Ôn Thiển Thiển ngạc nhiên thất thanh: “Nam Thiệu……anh sao vậy?”
Người đàn ông đã bất tỉnh, đèn pha của chiếc ô tô lập lòe, vẫn còn đang lặp đi lặp lại “Thanh trừ”
Đương nhiên Từ Miểu cũng không biết.
Trong đầu cô không ngừng hỏi: [Hệ thống, ngươi ở đâu? đây có thật là cốt truyện của ngôn tình ngọt sủng không? Này, hệ thống? Nam chính sắp chết kìa! ]
Hệ thống vẫn không trả lời.
Chỉ có máy quản lý nhiệm vụ đáp lại một cách máy móc: [Nhiệm vụ khiến nữ chính bị thương đã hoàn thành, xin ký chủ tiếp tục cố gắng.
]
Từ Miểu liếc mắt nhìn vết máu nhỏ xíu trên cổ Ôn Thiển Thiển: “……”
Cô hít một hơi thật sâu, đè nén nghi ngờ trong lòng, giơ tay cắt đứt dây thừng trói tay chân Ôn Thiển Thiển.
Ngay khi thoát ra, cô ấy chạy về phía Nam Thiệu: “ Tỉnh lại đi Nam Thiệu! Anh làm sao thế này!”
Cô ấy quỳ xuống bên cạnh Nam Thiệu, lo lắng tát vào má anh.
Từ Miểu từ góc tường nhặt lên một cái gậy, cẩn thận tiến lên phía trước, xe bay run rẩy trong ngọn lửa, bánh xe liên tục nghiền nát đám bắt cóc đã bị lửa cháy đen, lặp đi lặp lại hai chữ.“Thanh trừ”
Có thể là hệ thống điều khiển thông minh bị lỗi gây ra tai nạn, cô thầm đoán.
Cô nửa ngồi xổm xuống, đưa tay sờ động mạch trên cổ của Nam Thiệu, mạch đập rất mạnh, người đàn ông này chỉ hôn mê một thời gian ngắn, ngoài ra thì chẳng sao cả.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới những gì kẻ bắt cóc đã nói, Nam Thiệu có lẽ cũng đã cấy một con chip vào cơ thể, không biết tình trạng thể chất của anh ta có bị theo dõi không nhỉ.
Hy vọng nó đã báo động cảnh sát.
Cảm giác lòng bàn tay ướt sũng, cô nhìn xuống thấy vết thương nhỏ bị mảnh vụn đâm thủng đã vỡ ra, máu tươi đầm đìa, nhưng cô không còn cảm giác đau nữa.
Chỉ là tay dính đầy máu, cầm đồ cũng không tiện, cần phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi, xe rất có thể lại sắp nổ tung.
Ôn Thiển Thiển giật mình nhìn Từ Miểu túm vạt áo của Nam Thiệu, dùng mảnh vỡ kim loại cắt nó ra rồi băng bó bàn tay.
Cô ấy đang bị thương, cần phải cầm máu, xé chút vạt áo cầm máu là hợp lý.
Ôn Thiển Thiển yên lặng thuyết phục chính mình, nỗ lực phớt lờ bộ quần áo vừa biến thành hở rốn của Nam Thiệu.
“Mau rời khỏi nơi này.” Từ Miểu băng bó xong hai tay, một tay cầm gậy, tay kia cố nâng Nam Thiệu lên, Ôn Thiển Thiển vội vàng hỗ trợ, nâng cánh tay anh ấy, chia sẻ hơn phân nửa trọng lượng.
Khi cô ở xóm nghèo cũng thường xuyên phải làm việc nặng, sức khoẻ tốt hơn Từ Miểu rất nhiều.
Nghe thấy Từ Miểu thở hồng hộc, cô dứt khoát nói: “Miểu Miểu, cậu nghỉ ngơi chút đi, để tớ cõng anh ấy cho.”
Từ Miểu quay đầu nhìn một cái, thấy nàng khá thoải mái, trong lòng có chút hâm mộ, gật đầu đem Nam Thiếu đặt ở trên lưng Ôn Thiển Thiển.
Cô gái nhỏ nhắn cõng người đàn ông cao lớn trên lưng, từng bước một đi về phía cửa.
Cảnh tượng cũng khá là gây shock.
Hứa Miểu đỡ cơ thể sắp rã rời của mình, bước nhanh đến cổng, kéo chốt.
Vừa mở cửa ra, cô liền cảm thấy sau lưng truyền đến một luồng hơi nóng, Ôn Thiển Thiển sốt ruột kêu lên: “Miểu Miểu cẩn thận!”
Cô vô thức lao về phía trước.
“RẦM” một tiếng, hệ thống cung cấp năng lượng của xe phát nổ, cánh cửa xe văng lên nóc nhà.
Ôn Thiển Thiển cõng Nam Thiệu, ngã xoài bên cạnh cô.
Nhưng cô không có thời gian rảnh rỗi để quan tâm đến điều đó nữa, chỉ sững sờ nhìn cảnh tượng phía trên.
Đèn neon nhấp nháy và hình chiếu ba chiều cao ở khắp mọi nơi, thành phố đêm hiện đại và thời thượng này đang trải qua những tai nạn kinh hoàng.
Khói dày đặc bốc lên khắp nơi, những chiếc xe bay rơi trên đất, giống như một vụ tấn công khủng bố kiểu tự sát.
Mnibus trên không đang tan rã, hành khách la hét và bị ném ra xa.
Tàu cao tốc đi quanh các toà nhà bất ngờ rời khỏi quỹ đạo, thùng xe đâm sầm vào toà nhà cao tầng, toà nhà bị đâm ngay giữa, các tầng phía trên đổ xuống, vô số nhân loại hoảng sợ kêu khóc.
Không phải chỉ xe của Nam Thiệu mắc lỗi mà cả giao thông trong toàn thành phố bị tê liệt.
Đây có phải là một loại vi-rút nhắm vào hệ thống lái xe thông minh không? Từ Miểu suy đoán.
Ôn Thiển Thiển bị dọa khóc, ngồi quỳ trên mặt đất nức nở, Từ Miểu cũng muốn khóc, truyện ngôn tình ngọt ngào này hình như có tỉ lệ tử vong hơi cao thì phải?
Cô chỉ vừa thi xong đại học có mấy ngày, vì cứu một đứa trẻ chết đuối mà khiến mình cũng chết.
Hệ thống hứa hẹn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là sẽ cho cô một sinh mệnh thứ hai.
Cô thực sự muốn sống để hoàn thành nhiệm vụ.
Ai lại muốn đột tử ngay sau khi kết thúc kỳ thi đại học chứ! Cô kéo Ôn Thiển Thiển và nói: "Cõng Nam Thiệu lên lưng và tìm một nơi an toàn thôi.
Bây giờ không ai quan tâm đến chúng ta nữa, chúng ta chỉ có thể tự cứu mình."
Ôn Thiển Thiển không có chủ kiến, nhưng được cái nghe lời, ngoan ngoãn cõng Nam Thiệu, nghẹn ngào đuổi theo Từ Miểu.
Từ Miểu đi hai bước mới ý thức được mình không biết đường, thế giới này hẳn là phài có loại sản phẩm như điện thoại di động sản phẩm đúng không?
Cô quét nhìn Nam Thiệu từ trên xuống dưới, trên cổ tay buông thõng của anh ta có thứ gì như đồng hồ điện tử.
Cô dùng tay trái nhặt "đồng hồ", vô tình chạm vào màn hình, một hình chiếu trong suốt có kích thước bằng màn hình máy tính xách tay hiện ra trước mặt cô, với nền màu xanh thuần khiết đơn giản và một dòng văn bản nhắc nhở: [tròng mắt sai, vui lòng căn chỉnh lại thiết bị để mở khóa.
]
May mắn là hệ thống đã truyền cho cô ấy ngôn ngữ của thế giới này, nếu không cô ấy sẽ rất khó sống.
Cũng coi như là tác dụng duy nhất của hệ thống chó má.
Từ Miểu nắm thiết bị, lật mí mắt của Nam Thiệu lên và nhắm con ngươi của anh ta vào.
"Hoan nghênh chủ nhân trở về." giọng nói trong trẻo của một người phụ nữ vang lên, hình chiếu ba chiều biến hóa, Từ Miểu nhìn lướt qua, cô không biết dùng.
Cô trực tiếp đưa thiết bị đầu cuối cho Ôn Thiển Thiển: “Cậu chỉ đường đi, chúng ta cần tránh những con đường chính, cũng như những tuyến đường xe buýt và đường ray tàu cao tốc.
Hiện tại, hệ thống lái xe thông minh chỉ lệch khỏi lộ trình lái xe chứ không chủ động làm tổn thương con người, nhưng xe của Nam Thiệu Liên tục lặp lại hai chữ“Thanh trừ” khiến nàng có dự cảm không lành.
Ôn Thiển Thiển nói ok rồi dùng giọng nói mở bản đồ, và lập kế hoạch tuyến đường.
Sau khi xong, cô ấy bỗng nhận ra rằng mình đã quá thành thạo, trong khoảng thời gian Nam Thiệu mất trí nhớ lưu lạc xóm nghèo cô ấy thường sử dụng thiết bị cá nhân của Nam Thiệu đến mức quá quen với nó.
Cô ấy liếc nhìn Từ Miểu với cảm giác tội lỗi và áy náy.
Nhưng Từ Miểu giờ chẳng còn tâm trí quan tâm đến những chi tiết đó.
Cô nắm gậy, nghe giọng nói của Al điều hướng đi ở đằng trước.
Vừa vòng qua một góc đường họ đã ngay lập tức chạm mặt một chiếc ô tô mini trông giống Bọ cánh cứng màu xanh bơ.
Cô nắm chặt chiếc gậy sắt Giữa việc chạy trốn và đối đầu trực diện, cô chọn phương án sau mà không hề do dự.
Có rất nhiều phương tiện giao thông trong thành phố này, gần như không thể tránh hết chúng, bây giờ gặp một chiếc xe nhỏ như vậy là một điều tốt.
Cô có thể kiểm tra phỏng đoán của mình.
Cô nhìn kỹ chiếc ô tô bay mini, vươn một tay ra sau lưng ra hiệu.
Ôn Thiển Thiển hiểu ý mà im lặng, tay chân cố gắng che chở Nam Thiệu.
Đèn pha của chiếc ô tô bay nhỏ giống như hai con mắt, ánh sáng trắng như tuyết chiếu vào mặt Từ Miểu, tiếng động cơ dường như là tiếng hít thở, điều này đặc biệt rõ ràng hơn trong con hẻm bí mật và yên tĩnh này.
Từ Miểu theo bản năng nín thở giấu gậy sau lưng, không dám lộ ra ý đồ công kích.
Cô cảm thấy những phương tiện mất kiểm soát này giống như những con thú.
Nàng dẫn theo Ôn Thiển Thiển, chậm rãi lách qua khoảng trống bên cạnh chiếc xe đang lơ lửng.
Chiếc xe không nhúc nhích.
Ngay khi Từ Miểu thả lỏng, Nam Thiệu, người đang nằm trên lưng Ôn Thiển Thiển, rên rỉ một tiếng và mở mắt ra.
“Thiển Thiển?”
Giống như bị tiếng người đánh thức, đèn pha của chiếc ô tô bay nhỏ đột nhiên sáng lên, hai chùm sáng chói mắt chiếu vào trong màn đêm mờ mịt.
Từ Miểu giơ gậy, tự hỏi trong một giây rằng có thể dùng gậy lật ngược bánh xe lên hay không?
Hoặc là ném Nam Thiệu ra làm lá chắn?
Nam chính hẳn là không chết ngay ở chương đầu đâu nhỉ?.