Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Bạch Ấu Vi nghe vậy cười, hỏi anh: “Cậu có đạo cụ không?”

Thẩm Phi ngây người.

Việc này có quan hệ gì với đạo cụ?

Làm nhân viên công tác ở tổ chức, anh không cần bị cưỡng chế, định kỳ, thay phiên đi vào trò chơi, nhưng phải nộp hết tất cả đạo cụ, cung cấp cho tổ xác định và đánh giá chuyên môn xây dựng hướng dẫn chơi, cho nên…

Thẩm Phi buồn bực trả lời: “Không có.”

“Không có thì đúng rồi.” ngữ điệu Bạch Ấu Vi vui sướng, mang theo một chút hả hê, “Chính vì cậu không có đạo cụ, cho nên ở cùng một tổ với Giang Hạo sẽ an toàn.”

“Có ý gì?” Thẩm Phi nhíu mày.

La Bân nghe xong, như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Bạch Ấu Vi.


“Được rồi, chúng ta cần đẩy nhanh tốc độ.” Vu Á Thanh cắt ngang lời bọn họ, “Các người tiếp tục xử lý thú bông! Tôi cùng với Vi Vi đi thăm dò mấy con đường khác.”

“Được rồi ~ làm việc! Làm việc!” Đàm Tiếu hét lên, tự phát coi La Bân và Thẩm Phi như đàn em của mình, tha đi làm việc.



Thời gian trôi qua cực nhanh.

Lúc kim giờ chỉ hướng bốn giờ, mọi người một lần nữa tụ tập ở vòng quay ngựa gỗ.

Nơi đây đã biến đổi hoàn toàn.

— Xung quanh vòng quay ngựa gỗ dựng lên lửa trại, tảng gạch lớn bị cạy ra, không biết bọn họ lấy được ngọn nến ở đâu, đun chảy nến trong các rãnh không có gạch lát sàn biến thành từng dòng chảy dầu sáp nóng vờn quanh bốn phía.

Bộ phận bên ngoài xa hơn, còn có dây thừng lưới đánh cá treo trên cao, đống cột buồm gỗ xếp thành hàng, cùng với một đống đồ chơi nhiều lông đã xé rách chồng chất như ngọn núi nhỏ.

Những thứ này đều là đồ vật dễ cháy.

“A…” Bạch Ấu Vi nhìn cách bố trí những thứ này, không khỏi cảm thán, “Nghiêm Thanh Văn, anh đừng đốt cháy cả chúng tôi.”

Nghiêm Thanh Văn bật cười: “Yên tâm, phạm vi thiêu đốt nằm trong tầm khống chế, có điều những dòng chảy dầu sáp nóng này thực sự rất nguy hiểm, đến lúc đó mọi người đi tìm chỗ trốn trước thời gian đi!”

Nếu dầu sáp nóng văng vào người sẽ tạo thành vết bỏng nghiêm trọng, nhất thời khó rửa sạch được ngay.

Bạch Ấu Vi yếu ớt thở dài, “Tôi hơi nhớ Tô Mạn rồi.”


Vu Á Thanh nghe vậy nhìn cô, khóe miệng vểnh lên, “Đúng vậy, tôi cũng nhớ cô ấy một chút.”

Tô Mạn am hiểu dùng roi da, nếu có cô ấy ở đây, họ có thể ung dung kéo Mary xuống khỏi người con mèo, bọn họ cũng không cần bố trí số lượng lớn cạm bẫy như vậy.

Nghiêm Thanh Văn cười nói: “Mặc dù tốn không ít công sức nhưng tôi hy vọng cạm bẫy phát huy được tác dụng, tốt nhất một kích trúng ngay mục tiêu.”

Bạch Ấu Vi nháy mắt một cái, tò mò hỏi: “Các người chuẩn bị làm như thế nào?”

Lữ Ngang đứng cạnh hung ác nói: “Đi tới, một đao làm thịt nó!”

“Được rồi, lát nữa để tôi ra tay.” Nghiêm Thanh Văn nói, “Tôi quen thuộc với cạm bẫy nhất, một khi có tình huống bất ngờ xảy ra, dễ chạy thoát hơn mọi người. Thẩm Mặc và Lữ Ngang chú ý khống chế hướng ngọn lửa, những người còn lại tìm chỗ trốn đi.”

“Để Vi Vi ở lại đi.” Thẩm Mặc nhìn về phía Bạch Ấu Vi, “Vào lúc then chốt, cô ấy có thể giúp được một tay.”

Thẩm Mặc sẽ không một mực bảo vệ Bạch Ấu Vi.

Anh tin tưởng cô có năng lực ở lại.


Thẩm Phi do dự: “Anh, em thì…”

“Em đi tìm một chỗ trốn.” Thẩm Mặc nói, “Một khi thế lửa không khống chế được, cứ chạy theo con đường rút lui.”

Thẩm Phi: “…”

Vì sao đãi ngộ kém nhiều như vậy?

“Tôi cũng ở lại.” La Bân đứng ra, giọng nói kiên quyết, “Không cần các người đồng ý, người anh em của tôi chết ở trong trò chơi này. Con mèo kia, Mary kia, tôi sẽ không bỏ qua cho bọn chúng!”

Nghiêm Thanh Văn nhìn Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi.

Biểu cảm trên gương mặt hai người thản nhiên.

Nghiêm Thanh Văn trầm ngâm chốc lát, nhìn về phía mọi người: “Vậy tôi và Thẩm Mặc, Bạch Ấu Vi, Lữ Ngang, La Bân, năm người ở lại, những người khác tìm nơi ẩn náu, có bất kỳ tình huống gì, lập tức bỏ chạy theo con đường rút lui như kế hoạch.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận