Nam quỷ hớn hở nói: “Quan chủ, ta có thể ủy thác mong muốn rồi phải không?”
Giản Lạc Thư cảm thấy tay mình run rẩy không kiểm soát được, bản năng muốn lùi lại để tránh xa đối phương, nhưng lại vô tình chạm vào chiếc rương mà sư phụ để lại.
Cô nhìn vào chiếc rương chứa đầy sách về bắt quỷ và các kỹ năng tâm linh, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi gương mặt quỷ đang mỉm cười với cô.
Sau một hồi do dự, Giản Lạc Thư cuối cùng cũng lấy hết can đảm hỏi: “Ủy thác mong muốn là sao?”
Nam quỷ kích động tiến lên phía trước, cả thân hình treo lơ lửng trên cửa sổ: “À, ta mới chết được ba tháng, là một tân quỷ.
Ta nghe nói rằng nơi này có thể giúp quỷ hồn nhận ủy thác, hoàn thành di nguyện cuối cùng của họ, nên ta đã đến đây.
Nhưng không may là lúc ta đến đúng lúc quan chủ tiền nhiệm từ trần, lúc hắn bay ra từ cửa sổ có nói rằng nếu ta có mong muốn gì thì hãy tìm ngươi.”
Nam quỷ cười hiền lành: “Ta đã đợi ba tháng rồi!”
Giản Lạc Thư ngạc nhiên một chút, sau đó mới nhận ra rằng nam quỷ đang nói về quan chủ tiền nhiệm chính là sư phụ của cô.
Cô nhìn nam quỷ treo mình trên cửa sổ, không nhịn được hỏi: “Bây giờ sư phụ của ta đang ở đâu?”
“Không biết,” nam quỷ gãi đầu: “Hắn chạy quá nhanh, ta muốn đuổi theo hỏi một chút, nhưng quay lại thì hắn đã biến mất rồi.”
Giản Lạc Thư có vẻ mặt phức tạp, một phút trước cô còn đau buồn vì sư phụ đã mất, nhưng giờ đây lại có một nam quỷ nói với cô rằng sư phụ mặc dù đã chết nhưng vẫn tồn tại trên thế giới này theo một cách khác, còn để lại cho cô một nhiệm vụ khó khăn, đó là làm việc với quỷ?
Giản Lạc Thư cảm thấy mình có thể nói chuyện với quỷ nhờ vào nhiều năm đọc truyện ma quỷ, nhưng cô thực sự không có khả năng làm việc với quỷ, quan trọng hơn là cô không biết phải làm gì bây giờ cả!
Đối diện với ánh mắt chờ đợi của nam quỷ, Giản Lạc Thư lấy hết dũng khí lắc đầu: “Ta hiện tại không thể tiếp nhận mong muốn của ngươi.”
Nam quỷ trông rất thất vọng: “Ta đã đợi ba tháng! Vậy khi nào thì ngươi sẽ bắt đầu nhận ủy thác?”
Giản Lạc Thư cố gắng mỉm cười: “Ta sẽ xem xét lại.”
Nam quỷ thở dài tiếc nuối: “Vậy được, ta sẽ chờ thông báo của ngươi!” Anh ta quay người để đi, nhưng lại dừng lại, quay trở lại và đóng cửa sổ, để lại một nụ cười lịch sự nhưng có chút âm u.
Giản Lạc Thư nhìn cửa sổ đóng lại mà không có biểu cảm gì, sau một hồi chờ đợi không thấy gì xảy ra, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhớ lại tính tình thường ngày của sư phụ, Giản Lạc Thư đổ hết nội dung của chiếc rương da ra ngoài, đúng như dự đoán, một bức thư bay ra, trên đó viết: “Thân gửi ái đồ Lạc Thư.”
Nếu không gặp quỷ, có lẽ Giản Lạc Thư sẽ rơi nước mắt, nhưng bây giờ cô chỉ muốn biết vị sư phụ không đáng tin cậy của mình muốn làm gì.
Cô xé bức thư, lấy ra một tờ giấy vàng, trước khi cô kịp nhìn rõ nó thì tờ giấy đã tự bốc cháy.
Ngay sau đó, một hình bóng mơ hồ xuất hiện trước mặt cô.
Giản Lạc Thư nhìn thấy hình bóng quen thuộc, nước mắt rơi xuống từng giọt, giọng nghẹn ngào: “Sư phụ.”
“Sư phụ” dường như chỉ là một ý thức, không nhìn vào mắt Giản Lạc Thư mà nhìn vào khoảng không: “Khi con mở ra lá thư này thì sư phụ cũng đã không ở nhân thế, vốn định bảo vệ cho con cả đời bình an, không cho con tiếp xúc với mấy đồ vật âm tà, tiếc là sự tình có biến, sư phụ chỉ có thể tạm thời rời xa con, sau này con phải tự đi con đường này rồi.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin