“Tùy theo nàng nghĩ.” Bách Lí Triều Hoa vươn tay, đặt ở trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa nhẹ, “So với việc bị nàng ghi hận, ta càng sợ đây chỉ là một giấc mộng đẹp, tỉnh mộng, đã không thấy nàng đâu.”
Trong lòng Ngu Phương Linh vốn có một chút không vui, nhưng bởi vì câu nói vô cùng đáng thương này, lập tức tan thành mây khói.
Hiện tại Bách Lí Triều Hoa ai cũng không tin, chỉ tin tưởng chính hắn, chỉ khi chộp được vào trong tay, mới là chân thật.
Hắn không có cảm giác an toàn như vậy, nói đến cùng, vẫn là do Ngu Phương Linh ban tặng.
Là Ngu Phương Linh một lần lại một lần biến mất, đẩy hắn vào hoàn cảnh không thể quay đầu.
Ngu Phương Linh không chỉ không vui, ngược lại sinh ra một tia áy náy.
Bách Lí Triều Hoa đi đến một bước này, cũng có công cô quạt gió thêm củi.
Hắn vốn nên là công tử Triều Hoa trời quang trăng sáng, Bách Lí đại hiệp mỗi người đều kính ngưỡng, là cô buộc hắn đi tới bước đường này.
Nhưng Ngu Phương Linh không muốn bị nhốt ở địa cung lạnh như băng này, cô quyết định giả đáng thương, thấp giọng nói: “Địa cung Khô Lâu nghe đã thấy không may mắn, nơi này nhìn thì kim bích huy hoàng, nhưng lại rất âm trầm.
Hay do địa cung này ngầm chôn thi thể chồng chất? Triều Hoa, huynh để ta ở chỗ này một mình, ta sẽ rất sợ.”
“Nàng không phải hoa yêu sao? Đã sinh ra ở bờ sông Vong Xuyên, nhất định đã quen nhìn cô hồn dã quỷ, làm sao sẽ sợ được.” Bách Lí Triều Hoa cười như không cười.
Ngu Phương Linh rùng mình, mặt không đổi sắc mà nói: “Ai quy định yêu tinh không thể sợ quỷ! Triều Hoa, ta thật sự rất sợ.”
“Sẽ không để một mình nàng ở chỗ này.” Đáy mắt Bách Lí Triều Hoa lộ ra vẻ cưng chiều, cao giọng gọi, “Bình An, Hỉ Nhạc.”
“Tham kiến giáo chủ.” Từ ngoài điện đi vào một đôi thị nữ, đôi thị nữ này có tướng mạo tương tự nhau, hẳn là tỷ muội.
Sau khi hai người các nàng đi vào, hành lễ với Bách Lí Triều Hoa.
“Mấy ngày ta không có ở đây, sẽ do hai người họ tới chăm sóc nàng.
Bình An, Hỉ Nhạc, lại đây bái kiến phu nhân.”
“Bình An, Hỉ Nhạc, bái kiến phu nhân.” Hai thị nữ cười khanh khách mà đi lên trước, hành đại lễ với Ngu Phương Linh.
Bách Lí Triều Hoa không giấu diếm thân phận của Ngu Phương Linh với các nàng, xem ra hai người này là tâm phúc Bách Lí Triều Hoa bồi dưỡng ra.
Sắc mặt Ngu Phương Linh phức tạp.
Sau khi Bình An cùng Hỉ Nhạc bái kiến Ngu Phương Linh, dưới ý bảo của Bách Lí Triều Hoa, chậm rãi rời khỏi đại điện.
Ánh mắt Bách Lí Triều Hoa dịu dàng mà nhìn Ngu Phương Linh: “Nàng còn gì băn khoăn không?”
Ngu Phương Linh: “…”
Dù cô còn băn khoăn, hắn đều đã thay cô suy xét chu toàn, cô còn có thể nói gì.
Ngu Phương Linh nghĩ ngợi: “Huynh đi sớm về sớm.”
Địa cung có hoa mỹ tinh xảo, chung quy cũng bị xây dưới nền đất, Ngu Phương Linh cảm thấy buồn đến ngơ ngẩn.
Bách Lí Triều Hoa ngồi xuống cạnh giường, nắm bàn tay cô, vén ống tay áo của cô lên, thấy đôi vòng tay kia vẫn còn thành thật mà đeo trên cổ tay cô, trên mặt hắn lộ ra tươi cười vừa lòng.
“Lần trước nàng nói không thích đôi vòng tay này.” Bách Lí Triều Hoa mở miệng.
“Thật ra, về sau ta nghĩ lại, đôi vòng tay này cũng khá tốt, nếu như ngày nào đó ta khốn cùng thất vọng, còn có thể nhờ nó nuôi sống chính mình.”
Sắc mặt Bách Lí Triều Hoa tối sầm, cắn răng nói: “Nàng yên tâm, phu nhân của Bách Lí gia còn không tới phiên phải lấy tín vật đính ước đi nuôi sống chính mình.”
“Vậy cũng không chắc, hiện tại không biết có bao nhiêu người muốn đối phó với đại ma đầu là huynh, nhỡ đâu ngày nào đó huynh bị người khác lật đổ, hai ta sẽ phải lưu lạc đầu đường.”
Bách Lí Triều Hoa không chút nào tức giận khi Ngu Phương Linh nói hắn là đại ma đầu, hắn là công tử Triều Hoa cũng được, là đại ma đầu cũng thế, chỉ cần có thể giữ Ngu Phương Linh lại bên người, cho dù chúng bạn xa lánh, đó cũng đâu là gì.
Hắn lấy ra từ trong tay áo một chiếc nhẫn màu bạc, đeo lên ngón tay Ngu Phương Linh: “Bên trong nhẫn cất giấu ba cái đinh độc, mấy ngày ta không ở Hoa thần giáo, phải bảo vệ tốt chính mình.”
Ngu Phương Linh sửng sốt, trả lời: “Huynh yên tâm, địa cung Khô Lâu này cũng không có mấy người biết cửa ra vào, sẽ không có việc gì.”
Bách Lí Triều Hoa xoa gương mặt cô, cười nói: “Chờ ta trở lại.”
Bách Lí Triều Hoa đi rồi, Ngu Phương Linh liền ở tại địa cung Khô Lâu này, trong địa cung có đầy đủ vật phẩm, ngoại trừ không thấy mặt trời, sinh hoạt cũng không khó khăn.
Ngu Phương Linh nghĩ nhân lúc Bách Lí Triều Hoa không ở, chuồn êm ra khỏi địa cung Khô Lâu, đi ngục tối tìm Phù Loan.
Đáng tiếc cô đi dạo toàn bộ địa cung Khô Lâu, cũng không tìm được cửa ra.
Cửa ra của địa cung Khô Lâu che giấu vô cùng bí ẩn, toàn bộ Hoa thần giáo, chỉ có giáo chủ Bách Lí Triều Hoa mới biết được nó ở nơi nào, dù có là hai cô gái hầu hạ Ngu Phương Linh là Bình An cùng Hỉ Nhạc, cũng không biết cửa ra ở đâu.
Hai tỷ muội Bình An Hỉ Nhạc được Bách Lí Triều Hoa phân phó, chăm sóc Ngu Phương Linh thỏa đáng, Ngu Phương Linh cũng không biết mình rốt cuộc đã ăn ngủ ngủ ăn được bao ngày rồi.
Ngày này Ngu Phương Linh chán đến chết mà nghĩ, Bách Lí Triều Hoa đến tột cùng đã đi được mấy ngày, Bách Lí Lam nhiều ngày không thấy đột nhiên hiện thân ở địa cung, ôm quyền với Ngu Phương Linh: “Bái kiến phu nhân.”
“A Lam.” Ngu Phương Linh kinh ngạc, nhìn ra phía sau hắn, đáy lòng có dự cảm không tốt, “Tại sao chỉ có mình ngươi? Triều Hoa đâu?”
Bách Lí Triều Hoa đã từng nói, đợi hắn trở về, sẽ tự mình tới địa cung đón cô ra ngoài.
“Là giáo chủ mệnh lệnh ta tới đón phu nhân ra ngoài.” Vẻ mặt Bách Lí Lam phức tạp mà nói, “Phu nhân, xin mời đi theo ta.”
Ngu Phương Linh tùy tiện thu dọn một chút, đi theo Bách Lí Lam rời khỏi địa cung Khô Lâu, hai tỷ muội Bình An Hỷ Nhạc cũng đi theo ra ngoài.
Mấy người họ xuyên qua một địa đạo thật dài, dọc theo bậc thang uốn lượn mà lên.
Ngu Phương Linh nhận biết con đường này, đây là đường lúc trước Bách Lí Triều Hoa ôm cô đi vào.
Bách Lí Triều Hoa đi rồi, liền đóng kín con đường này, cô ở phía dưới không có cách mở ra.
Cuối bậc thang là lối ra, Ngu Phương Linh đứng thẳng người, từ cửa khom người đi ra.
Bốn vách tường trong phòng Bách Lí Triều Hoa đều buông màn, màn bọc gian nhà kín không kẽ hở, ngăn cách ánh sáng ngoài phòng.
Trong nhà bởi vì ánh sáng ảm đạm, châm một chiếc đèn, Ngu Phương Linh mới vừa đi ra, liền ngửi được mùi thuốc hỗn hợp với mùi tanh nhàn nhạt ập vào mặt.
Cô biến sắc, theo bản năng mà đi tới giường.
Màn gấm rũ xuống, mơ hồ chiếu ra một bóng dáng.
Ngu Phương Linh nhanh chóng mà chạy đến trước giường, vén màn lên, thấy sắc mặt Bách Lí Triều Hoa tái nhợt, hai mắt nhắm chặt mà nằm trên giường, hốt hoảng gọi một câu: “Triều Hoa!”
Bách Lí Triều Hoa rơi vào hôn mê, tất nhiên không thể đáp lại cô.
Ngu Phương Linh quay đầu nhìn Bách Lí Lam: “A Lam, đây là có chuyện gì?”
Bách Lí Lam khởi động cơ quan, khép lại cửa ra vào, đã đi tới, thấp giọng nói: “Giáo chủ trên đường quay về đã bị đâm.”
Ngu Phương Linh ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy tay Bách Lí Triều Hoa, phát hiện lòng bàn tay hắn vẫn ấm áp, trong lòng an tâm một chút, lại hỏi: “Thương thế của Triều Hoa ra sao?”
Bách Lí Lam thở dài: “Đại phu đã tới khám, giáo chủ ngài ấy… Bị thương rất nghiêm trọng, cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.”
Đầu ngón tay của Ngu Phương Linh hơi run, lại hỏi: “Đã tra ra là ai làm?”
Bách Lí Lam lắc đầu: “Chưa tra ra, có điều đã có thể xác định, là gian tế trong giáo để lộ tiếng gió.”
Lại là gian tế.
Trong lòng Ngu Phương Linh trầm tư, trước kia cô từng nghi ngờ Bách Lí Triều Ca, nhưng hiện giờ Bách Lí Triều Ca đang ở Đường Môn, bên người lại có Đường Tinh Dao đi theo, dù có bản lĩnh lớn cỡ nào, cũng không có khả năng duỗi tay về tận Hoa thần giáo.
Hoa thần giáo đã bị Bách Lí Triều Hoa rửa sạch vài lần, thế lực của Phù Loan đã sớm nhổ sạch sẽ.
Rốt cuộc là ai, luôn nhiều lần gây bất lợi cho Bách Lí Triều Hoa.
Ngu Phương Linh duỗi tay mở vạt áo Bách Lí Triều Hoa, vải quấn trước ngực Bách Lí Triều Hoa hơi lộ ra vết máu, Ngu Phương Linh nhìn vết máu đỏ tươi kia, ngực đau đớn.
“Mặc kệ gian tế là ai, trước khi tra ra manh mối về sự kiện này, ngoại trừ ngươi và ta, không thể để những người khác tiếp cận Triều Hoa.
Đúng rồi, còn có đại phu, đại phu đã điều tra chưa?”
“Đã cho xác nhận, không có vấn đề.” Bách Lí Lam nói.
Ngu Phương Linh gật đầu: “Vậy là tốt rồi, kế tiếp ta sẽ tự mình chăm sóc Triều Hoa, ngươi đi điều tất cả ám vệ đến viện Mẫu Đan, không có ta phân phó, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào viện Mẫu Đan.”
Hoa thần giáo mấy năm gần đây cũng không yên ổn, sau khi Bách Lí Triều Hoa tiếp quản Hoa thần giáo, vài lần điều chỉnh thế lực trong giáo, khiến mọi người không hài lòng.
Chi nhánh của Hoa thần giáo trải rộng các nơi, thế lực này rắc rối phức tạp, chỉ dựa vào mỗi Bách Lí Triều Hoa, khó có thể ở trong khoảng thời gian ngắn thu về làm người của mình.
Đường chủ của các chi nhánh có một số là thuộc hạ cũ của Phù Loan, lần phản loạn lần trước, chính là mang danh nghĩa của “Tôn chủ cũ”, một ngày Phù Loan còn sống, thì những người đó sẽ không từ bỏ.
Lần này Bách Lí Triều Hoa bị ám sát, hơn nửa là có liên quan đến chuyện này, Ngu Phương Linh tin tưởng, một khi tin tức Bách Lí Triều Hoa nằm trên giường không dậy nổi truyền ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ không vừa lòng với hiện trạng.
“Đã biết, phu nhân.” Bách Lí Lam ôm quyền đáp, vừa dứt lời, ngoài phòng truyền đến một trận rối loạn.
Ngu Phương Linh buông tay Bách Lí Triều Hoa ra, đứng dậy, hỏi: “Sao lại thế này?”
Một thị vệ vội vàng chạy vào trong nhà, thấy Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Lam đều ở, hơi sửng sốt, hắn không biết thân phận của Ngu Phương Linh, Bách Lí Lam lại không tỏ vẻ gì, chỉ phải ôm quyền bẩm báo với Bách Lí Lam: “Khởi bẩm Tả hộ pháp đại nhân, Ngũ tiểu thư mang theo người xông vào viện Mẫu Đan, bọn thuộc hạ sắp không ngăn được.”
Bách Lí Triều Hoa có võ công cao cường, lại không thích người quấy rầy, viện Mẫu Đan ngoại trừ người hắn tin tưởng, cùng một ít nha hoàn gã sai vặt, trên cơ bản cũng không có thêm những người khác.
Hộ vệ trong viện Mẫu Đan là do Bách Lí Lam sắp xếp, suy xét đến việc Bách Lí Triều Hoa thích tĩnh lặng, không thích ám vệ nhìn chằm chằm ở nơi tối tăm, chỉ phái thủ vệ, không phái ám vệ, nhân số thủ vệ thêm lên cũng chỉ khoảng hai mươi mấy người.
“Nàng tới làm gì?” Bách Lí Lam nhíu mày nói.
“Ngũ tiểu thư nói, lần này giáo chủ bị ám sát, là do trong giáo có gian tế, lần này nàng đến, là vì bảo hộ giáo chủ, bắt gian tế.”
“Làm bậy.” Bách Lí Lam đặt tay lên chuôi kiếm ở bên hông, nâng bước đi ra ngoài phòng.
Ngu Phương Linh nói với hai người Bình An Hỉ Nhạc: “Các ngươi ở lại chăm sóc giáo chủ, ta đi ra ngoài nhìn xem.”
“Tuân lệnh.” Bình An Hỉ Nhạc đáp.
Ngu Phương Linh theo sát phía sau Bách Lí Lam, đi theo ra khỏi nhà ở.
Mới vừa vòng qua một khóm trúc xanh, đã nghe được một giọng nữ nói: “Tránh ra! Ta xem là ai dám cản ta.”
Ngu Phương Linh ngước mắt, thấy Bách Lí Triều Tịch mang theo một đám hộ vệ, hùng hổ mà đi tới bên này.
Ở phía sau nàng ta, còn đi theo bốn người đàn ông trung niên, bốn người này Ngu Phương Linh mơ hồ có chút ấn tượng, giống như đã từng thấy ở tiệc Mẫu Đơn, là dòng bên của Bách Lí thị, phân biệt là bốn đường chủ của Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ.
