Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

[Găng tay ma thuật: Có thể cất giữ đồ vật có cân nặng bằng cơ thể, số lượng không giới hạn.

Chú ý, khi trọng lượng đồ vật vượt qua cân nặng cơ thể, bởi vì phụ tải quá nặng găng tay sẽ tan vỡ;

Chú ý, diện tích mặt cắt của đồ vật không được vượt quá diện tích của bàn tay;

Chú ý, một khi sử dụng không thể cởi bỏ.]

Đạo cụ trong trò chơi thú bông, hễ là đồ vật hữu dụng đều cộng thêm đủ mọi hạn chế.

Một đôi găng tay sở hữu chức năng chứa đồ, đương nhiên không thể may mắn tránh thoát. Nó rất chói mắt, rất gây chú ý, dường như muốn để người trên toàn thế giới đều biết, đây là một đạo cụ không bình thường.

Giang Hạo nhanh chóng tưới nước lên chỗ bị cháy, lại cắn răng dùng sức vỗ mấy lần, cuối cùng dập tắt lửa.

Hắn kéo thân thể bị thương nỗ lực đi về phía trước, trong lòng hận không thể chém Bạch Ấu Vi và Đàm Tiếu thành muôn mảnh!

Hiện tại, Bạch Ấu Vi và Đàm Tiếu đi đâu?


… Ah, đương nhiên hắn biết bọn chúng đi đâu.

Không phải con đường rút lui này, chính là con đường rút lui kia, không cần suy nghĩ nhiều. Hơn nữa Bạch Ấu Vi què chân, Thẩm Phi bị thương, chắc chắn không đi được xa!

Một bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

Là La Bân.

Giang Hạo ngây người, sau đó trong lòng rung động.

Trên người thằng nhóc này chưa biết chừng cũng có đạo cụ, mặc dù không sánh bằng Bạch Ấu Vi, nhưng chân con muỗi cũng là thịt, ngày hôm nay ra quân bất lợi, kiếm được tí nào hay tí ấy.

Giang Hạo giả bộ ân cần chào hỏi: “Tại sao cậu cũng đến đây? Phía con đường rút lui xảy ra chuyện à?”

La Bân đang khom người tìm nơi ẩn nấp, đột nhiên thấy Giang Hạo, cũng ngẩn người, trả lời ngắn gọn: “Mary và mèo đốt lửa sang bên kia, tôi vừa cắt đuôi được chúng.”

Hai tay Giang Hạo của vô thanh vô tức đan vào một chỗ, nói: “Thế lửa bên này càng lúc càng lớn, tôi biết một chỗ có thể ẩn nấp, cậu đi cùng tôi qua đó.”. Web đọc nhanh 𝑡ại _ TR𝘂𝖬T RU𝓨eN.𝓥n _

La Bân bán tín bán nghi đi về phía hắn ta: “Chỗ nào?”

Giang Hạo: “Bên phía đảo thám hiểm…”

Rầm! —

Một con mèo sắt lớn đột nhiên lao tới! Mái ngói rơi xuống rào rào!

Đầu con mèo lớn cúi thấp xuống, cô bé bên trên không còn dáng vẻ xinh đẹp ban đầu, trên người cô bé chỉ còn khung xương kim loại, mỡ cao su chưa cháy hết đọng lại ở các ngón tay, cháy đen mà dinh dính, duy chỉ có đôi mắt —


Con ngươi thủy tinh xanh biếc, nhìn chằm chằm Giang Hạo và La Bân!

“Ôi chao ~ xem chúng ta tìm được cái gì này? Hai con chuột nhỏ… đáng yêu…”

Mary cười nhe răng, khi cái miệng ngoác ra rồi khép lại, da mặt đốt cháy rơi xuống.

Giang Hạo và La Bân nhấc chân chạy!

“Meo meo! ~~~”

Tiếng mèo kêu sợ hãi quanh quẩn ở bốn phía.

Bọn họ đồng loạt đi vào một căn phòng triển lãm, đỉnh đầu vang rầm rầm, rầm rầm! Mary và mèo không ngừng theo sát!

Móng vuốt mèo nặng nề giẫm đạp trên đỉnh đầu, muốn xuyên qua nóc nhà giẫm bẹp bọn họ.

Bước chân của Giang Hạo đột nhiên dừng lại, từ cửa sổ thấy bánh xe khổng lồ cách đó không xa.

Anh lại liếc mắt nhìn La Bân chạy ở phía trước, không do dự nữa, thả người nhảy ra bên ngoài từ cửa sổ của phòng triển lãm! Xông thẳng đến bánh xe bầu trời.


Vốn muốn để tên sinh viên thể dục đầu óc ngu si, tứ chi phát triển kia thu hút sự chú ý của Mary và mèo, không ngờ chưa chạy mấy bước, La Bân lại đuổi tới!

“Giang Hạo! Mẹ nó, mày định chơi tao?!”

La Bân hét lớn một tiếng chạy tới, hiển nhiên tốc độ nhanh hơn Giang Hạo cả người bị bỏng.

Nhưng mà tiếng gào của anh ta cũng đưa tới Mary và mèo!

Mary cưỡi mèo quay đầu đuổi theo!

“Ngu xuẩn!” Giang Hạo không nhịn được mắng một tiếng, trong lòng càng thêm khinh bỉ La Bân.

Hắn ta bước nhanh hơn, chạy mấy bước sau đó nhảy lên thật cao! Cùng lúc đó trong tay ném ra một đoạn dây thun!

Cái dây thun kia lúc vừa ném ra dài không quá nửa mét, nhanh chóng dài ra trên không trung! Phảng phất lực đàn hồi vô hạn cuốn lấy khoang hành khách trên bánh xe khổng lồ cao gần ba trăm mét!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận