nghe, y nhanh chóng bấm bàn phím, không chút nghĩ ngợi đến một câu: "Tôi đang bận, lần sau hẵng nói chuyện, cậu tự chơi một mình đi."
Thi Trương khoanh tay, mặt không chút cảm xúc nhìn y.
Trong lòng Hà Lữ hơi căng thẳng, điện thoại thiếu chút nữa đã rơi mất, ôi má ơi, ông đây sắp chết.
Lục Thành nhận được tin nhắn Hà Lữ gửi tới, chỉ có hai chữ, về nói.
Phía sau còn có một cái dấu phẩy, còn có một dấu chấm tròn.
Vừa nhìn đã biết là có chuyện phải làm, vô cùng bận rộn, ấn loạn.
Lục Thành đặt điện thoại lên bàn nhỏ trước mặt Cố Trường An.
Cố Trường An đưa cho hắn một bên tai nghe, cùng hắn nghe nhạc xưa.
Lục Thành không thích nghe nhạc lắm, thậm chí có hơi bài xích, cảm thấy rất phiền, hắn có thể nghe vào hoàn toàn là bởi bị Cố Trường An ảnh hưởng.
Giống như việc hắn có thể ăn món cà rốt mình chán ghét.
Suy cho cùng, một người có thể bị một người khác ảnh hưởng, chỉ có thể là vì nguyện ý, bằng không thì có làm cách nào cũng không ảnh hưởng được.
Một ngày nào đó trong tương lai, cuối cùng sẽ xuất hiện một người như vậy, có thể khiến bạn cam tâm tình nguyện mở rộng con đường tĩnh vắng, cho phép đối phương tự do qua lại trong chốn riêng của mình.
Cố Trường An uống nhiều, mắc tiểu, cậu chạy đến nhà vệ sinh, phát hiện cả hai cửa đều đang khoá, bên trong có người, không thể không đi tới toa tàu đằng trước.
Cửa toilet mở, Cố Trường An không thể chờ đợi được giải phóng, cậu cúi đầu nghiêng người lách qua để vị bên trong mau mau ra ngoài.
Nửa ngày cũng không có động tĩnh, Cố Trường An cảm thấy sai sai, cậu ngẩng đầu lên, thấy rõ người bên trong, sửng sốt.
Một chốc xếp hàng xét vé kia, Cố Trường An mơ hồ nhìn thấy Ngô Đại Bệnh, vỏn vẹn chỉ là mơ hồ, thời gian gấp gáp, khiến cho cậu không thể xác nhận, cậu không ngờ rằng sẽ chạm mặt đối phương trên cùng một chuyến tàu.
Trước kia Ngô Đại Bệnh vạm vỡ thô kệch, hơn bốn năm không gặp, hiện tại cho người cảm giác cao to cường tráng, ăn mặc đẹp, khí chất thay đổi cực lớn, trên người không còn loại hàm hậu giản dị kia mà đã là thành thục cẩn trọng.
Khoé môi Cố Trường An giương lên, lộ ra nụ cười kinh hỉ mà thân thiện: "Đại Bệnh, đã lâu không gặp."
Dường như việc gặp lại trên xe cũng không nằm trong dự đoán của Ngô Đại Bệnh, cậu lăn chuỗi hạt trên tay, thoạt trông có vài phần chật vật.
"Trường An, em..."
Cố Trường An không chờ cậu nói xong cũng đã chen vào trong toilet: "Đợi tí nữa, mày cứ đứng yên đấy, đừng đi."
Cửa toilet nhanh chóng đóng lại, thanh âm kia khiến Ngô Đại Bệnh run lên, cậu như là mới vừa hồi thần.
Cố Trường An đi vệ sinh xong ra ngoài, thấy Ngô Đại Bệnh vẫn nghe theo lời cậu đứng một chỗ, trong lòng cậu sinh ra cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Tàu vừa vặn đến trạm dừng, có người lục tục xuống, có người lục tục lên, cũng có người nhân cơ hội này ra ngoài hút thuốc, nơi đây chỉ còn cách Tây Xương hai trạm nữa.
Cố Trường An gửi hai tin nhắn cho Lục Thành rồi bảo Ngô Đại Bệnh cùng xuống, trong hơi thở hai người đều tràn ngập mùi thuốc lá, đứng tại một chỗ có phần trống trải nhìn nhau.
Ngô Đại Bệnh lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi quần dài đen, rút một điếu đưa tới.
Cố Trường An nhận lấy điếu thuốc, không đặt bên mép mà chỉ dùng ngón tay nghịch nghịch: "Biết hút thuốc lá rồi."
"Vâng."
Ngô Đại Bệnh cúi đầu lấy bật lửa, ấn ra ngọn lửa đưa đến trước mặt Cố Trường An.
Cố Trường An lắc đầu: "Anh đang cai thuốc lá, cầm chơi một lát là được."
Ngô Đại Bệnh giống như nghe thấy một chuyện bất khả tư nghị, động tác châm thuốc của cậu dừng lại, mặt dại ra.
Cố Trường An cười cười: "Đã mấy năm trôi qua, thay đổi rất nhiều, anh cai thuốc thì có gì mà lạ, chẳng phải mày cũng hút ấy ư?"
Ngô Đại Bệnh châm điếu thuốc, dáng điệu thành thạo.
Cố Trường An hỏi: "Muốn đi đâu thế? Trạm cuối cùng?"
Ngô Đại Bệnh gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Cố Trường An, di chuyển từng tấc từng tấc, muốn biết cậu sống có tốt hay không: "Anh thì sao?"
"Giống vậy." Cố Trường An nói, "Anh cũng đến Tây Xương."
Ngô Đại Bệnh nhả ra một vòng khói: "Trường An, mấy năm qua em đi tìm anh, tìm rất nhiều lần nhưng lại không tìm được."
"Không tìm được? Anh cũng đâu lên sao hoả."
Cố Trường An dùng giọng điệu đùa giỡn nói, "Dù cho anh có lên thật, bộ trên trái đất không còn ai biết anh sao? Bạch Nghiêm Tu, Quý Thanh, Vương Minh Minh, Hà Lữ Thi Trương bọn họ đều sống ở gần trấn nhỏ, mày tuỳ tiện hỏi thăm bất cứ ai cũng có thể hỏi được không ít thứ."
"Em đã hỏi qua bọn họ, bọn họ đều nói chưa từng thấy anh."3
Màu máu trên mặt Ngô Đại Bệnh trong nháy mắt đã không còn xíu nào, cậu lấy điếu thuốc bên môi xuống, dường như hoảng loạn nhìn sang, muốn nói cái gì, lại không biết nên nói như nào.
"Không cần nghĩ nhiều, anh không trách mày, chỉ là lo lắng."
Cố Trường An vỗ vỗ vai cậu ta, thở dài hỏi, "Khi đó mày bị con mèo trắng khống chế, hiện tại thì sao? Vẫn vậy?"
Ngô Đại Bệnh nửa ngày mới nói: "Cô ấy mang thai, là con của em."1
Lời này nhìn như là chưa hỏi đã nói, nhưng thực chất là đang trả lời Cố Trường An, còn tiết lộ phần nội dung cậu chưa kịp hỏi, lượng thông tin rất lớn.
Cố Trường An có chút bất ngờ, cậu cười rộ lên: "Làm cha à, chúc mừng."
Ngô Đại Bệnh hé miệng.
Mới hai mươi ba tuổi đã làm bố, hơi sớm, chỉ có điều đấy là cuộc đời của Đại Bệnh, nó có suy nghĩ của riêng mình, Cố Trường An sẽ không xen vào.
Ngô Đại Bệnh nhắc tới bức thư năm đó Cố Trường An để lại cho cậu, còn có khoản để dành kia, cậu cảm kích nói: "Trường An, cảm ơn anh."
Cố Trường An nói: "Khách sáo."
Khoản để dành có tổng cộng hai phần, một phần cho Lập Xuân, một phần cho Đại Bệnh, Cố Trường An đã làm đến hết mức việc có thể làm.
Nội dung bên trong bức thư đơn giản thẳng thắn, ngoại trừ dặn Ngô Đại Bệnh sống thật tốt, còn lần thứ n khuyên bảo cậu không được dễ tin người khác.
Khoảng thời gian dừng lại này quá ngắn, Cố Trường An cùng Ngô Đại Bệnh trở lại tàu, tranh thủ ôn chuyện giữa phần nối hai toa tàu.
Cố Trường An nhận ra được một hiện tượng kỳ quái, khi cậu nói mình và Lục Thành đang ở cùng nhau, biểu cảm Ngô Đại Bệnh hơi đổi một chút.
Như là khiếp sợ, lại như là vui mừng.
Cố Trường An như có như không khép mắt: "Đại Bệnh, mày đến Tây Xương làm gì?"
Ngô Đại Bệnh nói: "Đi gặp một người, có chuyện."
Cố Trường An khẽ nhướng mày, xem ra có liên quan đến Ngô thị.
Năm đó Đại Bệnh rời nhà một chuyến trở về, học được cách nói dối, Cố Trường An chính là từ khi đó bắt đầu quen với việc nó che giấu.
Ai rồi cũng phải lớn.
Về phần rốt cuộc sẽ lớn thành thế nào, mất bao nhiêu, được bao nhiêu, là mất nhiều hơn hay được nhiều hơn thì chỉ có người trong cuộc tự rõ ràng nhất, người khác nhìn thấy chỉ là một góc một cạnh.
"Anh đến Tây Xương là để tham dự lễ cưới của Lập Xuân, chị ấy kết hôn đầu tháng sáu." Cố Trường An trả điếu thuốc kia cho Ngô Đại Bệnh, "Nếu mày tiện với rảnh thì chúng ta có thể cùng đi."
Ngô Đại Bệnh đặt điếu thuốc lại trong hộp, cậu trầm ngâm cái gì, tay gõ gõ mấy cái.
Cố Trường An thu hết động tác nhỏ của Ngô Đại Bệnh vào đáy mắt, cảm giác quen thuộc dần dần biến mất, sự xa lạ dần bao phủ tới.2
Nhìn ra đối phương cũng không tiện, cậu đổi đề tài: "Mày ở toa nào? Cái đằng trước?"
Ngô Đại Bệnh ừm một tiếng, cậu hạ thấp giọng, thật khó khăn nói: "Trường An, em không biết liệu mình có thể đi được hay không."
Cố Trường An nói không sao: "Không thể cũng được, anh chuyển lời chúc phúc thay mày."
Đôi môi hơi dày của Ngô Đại Bệnh mấp máy, hiện lên nhiều hơn vẻ chất phác thuở thiếu thời.
Đôi mắt sau thấu kính của Cố Trường An loé lên, bấy giờ sự thân quen đã lấn át sự xa lạ, cậu bước hai bước, ôm Ngô Đại Bệnh một cái như anh em.
Người Ngô Đại Bệnh đầu tiên là cứng ngắc, sau đó bình tĩnh lại, giơ cánh tay vỗ vỗ lưng Cố Trường An.
Cố Trường An hỏi cậu, Nguyệt Nha có ở trên xe không.
Ngô Đại Bệnh nói có: "Anh muốn gặp cô ấy sao?"
"Không gặp thì tốt hơn." Cố Trường An nói, "Anh và cô ta không thể ở cùng một chỗ được."1
Ngô Đại Bệnh gãi gãi đầu: "Cô ấy thay đổi không ít."
"Thay đổi là tốt." Cố Trường An đổi chủ đề, "Anh ở toa số bảy, đến Tây Xương chúng ta tập hợp, uống hai chén?"
Ngô Đại Bệnh nói được.
Lúc gần đến chỗ ngồi, Cố Trường An nhớ ra ban nãy quên hỏi Ngô Đại Bệnh phương thức liên lạc, cậu quay người đi về toa số sáu.
Ngô Đại Bệnh mang theo một thân mùi thuốc ngồi vào bên cạnh Nguyệt Nha.
Nguyệt Nha hỏi cậu đã làm gì.
Ngô Đại Bệnh nói: "Xuống xe hút điếu thuốc."
Nguyệt Nha cười lạnh: "Anh cho là tôi ngốc? Anh tình cờ gặp Cố Trường An."1
Ngô Đại Bệnh như là đã lường trước, cậu rất bình tĩnh: "Đã biết còn hỏi làm gì?"
"Anh nói tôi?" Nguyệt Nha ưỡn cái bụng đã bảy tám tháng, cho mình thoải mái chút, "Tôi hi vọng anh có thể trung thành với tôi."3
Ngô Đại Bệnh nói: "Tôi không thẹn với lương tâm."
Nguyệt Nha không tiếp tục so đo với cậu: "Tôi thấy trên đoàn tàu có hơi thở của Hắc Diệu, nhưng lại bất đồng, hẳn là Lục Thành kia đi.
Hắn đại nạn không chết, còn dung hợp với sức mạnh của đối phương, thật sự là tốt số."
Ngô Đại Bệnh không nói một lời.
Dáng vẻ Nguyệt Nha hiếu kỳ hỏi: "Đại Bệnh, anh hàn huyên gì với Cố Trường An thế? Hắn có đề cập tới chuyện năm đó không?"
Động tác dọn dẹp rác thải của Ngô Đại Bệnh đột nhiên khựng lại, thoáng qua rồi lại tiếp tục: "Tôi sẽ giải thích với Trường An."
"Giải thích thế nào?" Nguyệt Nha nói, "Bạch Nghiêm Tu bọn họ đều tận lực, mà anh còn là người thân của Cố Trường An, quan hệ còn thân thiết hơn so với bọn họ, anh định làm thế nào?"
"Anh biết Lục Thành làm như vậy là muốn thay Cố Trường An vượt kiếp, những thứ kia vốn nên là Cố Trường An gánh chịu hết.
Anh cũng rõ ràng mức độ quan trọng của Cố Trường An đối với Lục Thành hơn bất kỳ ai, biết hai người bọn họ dù ai chết rồi thì người còn lại cũng không thể sống một mình, nhưng vẫn lựa chọn bàng quan lúc Lục Thành nguy nan?"
Hàm răng Ngô Đại Bệnh ẩn nhẫn cắn chặt, thái dương động động.
"Nếu như đêm ấy Lục Thành mà chết thì lần này anh gặp mặt Cố Trường An, anh sẽ đối mặt với hắn như thế nào?" Nguyệt Nha "À" một tiếng, "Đúng rồi, cái vấn đề này sẽ không tồn tại, bởi vì Lục Thành mà chết, Cố Trường An cũng sẽ không sống tới ngày hôm nay."
"Cho nên đêm đó anh khoanh tay đứng nhìn Lục Thành, chẳng khác gì là đang đặt Cố Trường An yêu dấu của anh dưới lưỡi hái tử thần..."
Ngô Đại Bệnh ngăn Nguyệt Nha tiếp tục nói, giọng cậu áp rất thấp, mang theo phẫn nộ ngút trời: "Là cô lừa tôi rằng Lục Thành không bị sao hết!"
Đây chính là khúc mắc của cậu, Nguyệt Nha biết, ngoài miệng cô lại không kiềm chế được mỉa mai: "Biết ngay là anh sẽ đổ hết toàn bộ lên đầu tôi."1
Cô lạnh nhạt nói: "Sao anh không suy nghĩ thử xem, là do bản thân anh không có chủ kiến, dễ dàng bị người ta đầu độc?"1
Ngô Đại Bệnh như là một người bị nhét vào trong bao tải, mắc kẹt bên trong, cậu nói không nên lời, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Nguyệt Nha bỗng như biến thành một con người khác, bên trong cặp mắt vàng óng kia không có sắc bén, băng lãnh, chế nhạo, cả người nhu hoà, cô không sao cả nói: "Đổ thì đổ đi, dù sao Cố Trường An cũng không hề có thiện cảm đối với tôi."
Ngô Đại Bệnh cảm thấy phiền, rất phiền, cậu muốn đi, nhưng lại không biết có thể đi đâu.
Trong cơ thể chảy dòng máu của Ngô thị, cậu nhất định không thể sống cuộc đời mình mong muốn.
Nguyệt Nha thở dài: "Đại Bệnh, Cố Trường An chắc chắn đã không ít lần nói về vấn để tính tình của anh, dễ dàng bị người lợi dụng, hắn hẳn rất lo nếu mình chết rồi thì anh phải sống làm sao trong cái thế giới phức tạp này, đúng là một người anh trai tốt nha."
Giọng điệu của cô biến đổi, mang theo chút ý cười: "Trước kia tôi từng nghĩ rằng cả đời này anh không thay đổi nổi, sau này mới biết anh không phải là không đổi nổi, mà là không coi là việc to tát, giờ đây lòng dạ anh sâu đến mức tôi nhìn không ra."
Gân xanh mu bàn tay Ngô Đại Bệnh nổi lên: "Cô có thể đừng nói nữa được không?"
"Phụ nữ có thai không thể che giấu nỗi lòng, bằng không sẽ gây ra chứng trầm cảm." Nguyệt Nha nhàn nhạt nói, "Tôi hoài thai mười tháng như một nhân loại, chống đỡ suốt từng ấy tháng đã chịu bao nhiêu khổ cực anh biết không? Sao không thể thương cho tôi?"1
Ngô Đại Bệnh từng chữ từng chữ: "Là cô gài bẫy để tôi làm vậy với cô."
Nguyệt Nha như bị người ta cho một cái bạt tai thật mạnh, cô bắt đầu ù tai, tiếng ong ong vang lên, tiếng huyên náo xung quanh trở nên mơ hồ không rõ.
Ban đầu cô tính kế dòng dõi đích tôn duy nhất của Ngô thị, lại không ngờ rằng mấy năm sau sẽ khiến mình vào trong cục diện bế tắc tới vậy.
Tại sao lại bày mưu để mang thai cốt nhục của Ngô Đại Bệnh, còn không phải bởi vì sức mạnh của cậu đã vượt qua cả mình, khế ước linh hồn không khống chế được cậu, nhưng mỉa mai chính là, cô không thể mất đi cậu.
Bất luận là làm vật chủ, hay là những thứ khác.
"Đừng cho là tôi không biết anh phí hết tâm tư phục hưng Ngô thị, nỗ lực tu luyện năng lực ngự thú chính là để thoát khỏi tôi." Nguyệt Nha vén sợi tóc bạc ra sau tai, "Ngô Đại Bệnh, tôi cho anh biết, dù cho anh có chết, tôi cũng sẽ theo tới địa phủ."
Ngô Đại Bệnh như không nghe cầm túi rác đứng dậy chuẩn bị đi vứt, bất thình lình trông thấy Cố Trường An đứng cách chỗ mình chừng hai ba bước, cậu cứng đờ rồi..