Hoa thần giáo vốn có bốn đại hộ pháp Thiên Địa Huyền Hoàng, nhưng sau khi giáo chủ lên kế vị, đã tiến hành cải cách lớn, hủy bỏ chức vị của bốn đại hộ pháp, lấy Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ làm đường chủ của bốn đường thay thế, mà tăng thêm vị trí Tả Hữu hộ pháp, để lại cho người thân cận mình tin tưởng.
Sau khi Bách Lí Triều Hoa tiếp quản Hoa thần giáo, huỷ bỏ đường chủ cũ, thưởng vị trí đó cho tộc nhân có công trong Bách Lí thị.
Lại nói tiếp, bốn vị đường chủ này cũng có quan hệ họ hàng với Bách Lí Triều Hoa, nếu xét theo bối phận, Bách Lí Triều Hoa cũng phải gọi bọn họ một tiếng thúc thúc.
Giờ phút này trong tay mỗi người bọn họ đều cầm binh khí, bước vào viện Mẫu Đan, như vào chỗ không người, hiển nhiên là không có ý tốt mà đến.
Bách Lí Lam ngăn Bách Lí Triều Tịch trước người, trầm giọng nói: “Ngũ tiểu thư, đây là ý gì?”
Bách Lí Triều Tịch vừa thấy Bách Lí Lam, khí thế hơi yếu đi một ít, theo bản năng mà lui về phía sau một bước, chợt nàng ta lại nhớ tới cái gì, ngửa đầu nói: “Tả hộ pháp, lần này giáo chủ bị ám sát, hiển nhiên là việc do gian tế làm.
Hiện giờ giáo chủ hôn mê bất tỉnh, nguy ở sớm tối, gian tế trốn ở đâu còn chưa tra ra, vì để an toàn, người trong viện Mẫu Đan đều đi ra, thà rằng giết nhầm, cũng không thể bỏ sót!”
Bách Lí Lam lạnh lùng nói: “Ngũ tiểu thư đã lo lắng nhiều, trong viện Mẫu Đan tuyệt đối không có gian tế, việc này Bách Lí Lam có thể bảo đảm, còn mong Ngũ tiểu thư cùng bốn vị đường chủ hãy quay về đi.”
“An nguy của giáo chủ liên lụy đến toàn bộ Bách Lí thị, chỉ bằng một câu của ngươi, làm sao có thể kết luận trong viện Mẫu Đan cũng không có gian tế.” Đường chủ Chu Tước nói.
“Xin hỏi Tả hộ pháp, giáo chủ phu nhân hiện đang ở đâu?” Đường chủ Bạch Hổ hỏi.
Bách Lí Lam nhíu mày: “Đường chủ hỏi cái này làm gì?”
“Ta đã tra ra việc giáo chủ phu nhân bị gian tế hạ độc, gian tế đang trốn ở trong viện Mẫu Đan, nếu phu nhân không có việc gì, còn xin phu nhân ra mặt gặp chúng ta.”
Vẻ mặt Bách Lí Lam cứng đờ.
Phu nhân giả kia đã sớm bị Bách Lí Triều Hoa một kiếm xuyên tim, lúc này hắn phải từ đâu biến ra một phu nhân cho bọn họ xem.
“Vì sao Tả hộ pháp không nói lời nào?” Bách Lí Triều Tịch nói.
“Phu nhân đã được giáo chủ sắp xếp ở một nơi an toàn, không tiện gặp mặt.” Bách Lí Lam nói.
“Tả hộ pháp mời nhìn, đây lại là ai.” Đường chủ Bạch Hổ cao giọng, “Nâng vào đây.”
Mọi người tránh ra một con đường, hai hộ vệ nâng một cái cáng đi tới, trên cáng nằm một người, che lại bằng vải bố trắng.
Đường chủ Bạch Hổ đi lên trước một bước, xốc vải bố trắng lên, dưới vải trắng lộ ra một nữ tử áo đỏ, nàng ta hiển nhiên đã chết được một khoảng thời gian, nửa khuôn mặt đã hư thối, lộ ra xương trắng, tóc cùng móng tay đều là bụi bặm, chắc hẳn mới được đào từ trong đất ra.
Bách Lí Lam biến sắc.
Bởi vì nàng kia không phải ai khác, mà chính là hàng giả hắn mang theo người tự tay chôn.