Thời gian: Sau khi từ biệt ở Độc Vương Cốc.
Ngoài cửa sổ đứng hai con chim, là đôi chim trống cùng chim mái, dính ở bên nhau cả một buổi sáng, ngươi mổ ta, ta mổ ngươi, khi hứng thú, còn hót vang một khúc, ríu rít, còn phiền hơn cả nhóm ếch xanh bên hồ nước.
Bách Lí Triều Hoa ngồi trước cửa sổ, nhìn cả ngày, không nhịn được, cầm lấy một cây bút, ném về phía nhánh cây.
Hai con chim chóc bị kinh sợ, vỗ cánh bay đi, để lại vài chiếc lông vũ, phiêu đãng trong gió.
Bách Lí Lam bưng cơm trưa đi vào, nhìn thấy cảnh Bách Lí Triều Hoa đang tức giận.
Hiện tại Bách Lí Triều Hoa là người cô đơn, không thích xem nhất là thứ có đôi có cặp, cố tình hai con chim không biết tốt xấu, chạy đến ân ái trước cửa sổ của hắn, vừa ân ái là làm đến giữa trưa, Bách Lí Triều Hoa có thể không bực sao!
“Giáo chủ, cơm trưa của ngài.” Bách Lí Lam đặt cơm trưa ở trước bàn Bách Lí Triều Hoa.
Ngu Phương Linh lại đi rồi, Bách Lí Lam không biết nàng đã rời đi như thế nào, chỉ biết sau khi Bách Lí Triều Hoa giải được độc Thất hồn tán, Ngu Phương Linh đã không thấy tăm hơi.
Bách Lí Triều Hoa lệnh hắn như trước kia, tiếp tục ở các nơi tìm kiếm người tương tự Ngu Phương Linh.
Lần này Ngu Phương Linh đi rồi, Bách Lí Triều Hoa không phát điên giống như trước kia, có lẽ là hắn đã hiểu, Ngu Phương Linh sẽ trở về, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.
Trước khi Ngu Phương Linh đi, đã hạ Thất hồn tán cho Bách Lí Triều Ca, nhóm Bách Lí Triều Hoa không cần tốn nhiều sức, đã đoạt lại được quyền lực của Hoa thần giáo.
Sau khi trở lại Hoa thần giáo, Bách Lí Triều Hoa chẳng những cho nhóm con tin về nhà, mà còn giải hòa với các môn phái lớn, hình như có ý muốn ẩn lui giang hồ.
Bách Lí Lam thất thần mà nghĩ, Ngu Phương Linh có thân phận như vậy, tâm nguyện cùng nàng nắm tay quy ẩn của Bách Lí Triều Hoa, chung quy sẽ vĩnh viễn là hy vọng xa vời.
Bách Lí Triều Hoa cầm lấy chiếc đũa, ngừng một chút, hỏi: “Có tin tức của Linh Nhi không?”
Khoảng cách Ngu Phương Linh biến mất, đã được một tháng rưỡi.
Một tháng rưỡi tới nay, ngọai trừ thời gian dài Bách Lí Triều Hoa ngồi ngây ngốc trước cửa sổ, thì sẽ là truy vấn tin tức Ngu Phương Linh của hắn.
Bách Lí Lam trả lời: “Các nơi còn chưa truyền lại tin tức.
Giáo chủ, ngài đừng nóng vội, chờ một chút, có lẽ sẽ có tin tức của phu nhân.”
“A Lam, ngươi biết cái gì là thế giới trò chơi không?”
Bách Lí Triều Hoa nhảy sang đề tài khác quá nhanh, Bách Lí Lam hơi sửng sốt: “Thuộc hạ không biết.”
“Vậy thế giới khởi động lại thì sao?”
Đề tài này càng ngày càng cao thâm, Bách Lí Lam lắc đầu như trống bỏi: “Cái này thuộc hạ lại càng không biết.
Giáo chủ ngài cũng biết, thuộc hạ cũng không được đọc sách mấy năm.
Giáo chủ đã nhìn thấy những từ kỳ quái này ở đâu?”
Bách Lí Triều Hoa không nói gì.
Hắn im lặng mà nhìn cơm trưa trước mặt, gác đũa xuống: “Ta no rồi, dọn đi.”
Bách Lí Lam kinh hãi: “Nhưng ngài còn chưa ăn một miếng nào mà.”
“Ngươi đi tìm thêm mấy ám vệ tới đây, để bọn hắn trông chừng, không được để chim chóc vào sân nữa.”
Bách Lí Lam: “…”
Bách Lí Lam bất đắc dĩ mà dọn cơm trưa, xách theo hộp đồ ăn, đi ra khỏi nhà ở của Bách Lí Triều Hoa.
