Hôm Nay Em Phải Gả Cho Anh

“Lục, Lục Tình Xuyên!”

Lam Vũ Khiết giống như bị sét đánh, cả người phút chốc từ trên ghế nhảy dựng
lên, sống lưng nhỏ bé và yếu ớt bởi vì khiếp sợ quá độ mà hung hăng đánh lên
bình phong phía sau, lập tức cô đau đến nhe răng trợn mắt thật lâu vẫn nói
không ra lời.

Không, không thể nào? Vì sao Lục Tình Xuyên lại xuất hiện ở đây?

Lam Vũ Khiết nghĩ, sau khi lấy bằng tốt nghiệp ở Ngải Liệt Hi, sau này, cô sẽ
không gặp lại Lục Tình Xuyên, cũng sẽ không có bất kỳ liên lụy gì với anh ta
nữa, vì sao anh ta lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô?

Bây giờ không phải anh ta đang ngồi trên máy bay riêng của Lục gia, bay đến
quốc gia mỹ lệ nào đó, tiêu diêu tự tại tu hành hoàn thành chương trình đào tạo
chuyên sâu sao?

Chậc chậc, đãbao lâu không được thấy bộ dáng nghẹn họng nhìn trân trối đáng yêu
của cô rồi nhỉ? Lục Tình Xuyên nhịn không được vụng trộm thưởng thức.

Từ trên cao nhìn xuống thấy mặt Lam Vũ Khiết không còn chút máu, anh bĩu môi,
“Đã lâu không gặp, Lam Vũ Khiết.” Biểu tình có vẻ bình tĩnh thong dong.

Ha, đây là chuyện đương nhiên, anh vì muốn gặp mặt cô mà tốn không ít tâm lực,
thu xếp cẩn thận thoả đáng, tự nhiên không chật vật giống Lam Vũ Khiết.

“Anh, sao anh lại ở chỗ này?” Giọng nói run run không thể tin.

Vì Tình Xuyên thật sự tiếp cận quá gần, khiến cho Lam Vũ Khiết không thể không
nhìn thẳng vào sự tồn tại của anh ta.

Lục Tình Xuyên vừa sửa lại kiểu tóc mới.

Cực sát, sợi tóc quá ngắn, dọc theo mái đầu xinh đẹp của anh, hiển lộ ra đường
cong tiêu sái, ngũ quan vốn đã xuất sắc, được kiểu tóc mới tô đậm, càng thêm rõ
ràng.

Vóc người anh, mặc bộ vest cực kỳ sang trọng vào, Lục Tình Xuyên cao 1m8, nhất
thời càng có vẻ anh khí bức người.

Lam Vũ Khiết không hiểu, Lục Tình Xuyên hiển nhiên chính là một người mẫu mà
ông trời thưởng cơm ăn, tại sao lại chưa được mấy công ty kinh doanh người mẫu
khai thác, thật sự là phí của trời dữ dội.

Tạo hình mới khiến cho anh thoạt nhìn tinh thần phấn chấn, nhiệt tình mười
phần, so với trước kia, hiện tại anh có vẻ giống tinh anh xã hội lưu loát lại
giỏi gi­ang, mà không phải là thiếu gia ăn chơi trác táng không coi ai ra gì
trước kia.

Anh nhìn cô, hứng thú dạt dào trên mặt khiến cô sởn gai ốc một trận.

Vì kinh sợ quá độ trước sự xuất hiện của anh, bởi vì không hề muốn đẻ tình
huống bốn mắt gi­ao nhau tiếp tục xảy ra, tròng mắt bối rối của Lam Vũ Khiết
đành phải như là dân vô gia cư không có nhà để về, trôi giạt khắp nơi không
ngừng du đãng, chỉ vì tránh đi cái nhìn chăm chú của Lục Tình Xuyên.

Khổ nỗi ánh mắt cô bất giác lại hướng về phía đôi môi khêu gợi đầy đặn của anh,
hồi ức vốn bị cô cực lực phủ bụi, đột nhiên không thể tránh né diễn lại từng ly
từng lý về màn hôn môi ngoài ý muốn kia.

Tất cả giống như trở lại tối hôm đó...

Ở trong bóng đêm tràn đầy cảm xúc bất an, anh dùng cánh môi thấm ướt mang theo
độ ấm, chụp lên đôi môi chưa từng bị hôn qua của cô, nhẹ nhàng, thăm dò dụ dỗ
cô - lúc ấy đầu còn trống rỗng, ôn nhu lại đáng giận đoạt lấy nụ hôn đầu tiên
vô cùng trân quý.

Vốn tưởng rằng kiếp sống trường học chấm dứt, cô có thể hoàn toàn quên nụ hôn
ngoài ý muốn kia, nhưng bây giờ phát hiện, chỉ cần nhìn môi của anh ta, trí nhớ
liền như thủy triều mãnh liệt, không ngừng mà càn quét về phía cô.

Cả đầu toàn là hình ảnh thân mật lúc ấy, một cỗ điện lưu thần bí, dùng tốc độ
sét đánh không kịp bưng tai khiến cô hoàn toàn tê dại, đốt lên ngọn lửa trong
cơ thể cô.

Chỉ cần nhớ tới như vậy thôi, cả người cô liền như nhũn ra, không khỏi khẩn
trương mím mím môi của mình.

Ngẩng đầu, thấy ý cười chế nhạo trong mắt anh.

Cho là suy nghĩ lung tung của mình bị anh hiểu được, cô chột dạ, bỗng nhiên đỏ
bừng mặt.

Lục Tình Xuyên hí mắt thầm nghĩ, rốt cuộc người này nghĩ tới điều gì, vì sao
khuôn mặt đang êm đẹp không duyên cớ lại đỏ bừng lên?

Anh có thể giải thích là bởi vì anh xuất hiện, cho nên khiến cô thẹn thùng
không?

Đáng chết, chẳng lẽ cô không biết, khuôn mặt đỏ hồng của cô, ánh mắt mê ly,
đúng là khảo nghiệm rất lớn đối với một người đàn ông sao?

Nhịn cảm giác nóng cháy trong thân thể xuống, Lục Tình Xuyên hoàn toàn bắt giữ
sự kinh diễm đối với tạo hình mới của mình trong mắt cô, còn có vẻ ngượng ngùng
thình lình xuất hiện trên khuôn mặt cô, đột nhiên sinh ra cảm giác sảng khoái,
khiến cho toàn bộ cảm giá buồn bực buổi sáng, đều giống như tan thành mây khói.

Người khác nhìn anh nhiều một cái, anh chỉ muốn vặn gãy cổ của đối phương;
nhưng bị Lam Vũ Khiết nhìn kiểu vừa ham muốn vừa kháng cự vài lần, anh phát
hiện lòng tự trọng của mình, lại chiếm được sự thỏa mãn rất lớn.

Con ngươi tràn ngập ý cười, bớt đi vài phần hung ác, lại toát ra một cỗ dịu
dàng sủng nịch mà ngay cả Lục Tình Xuyên cũng không phát hiện.

Anh nín nhịn sự đắc ý, cố ý duy trì bộ dáng cao cao tại thượng như thường lệ.

Không chờ Lam Vũ Khiết hồi thân, anh thẳng tay đẩy đống tư liệu chướng mắt
trước bàn của cô ra, không khách khí đặt mông ngồi trên cái bàn, ung dung
thưởng thức sựu bối rối của cô.

Anh tự đắc nở nụ cười hài lòng, mãnh liệt muốn khám phá Lam Vũ Khiết thất thần
chật vật.

Tiếng còi cảnh sát bén nhọn đột nhiên vang lên trong đầu cô.

Nha, trời ạ, cô nhìn môi anh ta mà miên man suy nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ cô
còn đang quyến luyến nụ hôn kia?

Ngu ngốc! Anh ta là Lục Tình Xuyên a, đại thiếu gia ngạo mạn vô lễ, Lam Vũ
Khiết a Lam Vũ Khiết, làm sao mày có thể giống như những người ngu muội không
biết chọn người sùng bái kia, ở trước mặt anh ta dại dột giống một nữ nhân động
lòng xuân vậy hả?

Cực kỳ nhanh quét sạch mấy suy nghĩ kiều diễm không thích hợp kia đi, Lam Vũ
Khiết võ trang đầy đủ cho mình, thu hồi lời bình luận trong lòng vừa rồi ——

Lục Tình Xuyên, không phải là tinh anh xã hội gì, anh ta còn là một tên nhà
giàu! Xem đi, thái độ kiêu ngạo để mông ngồi ở trên bàn văn phòng cô có phải
cực kỳ khiến người ta giận sôi hay không?

“Lục Tình Xuyên, tùy tiện ngồi ở trên bàn làm việc người khác, là cực kỳ vô
lễ.” Mặt cô âm trầm, ra vẻ lãnh đạm liếc anh một cái.

“Chẳng lẽ, kiểu chỉ mặt gọi tên nói chuyện như cô, chính là lễ phép?” Anh lập
tức đáp trả.

Lam Vũ khiết nhất thời nghẹn họng không biết nói gì, nghĩ không ra nên dùng
thái độ gì để đối mặt anh ta, đơn giản làm bộ bận rộn dời ánh mắt khỏi người
anh i.

Tiền bối trong bộ môn, có người bị nghiệp vụ kéo đi tuyến sản xuất xem sản
phẩm, có người thì đi đội kinh doanh mang theo hàng hoá ra ngoài tham gia triển
lãm, còn lại vài người, suốt ngày nhốt ở trong phòng hội nghị, vì nghiên cứu
phát triển kế hoạch cho quý mới mà thống khổ dày vò.

Đưa mắt nhìn quanh văn phòng to như vậy, cũng chỉ còn lại có cô cùng hai trợ lý
mới khác ở lại.

Chỉ là, hiện tại hai vị trợ lý kia cũng không thấy rồi, ai... Có lẽ đã đi
toilet, Lam Vũ Khiết đoán.

Lục Tình Xuyên nhìn thấu kỹ xảo lảng tránh kém cỏi của cô.

“Không hiếu kỳ vì sao tôi lại ở chỗ này à?”

Đâu chỉ là tò mò mà thôi, cô căn bản là sợ hãi!

Nhưng mà không muốn cho Lục Tình Xuyên đắc ý, cô cố ý dùng thái độ lơ đãng bình
thường, giả bộ tự nhiên nói: “Lục thiếu gia tới công ty xem xét, cũng không có
gì kỳ quái.”

Nhịn cảm giác run run trên đầu ngón tay xuống, cô vươn tay kéo ghế dựa, một lần
nữa ngồi thẳng lưng trên ghế, ý định coi thường sự tồn tại của anh ta.

“Cô gặp bạn học cũ, cũng chỉ có thể bày ra loại vẻ mặt này sao?”

“Bằng không thì sao? Mừng rỡ như điên hay đau buồn như cha mẹ chết, anh thích
kiểu nào?” Lam Vũ Khiết lại bày ra gương mặt chọc chết người không cần đền
mạng.

“Cô ——” Lục Tình Xuyên ráng nhịn lửa giận xuống.

Đáng chết, thiếu chút nữa lại bị chọc giận.

Anh không phải chưa từng nghi ngờ sự biến thái của mình, rõ ràng mặt Lam Vũ
Khiết thực thối, anh lại thích chạy đến trêu chọc cô. Không có biện pháp, ai
bảo sự tồn tại của cô, có thể gây cho anh một cảm giác vui sướng không tên.

Nhưng, anh tìm đến cô cũng không chỉ là vì cãi nhau, ngẫu nhiên cũng có thể nếm
thử chút chuyện khác, nếu cố gắng nói không chừng cũng chơi rất vui.

Dù sao anh đã quyết định du học tại chỗ, mà cô cũng trùng hợp đi làm ở máy móc
Phong Tấn, bỏ lỡ bốn năm rồi, bọn họ cũng nên cho nhau cơ hội, nắm chắc lấy.

Nhìn thời gi­an trên đồng hồ, “Đi, cùng ăn cơm với tôi.” Anh muốn có nhiều thời
gian ở chung với cô một chút.

Không đợi Lam Vũ Khiết đáp ứng hay từ chối, anh bá đạo mạnh mẽ kéo người đang
ngồi trên ghế lên.

“Này, buông tay, anh làm gì vậy?”

“Cùng bạn học ăn bữa cơm sẽ chết sao?”

“Vấn đề là, tôi còn chưa đồng ý.”

Tốt nhất là đáp ứng, cho dù không, cô vẫn phải đi. Lục Tình Xuyên thầm nghĩ như
vậy trong lòng.

Cổ tay Lam Vũ Khiết bị gắt gao túm lấy, mặc kệ cô giãy dụa như thế nào, cũng
không dao động được Lục Tình Xuyên, còn biến mình thành sắp đau chết.

Lục Tình Xuyên này chỉ đúng là cầm tinh con cua, anh ta không định làm gãy tay
cô đấy chứ?

Cửa thang máy vừa mở, cô lập tức bị lôi vào, muốn né ra, lại bị anh ép vào góc.

“Lam Vũ Khiết, đây là mệnh lệnh, không phải hỏi. Từ hôm nay trở đi, tôi chính
là ông chủ của cô, mà cô tốt nhất nhu thuận một chút cho tôi.”

Cô mở to mắt, “Gì, không phải anh định ra nước ngoài du học sao?”

Anh chợt vui lên, “Hừm, hóa ra cô cũng rất chú ý hành tung của tôi!” Anh tươi
cười đắc ý.

Cô liếc xéo, “Làm ơn đi, ngày đó ở hội trường triễn làm, kẻ điếc cũng nghe thấy
được.” Lam Vũ Khiết quay mặt đi, tức giận nói.

Cô làm sao cũng quên không được, đám bạn học nữ kia thương tâm muốn chết vây
quanh Lục Tình Xuyên, kêu trời trách đất đến cỡ nào, rõ ràng chỉ là phải ra
nước ngoài du học, lại cứ như là anh ta muốn đi tìm chết không bằng, buồn cười.

“Vậy cô thật sự rất vô tình vô nghĩa nha, biết rõ tôi muốn ra nước ngoài, thậm
chí ngay cả một câu chúc phúc cũng không nói, tốt xấu gì cũng học chung bốn
năm, cô cư xử như vậy đấy sao?” Anh nghe xong có chút buồn bực.

“Anh muốn kiểu chúc phúc gì mà không có, không lo thiếu một câu của tôi!” Còn
nói sao, cũng không biết là ai cứ bày ra bộ dạng cao cao tại thượng, luôn thích
chọc tức cô, vừa nghĩ đến mấy ngày tốt nghiệp, ánh mắt làm như không thấy cô
của Lục Tình Xuyên, cô đã cảm thấy thực giận.

Biết rõ sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, các bạn học đều cầm kính lúp
kiểm tra hành động của hai người bọn họ, anh ta còn không hỗ trợ giải thích,
hoàn toàn coi thường hành vi của cô, hại cô không biết sau lưng bị cười nhạo
khó nghe biết bao nhiêu.

Anh có thể bận rộn cùng một đống bạn học nữ trêu đùa, lại không để ý đến người
đáng để ý là cô; hiện tại còn chế giễu, rõ ràng là mình vênh váo, còn mặt dày
đòi chúc phúc, trên đời này cũng chỉ có loại người như anh mới làm ra được.

Nghĩ đến đãi ngộ khác biệt của Lục Tình Xuyên đối với cô và các bạn học nữ
khác, Lam Vũ Khiết tức giận đến dạ dày muốn thắt nơ.

Đang lẩm bẩm, cô nhìn ánh mắt chớp cũng không chớp của Lục Tình Xuyên, bỗng
nhiên ngẩn ra.

Hôm nay cô làm sao vậy? Tại sao vì sự đãi ngộ khác biệt của anh ta mà cảm thấy
khó chịu? Cô căn bản không đáng phải tức giận vì sự coi thường của anh ta a!

“Kỳ quái, lời này nghe qua sao có mùi chua?”

Nhất thời thẹn quá thành giận, “Tôi chỉ có thể nói là giá trị PH trong thân thể
của anh đang lên cao.” Lam Vũ Khiết nghiến răng nghiến lợi phản kích.

Nhưng mà sau khi an tĩnh lại, cô chột dạ.

Cô để ý gì chứ? Sao lại để ý đến biểu hiện của tên ngạo mạn này? Nhất là sau
khi nghe được tin tức anh ta quyết định lưu lại, trong lòng cô lại trào dâng
niềm vui sướng trước nay chưa từng có.

Xong rồi, chẳng lẽ cô bị bệnh? Không phải cô cũng trúng độc của Lục Tình Xuyên
chứ? Đừng a!

Sờ sờ trán của mình, cô không khỏi chán nản kiểm tra mình có phát sốt hay
không.

“Cô làm cái gì vậy?” Anh chú ý tới hành động quỷ dị của cô.

Vội vàng lấy tay từ trên cái trán lạnh lẽo xuống, giấu ra sau lưng, “Không,
không có.”

Cô len lén cảnh cáo mình ở trong lòng —— tỉnh lại, trăm ngàn đừng để ý đếnLục
Tình Xuyên!

Cửa thang máy vừa mở, Lục Tình Xuyên dẫn đầu đi ra ngoài, Lam Vũ Khiết vẫn còn
mien man, hai người bọn họ đều không phát hiện, đối với cái kiểu đi cùng một
chỗ này, bọn họ biểu hiện quá mức tự nhiên.

Lam Vũ Khiết sai lầm rồi, hơn nữa còn là mười phần sai!

Cô ngàn không nên vạn không nên, hơn nữa không nên cùng với Lục Tình Xuyên đi
ăn bữa trưa kia.

Bữa trưa gì chứ? Món nào cũng ít đến thảm hại, lại đắt đến khiến cho người khác
giận sôi, hơn nữa toàn bộ quá trình dùng cơm, cô cơ hồ tức giận Lục Tình Xuyên
đến dạ dày thắt lại, căn bản chẳng biết mình đang ăn cái gì, còn thiếu anh ta
ân tình một bữa cơm.

Kết quả quá tốt, nghiêm chỉnh cả buổi chiều, cô bị đại thiếu gia hù nói có công
tác lớn gì, muốn mượn đi hỗ trợ, cô ngốc nghếch thông báo với chủ quản, kết quả
lại là bị chiêu mộ đi làm nữ công nhân vệ sinh! Ở trong văn phòng mới của Lục
Tình Xuyên, khúm núm dùng lao động trả lại khoản nợ bữa cơm trưa.

Đại thiếu gia này là quỷ trời sinh thích sạch sẽ, biết anh đến, công ty sớm đã
mời chuyên gia chuẩn bị tốt một gi­an phòng làm việc mới tinh, anh ta lại kén
cá chọn canh nói không đủ sạch sẽ, phải tự mình giám sát đảo qua một hồi mới
bằng lòng dừng tay.

Đương nhiên không thể để đại thiếu gia như anh tự mình ra tay, cho nên cô trở
thành osin số khổ.

Đừng tưởng rằng một bữa cơm là có thể thỏa mãn anh, Lục Tình Xuyên anh cũng
không phải là vì một bữa cơm trưa mới ở tại chỗ này, nếu bỏ qua cuộc sống tự do
và khóa học đào tạo chuyên sâu, thì phải được thỏa mãn trên phương diện tình
cảm mới đúng.

Mà Lam Vũ Khiết, là mục tiêu anh nhận định!

Mặc dù ở cùng công ty, nhưng muốn hai người ở hai ngành khác nhau tranh thủ có
nhiều cơ hội ở chung một chút, không tốn chút tâm tư thì không được.

Vì có thể khiến cho cô ở lâu bên người mình một giây, anh rất tiểu nhân bịa
chuyện nói dối, bịa ra một chuyện ma quỷ đường hoàng nhảy ngành làm việc, bắt
cô đến giam lỏng trong văn phòng làm việc quy mô.

Không ngừng mượn cớ sai sử để trêu cợt cô, sau đó nhìn cô cố nén tức giận,
khuôn mặt nhỏ nhắn bừng bừng tức giận, tâm tình của anh tốt đến tựa như là đã
tới một vùng núi nở đầy hoa rực rỡ, nhiều lần đều mơ tưởng chạy đến chụp lấy cô
đến hôn một phen.

“Lam Vũ Khiết, đã lau cái bàn chưa, vì sao bẩn như vậy?” Anh duỗi ngón tay ra
xoa mặt bàn, ra vẻ ghét bỏ khó chịu mở miệng nói.

“Lau qua rồi, hơn nữa đã lau ba lần.” Lam Vũ Khiết tức giận nói.

Cô chưa bao giờ hối hận đến Phong Tấn cơ giới hoá làm việc đến như vậy, cho tới
bây giờ cũng chưa từng ảo não tại sao mình phải quen biết Lục Tình Xuyên, tóm
lại, cô hiện tại chính là nghiêm chỉnh hối hận, biết vậy chẳng làm.

“Nói bậy, tại sao tay tôi lại bẩn như vậy?” Giơ ngón tay không tỳ vết lên cao,
anh mở to mắt nói láo, “Không phải là dùng cái khăn lau trên tay cô lau bàn của
tôi chứ?”

“Đúng vậy.” Buồn cười, chẳng lẽ muốn dùng mặt của cô lau sao?

“Đúng cái đầu cô, lau lại!” Một giây sau anh xoay người sang chỗ khác, liều chết
nhịn ước muốn cười trộm xuống.

Chính là như vậy, anh ta đúng là một lão đại khó chịu, Lam Vũ Khiết lập tức làm
lại từ đầu, rõ ràng trong văn phòng đều sạch sẽ đến cả một sợi tóc cũng không
có, lại khiến cô lao động ròng rã, hao tổn hết thể lực cả buổi chiều.

Thật vất vả đợi đến lúc tan ca, Lục Tình Xuyên mời cô cùng dùng bữa tối, khiến
cô sợ tới mức tông cửa xông ra, không bao giờ muốn bởi vì một bữa cơm mà ra bán
mình nữa.

Lam Vũ Khiết bụng đói kêu vang, cả người đau nhức kéo bước chân tập tễnh, thong
thả đi đến trạm xe điện ngầm.

Vừa đi qua cửa một công ty bách hóa lớn thì một trận mùi thơm bức người đánh úp
lại.

“Vũ Khiết, là bạn sao? Thật là bạn rồi!” Giọng nói cao chót vót của Kỷ Như Vân
từ trong đám đông vang lên.

Thấy bộ mặt kinh hỉ lại sáng lạng kia, Lam Vũ Khiết kinh ngạc.

Cô và Kỷ Như Vân quả thật học chung bốn năm, nhưng mà, cô xuất thân bình
thường, giữa hai người hẳn là không có bao nhiêu gi­ao tình mới đúng.

Hơn nữa, các cô bất quá mới tốt nghiệp hơn nửa tháng, có cần thiết diễn khoa trương
giống như mười năm tám năm không thấy không?