Một lát sau, Minh Châu ôm hai hộp gỗ nhảy nhót đi đến.
Cô bé ngồi đối diện Bách Lí Triều Hoa, thăm dò nhìn về phía hắn: “Thất thúc.”
Minh Châu tuổi còn nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ, Bách Lí Triều Hoa không đành lòng, giữ cô bé ở bên người để dạy dỗ, đối xử với cô bé không còn khắc nghiệt như trước, mà đã từ ái đi rất nhiều.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng sờ đầu Minh Châu.
Minh Châu mở hộp, một hộp đựng đồ ăn vặt linh tinh, một hộp khác là tượng đất nhỏ mà Bách Lí Lam mua cho cô bé.
Minh Châu lấy tượng đất ra, đưa cho Bách Lí Triều Hoa một cái: “Thất thúc, chơi trò chơi với ta đi.”
Bách Lí Triều Hoa nhận tượng đất.
Hộp còn có rất nhiều tượng đất như vậy, đống tượng đất này có nam có nữ, có già có trẻ, tạo hình khác nhau, làm giống như đúc.
Minh Châu lấy tượng đất ra, chọn cái xinh đẹp nhất, quơ quơ trước mặt Bách Lí Triều Hoa: “Cái này là Minh Châu.”
Lại chỉ vào tượng đất trong tay Bách Lí Triều Hoa: “Cái này là Thất thúc.”
Cô bé chọn mấy cái xấu, đặt ở một bên: “Mấy cái này là người xấu.”
“Minh Châu cùng Thất thúc là người một nhà, Thất thúc là hoàng đế, Minh Châu là công chúa, còn nhóm đẹp đẹp kia, là thị vệ của chúng ta.”
Tượng đất không đủ, Minh Châu lại nắm mấy quân cờ trắng đen từ trong hộp: “Quân trăng là quân đội của chúng ta, quân đen là quân đội của người xấu.”
Bách Lí Triều Hoa nhìn nhóm tượng đất cùng quân cờ của cô bé, cười nói: “Quân đen nhiều hơn quân trắng, vậy chúng ta sẽ thua à?”
“Sẽ không, trò chơi này không phải cứ nhiều người là có thể thắng, Thất thúc, ta dạy ngài cách chơi, hơn nữa cách chơi này còn do ta phát minh đó.”
“Trò chơi? Cách chơi?” Bách Lí Triều Hoa như được chỉ dẫn, ánh mắt dừng trên trận cờ Minh Châu đang xếp.
Thế giới trò chơi nho nhỏ, có hoàng đế, có công chúa, có quân đội, có cách chơi đã được chế định, mặc kệ là ai đều cần phải làm theo quy tắc này, ngoại trừ Minh Châu, bởi vì cô bé là người tạo ra quy tắc, tất cả mọi người đều phải chịu sự thao tác của cô bé.
Bách Lí Triều Hoa đột nhiên bắt lấy tay Minh Châu.
Minh Châu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa nói: “Nếu so thắng thua thì sao?”
“Trò chơi sẽ kết thúc ạ.” Minh Châu đương nhiên mà đáp, cô bé thấy sắc mặt Bách Lí Triều Hoa không được ổn, “Chúng ta lại chơi một ván khác, lần này Thất thúc không muốn làm Hoàng đế, nếu không làm Minh chủ cũng được.”
“Hóa ra là như vậy, đây là cách khởi động thế giới trò chơi.” Bách Lí Triều Hoa buông lỏng tay Minh Châu ra, nhìn tượng đất trong tay cô bé, ngây dại.
Minh Châu tạo xong trận, dùng tay chống cằm, đột nhiên thở dài: “Nếu như Minh Châu có thể thu nhỏ thì tốt rồi, như vậy Minh Châu sẽ có thể đi vào, cùng chơi với nhóm tượng đất.
Tuy rằng tượng đất là Minh Châu, không được Minh Châu thao tác, nó cũng không thể động, cũng không thể nói chuyện, thật không thú vị.”
Minh Châu cầm lấy tượng đất đại biểu cho mình, lắc lắc, tò mò hỏi: “Thất thúc, người nói, nhóm tượng đất có thể nói, cũng có thể động được hay không, chỉ là chúng ta không nhìn thấy, chỉ cần chúng ta đi vào thế giới của chúng nó, là có thể nói chuyện phiếm với chúng nó.”
“Thất thúc! Thất thúc! Người làm sao vậy?” Mãi không thấy Bách Lí Triều Hoa có phản ứng, Minh Châu liền gọi vài câu.
Bách Lí Triều Hoa hoàn hồn, sắc mặt phiếm mấy phần tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Chúng ta ở trong mắt nàng, có phải cũng là ‘tượng đất’ hay không.
Khi sắp xếp xong quy tắc sinh hoạt, có một ngày, nàng đi vào trong thế giới của chúng ta, chỉ có thể dựa theo quy tắc trò chơi, hoàn thành nhiệm vụ đã đặt ra, mới có thể rời khỏi thế giới này…”
Đáy mắt Minh Châu lộ vẻ mê hoặc: “Thất thúc đang nói gì vậy, Minh Châu nghe không hiểu.”
“Minh Châu, nếu có một ngày, cháu thật sự đi vào thế giới tượng đất, có thể cùng chơi với chúng nó, cháu còn muốn trở về không?”
Minh Châu nặng nề mà gật đầu: “Đương nhiên muốn trở về rồi, ở chỗ tượng đất không có Thất thúc, cũng không có Lam thúc thúc cùng Lục cô cô.
Càng quan trọng hơn là, Minh Châu không phải tượng đất, không có cách nào vĩnh viễn sống cùng tượng đất được.”
Sắc mặt đang trắng bệch của Bách Lí Triều Hoa cứng lại, thất thần mà lẩm bẩm: “Đây là lý do nàng không thể không đi, thế giới của nàng sẽ như thế nào…”
Bách Lí Lam lo lắng Bách Lí Triều Hoa không ăn cơm trưa, sẽ đói đau dạ dày, bảo phòng bếp làm điểm tâm, bưng đưa tới cho Bách Lí Triều Hoa.
Mới vừa vào cửa, mùi rượu đã ập vào mặt, Bách Lí Lam biến sắc, vọt vào trong phòng, quả nhiên thấy Bách Lí Triều Hoa uống đến say khướt.
Đống rượu đó, đều bị Bách Lí Lam giấu dưới sàn nhà, không biết hắn đã tìm ra kiểu gì.
Bách Lí Lam đặt điểm tâm lên bàn, nhận mệnh mà đi đỡ Bách Lí Triều Hoa: “Giáo chủ của ta ơi, sao ngài lại để mình uống say thành như vậy, đại phu đã dặn dò rồi, thân thể ngài không thể nhận thêm dày vò được nữa.”
Bách Lí Triều Hoa đột nhiên bắt lấy tay hắn, mắt say lờ đờ mông lung mà nhìn hắn, vẻ mặt thâm tình mà nói: “Cũng không phải là nàng không chịu thành toàn ta, mà là nàng không thể thành toàn ta, lần này ta thành toàn nàng, được không?”
Bách Lí Lam: “…”
Đây là lần thứ n Bách Lí Triều Hoa say rượu xong, coi hắn thành Ngu Phương Linh.
Bách Lí Lam thấy nhiều không trách, thở dài, dỗ nói: “Được được được, đều nghe ngài.”
Dù sao quỷ rượu nói không ai có thể nghe hiểu, chỉ cần gật đầu là được, đây là kinh nghiệm mà Bách Lí Lam đúc kết ra.
Bách Lí Triều Hoa nghe xong lời hắn nói, quả nhiên rất vui vẻ, khóe miệng hắn cong lên, nụ cười còn chưa hiện ra, đã hoàn toàn rơi vào mộng đẹp.
Bách Lí Lam bất đắc dĩ mà nhìn Bách Lí Triều Hoa, nhớ tới ngày đó ở trong Độc Vương Cốc, Bách Lí Triều Hoa bắt lấy hắn, giơ đôi tay dính đầy máu tươi, vừa khóc vừa cười: “A Lam, ngươi nhìn xem, đây đều là máu của Linh Nhi, ta lại giết nàng, ta lại giết nàng… Không có cách nào cả, nếu muốn giữ nàng lại, chỉ có thể giết nàng mà thôi.
Ta mệt mỏi, A Lam, ta không muốn lặp lại những ngày như vậy nữa.”
Khi đó Bách Lí Lam mới khiếp sợ phát hiện, hóa ra, đây là bí mật giữa Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Triều Hoa.
Chỉ có thể tự tay giết nàng, mới có thể giữ nàng lại, dữ dội tàn nhẫn bao nhiêu.
Bách Lí Lam rốt cuộc hiểu ra, Bách Lí Triều Hoa vì sao tình nguyện ăn Thất hồn tán, làm một kẻ điên.
“Giáo chủ, ta biết ngài mệt mỏi.” Bách Lí Lam đỡ Bách Lí Triều Hoa, nằm xuống giường, cầm lấy chăn mỏng phủ lên người hắn, thấp giọng thở dài, “Giáo chủ, như lời ngài nói, mệt mỏi, vậy thành toàn cho phu nhân đi.”