“Làm sao vậy, sắc mặt bạn không được tốt, vừa tan ca sao?” Kỷ Như Vân nhìn mặt
cô một cái, ngoài ý muốn mở miệng săn sóc hỏi thăm.

Đúng, cô mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá.

Vốn tưởng rằng Lục Tình Xuyên nhiều nhất chỉ là thuốc cao bôi trên da chó(ý chỉ người huênh hoang
khoác lác), thời gi­an vừa đến sẽ tự động bóc ra, không nghĩ
tới, tên kia căn bản chính là một khối kẹo da trâu, càng cạo càng dính tay.

Cô không muốn lại tiếp tục dây dưa với anh ta nữa, cô chỉ muốn thoát khỏi anh
ta! Vĩnh viễn thoát khỏi!

“Đúng, vừa tan ca, cho nên tinh thần không được tốt. Có chuyện gì không?”

“Là như vậy, có chuyện quan trọng, mình nhất định phải nói cho bạn biết.” Kỷ
Như Vân kéo tay cô, giống như rất thân mật kéo cô vào một góc vắng.

“Chuyện gì mà quan trọng như vậy?”

“Bạn còn nhớ rõ đêm chúng ta lưu lại hội triễn lãm không, chuyện đã xảy ra giữa
bạn và Lục Tình Xuyên ấy? Chính là về truyền thuyết của phòng học 301 kia.”

Rất không may, Lam Vũ khiết nhớ rõ, cho dù cô rất muốn quên đi. “Kia bất quá là
tin tức nho nhỏ nghe nhầm đồn bậy thôi, không đáng tin.”

“Cái gì gọi là không đáng tin? Rõ ràng bản thân bạn cũng không dám xác định.
Hừm, mình biết bạn sẽ đà điểu an ủi bản thân như vậy, bạn quá ngây thơ rồi!” Kỷ
Như Vân nghiêm mặt nói: “Truyền thuyết kia là sự thật. Bác nhỏ của mình cũng
tốt nghiệp ở Ngải Liệt Hi, về lời đồn ở phòng học 301, cô ấy khẳng định nó là
thật.”

“Vậy sao?” Lam Vũ Khiết nửa tin nửa ngờ.

Kỷ Như Vân thấy thế, lập tức thêm hỏa lực, “Mình nghe
nói bây giờ bạn đang làm việc ở Phong Tấn, chẳng lẽ bạn dám nói, bạn làm ở công
ty đó hoàn toàn không gặp lại Lục Tình Xuyên? Chẳng lẽ bạn không thấy quỷ dị,
vì sao Lục Tình Xuyên vốn nên xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, lại đột nhiên
không đi? Bạn nói xem, tất cả chuyện lại là vì nguyên nhân gì?”

“Làm sao mình biết.”
Cô cũng không phải thần toán dự đoán như thần, làm sao biết.

Kỷ Như Vân dắt cổ họng mắng to, “Ngốc à! Đương nhiên chính là do ảnh hưởng của
lời nguyền ở phòng học 301! Bạn nha, đời này đều phải cột vào Lục Tình Xuyên.
Nếu bạn thích anh ta, mình đương nhiên là chúc phúc bạn, nhưng nếu bạn chán
ghét anh ta, thân là bạn học, mình làm sao có thể trơ mắt nhìn bạn bị người đáng ghét dây
dưa không rõ cả đời, mà không nói cho bạn biết phương pháp giải trừ.”

Vừa nghĩ đến dây dưa cả đời với Lục Tình Xuyên... Lam Vũ Khiết theo bản năng
nhíu mày, lưng phát lạnh, biểu tình so với mướp đắng còn khổ hơn, hoàn toàn
biểu hiện ra sự kháng cự đối với mấy chữ dây dưa cả đời của cô.

“Bất quá, bạn đừng sợ, mình đã hỏi
được một phương pháp phá lời nguyền.”

“Là phương pháp gì? Nói mau!”

Đã có phương pháp phá giải ma chú, cho dù liều mạng, cô cũng phải hoàn thành.

Cô thật sự không thể tưởng tượng mình sẽ cùng cái tên Lục Tình Xuyên kia yêu
nhau cả đời đến chết.

“Rất đơn giản. Đợi đến khi vừa hết một tháng vào đúng giữa trưa 12 giờ ngày hôm
ấy, bạn chỉ cần chủ động hôn lại Lục Tình Xuyên một lần, ma chú này có thể
thuận lợi giải trừ.”

“Thật vậy chăng? Đây là sự thật đấy sao? Bạn xác định?” Cô nắm chặt tay Kỷ Như
Vân truy vấn.

Được cứu trợ rồi, nỗi sợ treo ở trong lòng không yên, rốt cụôc tất cả đều kết
thúc.

“Thật tốt quá! Như Vân, cám ơn bạn, bạn thật sự là ân nhân cứu mạng của mình,
thật sự rất cám ơn bạn.”

Đau nhức mỏi mệt gì đều mất ráo, sau khi biết được có cách có thể thoát khỏi ma
thuật và Lục Tình Xuyên, cả người Lam Vũ Khiết thư sướng, vui vẻ giống như là
đang bay lượn.

“Nhớ rõ nha, trong ngày tròn một tháng ấy, cũng chính là buổi trưa mười hai giờ
ngày hai mươi tháng sáu.”

“Mình biết. Mình nhất định sẽ thuận lợi bài trừ ma chú.” Miệng Lam Vũ
Khiết kiên định chém đinh chặt sắt.

Tạm biệt bạn học, cô cực kỳ nhanh chóng chạy như điên về nhà, cô mừng rỡ như
điên, thiếu chút nữa đã lớn tiếng ca hát nhảy múa để chúc mừng trên đường.

Lam Vũ Khiết chìm vào vui sướng, hoàn toàn không có chú ý tới trên mặt Kỷ Như
Vân lộ ra nụ cười giả dối.

Cuộc đời Lục Tình Xuyên ghét nhất là bị đàn bà nhảy vào lòng, chỉ đụng chạm đến
tay anh ta, đã bị anh hung hăng sửa chữa một phen, huống chi là hôn môi.

Lần đầu tiên là ngoài ý muốn thì thôi, nếu lại đến lần thứ hai, anh ta khẳng
định phát cuồng.

“Lam Vũ Khiết này thật là một con ngốc, nếu cô thật sự chạy tới hôn Lục Tình
Xuyên, lấy cái loại tính tình táo bạo ngạo mạn của Lục Tình Xuyên, cô nhất định
sẽ bị bầm thây vạn đoạn lập tức. Cho nên đừng nói cả đời gì, cô có thể sống qua
tháng này hay không còn chưa biết đâu!”

Hừ! Kỷ Như Vân cô nếu không có được Lục Tình Xuyên, cũng sẽ không không công
chắp tay đang cho người ta.

Ba! Dưới chân nháy mắt sụt một cái, sắc mặt Lam Vũ Khiết xanh mét cúi đầu nhìn
chân mình.

Cô vì phần công việc này mà mua giày cao gót không đến một tháng, thế nhưng
giày gãy gót ở lối đi bộ, mà trong tay cô còn cầm hộp đồ ăn xa hoa của người
nào đó mua từ một khách sạn nổi tiếng.

“Lục Tình Xuyên đáng chết! Anh là thùng cơm sao, một mình không có chuyện gì
sao muốn tới hai phần ăn nhanh?” Cơn tức của cô, trong nháy mắt này bị kích đến
điểm cao nhất.

Những lời nguyền rủa đầy dẫy trong đầu và trong miệng cô, phóng mắt cầu cứu
nhưng không ai giúp, cô đằng đằng sát khí mang theo cơm trưa của đại thiếu gia,
chân thấp chân cao tập tễnh về công ty.

“Cô chạy tới sao hoả mua thức ăn nhanh sao? Hiện tại đã mấy giờ rồi? Qua không
bao lâu nữa, tôi cũng có thể ăn bữa tối.” Người khởi xướng lạnh lùng nhìn cô,
khiêu chân bắt chéo, ngữ khí không mấy vui vẻ.

Đáng giận, lại làm cho anh đợi lâu như vậy, chưa từng có cô gái có thể để cho
anh chờ quá nửa giờ, nhưng Lam Vũ Khiết này luôn làm cho anh khổ sở đợi chờ,
nếu cô không trở về, thời gi­an nghỉ ngơi cơm trưa cũng sẽ qua, anh phải làm
sao để nắm chắc thời gi­an ăn cơm đấu võ mồm với cô đây?

Người bày ra gương mặt âm trầm còn có Lam Vũ Khiết. Cô tập tễnh bước lên, bất
mãn mạnh mẽ đặt thức ăn nhanh ở trên bàn làm việc của anh.

Chú ý tới bước chân mất tự nhiên của cô, anh nheo mắt lại, “Làm sao vậy? Giày
của cô không phải là bị gãy chứ?”

“Nhờ anh ban tặng.” Lam Vũ Khiết tức giận đến thiếu chút nữa kinh mạch toàn
thân đứt đoạn mà chết, cô nắm quyền, nghiến răng nghiến lợi trừng anh một cái,
“Lục tiên sinh thức ăn nhanh đã mua về đây, mời chậm rãi dùng.”

Xoay người giống như một người máy, cô trấn định kiên cường cất bước, trước một
giây mình nổ mạnh, biến mất ở trong văn phòng làm việc của Lục Tình Xuyên, miễn
cho chính mình nhất thời không khống chế được giết người.

Nhìn cửa phát ra tiếng nổ lớn, Lục Tình Xuyên ngồi ngay ngắn ở trên ghế lập tức
ngẩn ra.

“Không phải cô ấy tức giận chứ?”

Ý thức được khả năng này, tâm tình chờ mong bữa trưa lâu ngày của anh lập tức
rớt xuống đáy cốc, cảm giác có lỗi cùng ảo não đồng thời nhảy ra trừng phạt
trái tim anh.

Một mình anh làm sao có thể ăn hết hai phần thức ăn nhanh này chứ, Anh cũng
không phải quỷ đói đến thai.

Sơn hàohải vị gì chưa ăn qua, anh căn bản hoàn toàn không lạ gì hộp đồ ăn xa
hoa của khách sạn nổi tiếng kia, là La thư ký vẫn nói cơm nhà hàng đó ăn ngon,
anh muốn để cho Lam Vũ Khiết cũng nếm thử xem, mới có thể lấy cớ uy hiếp cô đi
mua.

Vốn tính toán đợi sau khi cô mua thức ăn về, lại mượn cơ hội bảo cô ở lại văn
phòng, hai người bọn họ có thể cùng ăn cơm trưa hạnh phúc, ai biết kết quả lại
sẽ biến thành như vậy.

Xong rồi, đúng là làm giả thành thật, sổ đen trong tay Lam Vũ Khiết, khẳng định
là anh đứng đầu bảng.

Lục Tình Xuyên mất hết khẩu vị phiền chán gãi gãi đầu, đứng dậy đi tới đi lui ở
trong phòng làm việc.

“Lục tiên sinh, ngài đang làm cái gì ở đây? Sao còn chưa dùng cơm?” La thư ký
ôm một bộ văn kiện đi tới, buồn bực nhìn vẻ khác thường của anh.

“Giày Lam Vũ Khiết có phải hỏng rồi hay không?”

La thư ký nghĩ nghĩ, “Uh, vừa rồi cô ấy chân thấp chân cao đi ra ngoài.”

Lục Tình Xuyên ảo não biết lúc nãy thật sự đã chọc giận cô.

“Cũng không thể được...” Anh muốnnói lại thôi.

“Có chỗ nào cần hỗ trợ, Lục tiên sinh có thể nói rõ.” La thư ký không phải
không cảm thấy được không khí mờ ám giữa hai người này.

“Tôi muốn nhờ cô lén giúp tôi hỏi nhãn hiệu giày của cô ấy, còn có cỡ giày cô
ấy mang.”

“Dạ, tôi đã biết.” Cô buông văn kiện, giống như không có việc gì rời khỏi văn
phòng.

“Đợi chút!” Lục Tình Xuyên lại bất an gọi La thư ký lại, “Nhớ rõ lén hỏi, đừng
để cho cô ấy biết là tôi muốn biết nhé.”

“Không thành vấn đề.” La thư ký mỉm cười cam đoan.

Cô chỉ biết sự tình không tốt như vậy rồi!

Đừng tưởng rằng làm nữ công nhân vệ sinh, liền trả sạch món nợ bữa cơm trưa.

Lục Tình Xuyên này không hổ là xuất thân từ tầng lớp quý tộc, rất có tư chất
cho vay nặng lãi.

Đây đã là lần thứ mấy rồi? Từ sau khi làm qua nữ công nhân vệ sinh, đại thiếu
gia kia vẫn không hài lòng, muốn cô chạy đi mua cơm trưa đã thành chuyện
thường, lúc hứng lên còn muốn cô đến tiệm hoa mua bình hoa về, nói là như vậy
có thể cải thiện cảm xúc làm việc của đại thiếu gia.

Nếu không, chính là ghét bỏ đống hồ sơ tư liệu hỗn độn, bắt cô tới sửa sang
lại, khiến cho cô không khỏi hoài nghi mình rốt cuộc là nhân viên ngành nào.

Lam Vũ Khiết vừa gặm bánh, vừa ở trong lòng mắng Lục Tình Xuyên lòng dạ hiểm
độc không biết mấy ngàn lần.

Tuy rằng sáng sớm hôm sau, đại thiếu gia lập tức thiện tâm quá độ sai người đưa
giày cao gót mới hoàn toàn giống như đúc tới, nhưng vẫn không có biện pháp trừ
khử lửa giận trong lòng cô.

“Nhẫn nại, nhẫn nại, đây nhất định là do lời nguyền kia ảnh hưởng, chỉ cần sống
qua thời gi­an này, đợi cho ngày hai mươi tháng sáu vừa đến, mình liền có thể
được giải thoát rồi.” Mỗi ngày Lam Vũ Khiết đều an ủi mình như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui