Trời Sinh Cuồng Đồ

Truyện chỉ được đăng ở wordpress Vườn hoa nhà mình và trang wattpad Ngọc Hân, các trang khác đều là reup.

Chu Nghị đầu óc xoay cuồng, hoang mang hỏi: "Hung thủ làm như vậy là có ý đồ gì?"

"Đây là chỗ tôi không lý giải được...... Huh? Tại sao lại nhìn tôi nhiệt tình như vậy?"

Bách Triều thu hồi ánh mắt: "Đột nhiên cảm thấy anh thực thông minh."

Ngu Độ Thu kích động: "Yêu tôi rồi sao?"

Bách Triều không bị đánh lạc hướng: "Có lẽ là hung thủ không muốn cảnh sát tiếp tục điều tra vụ mất tích này, muốn mau chóng đóng hồ sơ lại kết luận thành án tự sát, để cho hắn có thể thoát thân."

"Anh nói cũng có khả năng, chúng ta hiện tại thảo luận đều là suy đoán, thậm chí có khả năng là Bách Chí Minh tự sát, bởi vì tôi luôn phái người theo dõi xung quanh hắn nhưng không phát hiện kẻ khả nghi nào, nhưng thật ra người con nuôi là anh thực khả nghi, sao mấy tháng cũng chưa thấy xuất hiện một lần? Quá bất hiếu đi. Làm hại tôi không biết ngoài đời anh dẹp trai như vậy, nếu không tôi sẽ phái thêm nhiều người bảo vệ bố vợ."

Chu Nghị nghe vậy xấu hổ, vội vàng bỏ chạy rời khỏi cuội đối thoại "phi lễ chớ nghe", đoan chính ngồi thẳng, chỉ huy tài xế: "Phía trước có cái hẻm nhỏ."

Tài xế: "...... Cảm ơn cậu, tôi không phải tài xế lái taxi, tôi là tài xế chính thức, tôi biết đường."

Chu Nghị: "......"

Bách Triều không chút dao động: "Sau khi tôi thành niên liền dọn ra ngoài ở, mấy tháng đó đúng lúc đi công tác nước ngoài, hộ tống một đống trang sức đến công ty của bạn học cũ. Anh yên tâm, tôi hiện tại chất vấn anh, vẫn phải dựa vào anh để tìm ra hung thủ, nếu Bách Chí Minh thật sự tham gia mua bán ma túy, thì ông ta chết chưa hết tội, nhưng vẫn cần đem hung thủ ra trước công lý."

"Tôi thích anh hiểu chuyện như vậy, soái ca." Ngu Độ Thu cười nói, "Mặc kệ sau này có như thế nào, hy vọng anh có thể tuân thủ hứa hẹn, bảo vệ tôi tốt."

Bách Triều nhẹ giọng đồng ý.

Phantom chậm rãi ngừng trước một trang viên, tài xế xuống xe mở cửa, Ngu Độ Thu đang muốn bước ra, chợt nghe phía sau hỏi: "Bài hát anh đã bật từ sáng đến giờ tên là gì vậy?"

Ngu Độ Thu quay đầu lại, kinh ngạc nói: "Hình như anh luôn quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt của tôi."

"Không nói thì thôi."

"Phép khích tướng cũng sử dụng đến thành thạo." Ngu Độ Thu xoay người, vươn tay, đầu ngón tay chạm vào gương mặt anh, tựa như đùa giỡn mà gõ từng cái nhẹ, "Là đầu quân ca, Mục Hạo lúc còn sống rất thích, ' thế giới này vốn không hòa bình, thời đại hòa bình cũng có kích động phong vân...... Khi ngày đó thật sự đến, yên tâm đi tổ quốc, yên tâm đi thân nhân, vì thắng lợi tôi phải dũng cảm tiến lên. '"

Hắn rũ mắt nhẹ giọng ngâm nga, âm sắc trong sáng, với một gương mặt bất cần đời như vậy, hát một bài hát chính trực và trang nghiêm như vậy, tất nhiên cũng không quá hài hòa, ngược lại có cảm giác động lòng người khác thường.

Lời cuối cùng còn chưa ngưng hẳn, Bách Triều bắt lấy tay hắn, từ trên mặt mình kéo xuống: "Anh thích cậu ta?"

Ngu Độ Thu nhướng mày hỏi lại: "Ghen sao?"

"Trong lòng có người, thì đừng trêu chọc người khác."

Ngu Độ Thu cao giọng cười to: "Ha ha...... Còn nói không thích tôi? Yên tâm, Mục Hạo không phải mẫu người tôi thích, trong lòng tôi không có ai, trước kia không có, về sau cũng sẽ không ——"

Bách Triều đột nhiên dùng sức giật mạnh một cái!

Ngu Độ Thu không kịp phòng ngừa, nhào vào tay vịn ở giữa. Thoáng kinh ngạc, trong mắt dâng lên một ngọn lửa không lớn không nhỏ: "Bảo bối, có chút quá rồi."

Chu Nghị đã xuống xe, đứng ở bên cạnh xe thấy tình trạng này, vội vàng lao lên, bị Ngu Độ Thu thủ thế ngăn cản.

Bách Triều bình chân như vại, cúi người, nhéo lên cằm hắn, lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng xoa: "Đừng nói sớm quá, thiếu gia."

Ngu Độ Thu mở to hai mắt, không nhịn được mà bật cười: "Anh có phải hay không tự tin về mình quá?"

Bách Triều không đáp, buông lỏng tay, mở cửa xuống xe.

Bích Sơn là một trong những khu dân cư xa hoa nhất của thành phố Bình Nghĩa, tòa biệt thực cao nhất có thể so sánh với cung điện, chiếm trọn đỉnh núi, diện tích bằng năm cái sân bóng, nghe nói gần đây đã được một người giàu có mua lại, đặt tên "Nhất hào cung", ngụ ý là "Một phần trăm người đứng trên đỉnh kim tự tháp".

Cây cối cao thấp đan xen và cổng được trang bị an ninh che chắn tránh cho người ngoài nhìn trộm, trên bãi cỏ trong cung điện, hai chú chó Doberman với bộ lông đen dày đang rượt đuổi đùa giỡn với nhau, bốn chân màu nâu vàng chạy như bay, trên cổ đeo sợi xích bạch kim dày cộp như cổ tay người, thầy huấn luyện đứng cách đó không xa, luôn không rời mắt.

Một cái đĩa bay xẹt qua trên không, hai chú chó thè lưỡi lập tức hưng phấn chạy theo như điên.

Ngu Độ Thu rút tay về, lười biếng nằm ở trên ghế dài dưới tán dù, chỉnh lại kính râm, đeo tai nghe Bluetooth, trả lời: "Đã biết, ông ngoại, cháu đã cho người lo tang lễ cho chú hai, về sau nhà bọn họ cần bất kì sự giúp đỡ nào, mặc kệ là con cái đi học, hay là cha mẹ dưỡng già, đều là cháu lo."

Không biết đầu bên kia lại nói gì đó, Ngu Độ Thu vô cùng bất đắc dĩ, bưng lên ly nước chanh hút một hơi mạnh: "Themis, dự ấn này cháu chắc chắn sẽ khởi động, ông lại khuyên cũng vô dụng, cháu đây không phải cũng là vì hoàn thành tâm nguyện của ông sao? Ông cũng đừng nhọc lòng, cháu cũng sắp kết hôn với người ta, sẽ có chừng mực......"

"...... Sao lại nói đến hôn sự này, ông không đồng ý thì nói với ba mẹ cháu đi, nói với nhà họ Đỗ, cháu cũng không muốn kết mối hôn sự này. Linh Nhã cô ấy quá cố chấp, biết rõ cháu là một thằng khốn không có thuốc chữa, còn muốn cháu lãng tử quay đầu, người bình thường ai mà nguyện ý......"

"Cái gì? Ông nghỉ ngơi một chút đi, không cần ông giúp cháu tìm, nếu truyền ra ngoài người ta sẽ cho rằng không ai cần cháu, để trưởng bối giới thiệu đối tượng...... Hiện tại điện thoại của cháu bị cảnh sát theo dõi, ông đừng làm cháu mất mặt."

Chỉ nghe thấy câu trả lời đã đoán được nội dung ở đầu bên kia, Lâu Bảo Quốc không dám cười, nhịn đến mức đỏ mặt, thọc thọc cánh tay Chu Nghị bên cạnh.

Chu Nghị nhíu mày lui về sau: "Đừng làm bộ giống học sinh tiểu học."

"Này, lão tử....."

Lâu Bảo Quốc còn chưa mắng xong, nghe thấy Ngu Độ Thu nói "Lát nữa lại nói", lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.

Ngu Độ Thu kết thúc trò chuyện, nhìn chằm chằm hai con chó cưng đang chơi đùa trên bãi cỏ phía xa, ngơ ngẩn nói: "Ông ngoại, ông ấy sao vậy, tự nhiên nói phải giới thiệu cho tôi một chàng trai tốt? Người có thể trị tôi? Tôi đã nói với ông ấy, tôi chỉ ở trên mà......"

Lâu Bảo Quốc cảm thấy may mắn khi mình không uống nước, nếu không chắc chắn anh sẽ phun nó ra ngoài: "Thiếu gia...... Cậu còn nói những chuyện này với ông ngoại?"

"Có sao đâu, chơi đàn ông không mất mặt, bị đàn ông chơi mới mất mặt."

Lâu Bảo Quốc một người đàn ông thẳng như sắt thép tưởng tượng một chút hình ảnh chơi đàn ông, cả người điều nổi da gà.

Chu Nghị ho nhẹ: "Là gia trưởng, nhất định hy vọng con cái mình có người chăm sóc, được hạnh phúc, cho nên mới giới thiệu đối tượng cho thiếu gia."

Ngu Độ Thu không cho là đúng: "Đó cũng không hẳn, anh xem ba mẹ tôi, từ khi tôi thành niên, họ hầu như không quản tôi nữa."

Chu Nghị suy nghĩ một chút về lời nói của hắn: "Có đôi khi thiếu sự bầu bạn không nhất thiết có nghĩa là ba mẹ không yêu con cái, khả năng chỉ là xuất phát từ bất đắc dĩ. Cậu thấy đó, trước đây tôi phải đi công tác ở nước ngoài quanh năm, chỉ có thể đem con gái nhỏ của tôi giao cho bà nội của nó chăm, nhưng tôi ở bên ngoài không có lúc nào là không ở nhớ con bé, nghĩ con bé hôm nay ở trường học có bị bạn học bắt nạt hay không, có chuyên tâm học tập hay không, năm sau sẽ phải tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp 3, nên chọn trường nào...... Trong lòng luôn là nhớ mong."

Ngu Độ Thu hừ nhẹ: "Họ nhớ tôi, nhưng cũng đang nhớ đến việc kết hôn của tôi, mong tôi sớm ngày kết hôn, ổn định cược sống, này không phải làm khó người khác sao? Chưa nói tôi căn bản không thích Linh Nhã, tính là tôi thích cô ấy đi, tôi cũng không có khả năng cả đời chỉ thích một mình cô ấy, thật nhàm chán."

Tuy là Chu Nghị rất là biết ăn nói, cũng không có cách nào uyển chuyển nói ra ý này "Thiếu gia, cậu như này là đang ngụy biện đó!", thân là cấp dưới cũng không tiện thảo luận sâu hơn về nội dung này, chỉ có thể cười khổ: "Vâng...... Cậu vui vẻ là được rồi."

Hai con Doberman dang rộng hai chân chạy loạn xạ, chơi trò đuổi bắt nửa tiếng vẫn còn tràn đầy sức lực như cũ, thầy huấn luyện chạy đuổi theo, mệt đến mồ hôi đầy đầu. Ngu Độ Thu thổi một hồi còi ngắn, hai con chó lập tức quay đầu chạy như bay đến, tranh nhau cọ vào lòng bàn tay hắn, sung sướng lăn lộn trên mặt đất, một thân dính đầy cỏ.

"Tìm một người để sống cả đời chi bằng tìm một con chó, ít nhất chúng nó trung thành, thông minh và rất nghe lời." Ngu Độ Thu vuốt hai hàng lông mày màu vàng trên mắt hai con chó, cười nói, "Hai ngươi nói có phải hay không, mèo đen, cảnh trưởng?"

Lâu Bảo Quốc che mặt, nhỏ giọng nói: "Cái tên này, mỗi lần nghe tôi điều hoài nghi, thật sự là thiếu gia sao?"

Chu Nghị ho khan một tiếng, mơ hồ nói: "Không nên hỏi, đừng lắm miệng."

Lúc này, Lâu Bảo Quốc nghe thấy âm thanh phát ra từ chiếc tai nghe đang đeo, hắn lập tức tập trung, kéo không khí quản*, chăm chú lắng nghe, với biểu cảm mẹ nó như gặp quỷ, do dự chuyển đạt cho Ngu Độ Thu: "Cái kia, thiếu gia, chú Hồng nói Phỉ Hoa tới."

*Nguyên văn là 空气管 mình không biết nó là cái gì nên tạm để từ Hán Việt, bạn nào biết cmt cho mình để mình sửa lại nha.

Ngu Độ Thu dừng tay lấy nước chanh lại, khóe miệng giật giật: "Nói với anh ta tôi không có ở đây."

"......Chú Hồng nói, anh ta đã ngồi ở phòng họp rồi, anh ta nói nếu không gặp cậu, hắn liền đi rải tin đồn khắp giới tài chính, nói cậu sớm...... Kia, bảo đảm cậu về sau sẽ không bao giờ ngủ với người đàn ông ưu tú trong giới tài chính nữa."

"............"

Mười phút sau, phòng họp ở lầu một của biệt thự chính.

Bàn hội nghị bằng gỗ cẩm dài đến 5 mét, ngồi ở đầu bắc là một thanh niên, dáng người hơi gầy, dưới hàng lông mày thanh mảnh là một đôi mắt sắc bén, không thể nhìn ra người này cận 8 độ, mắt kính là một thấu kính siêu mỏng, nhưng vẫn dễ dàng từ mũi anh ta trượt xuống dưới, thỉnh thoảng lại đẩy nó lên. Tuổi còn trẻ, lại có khí chất như lão thư sinh.

Nhưng khi anh ta mở miệng nói chuyện, liền giống như một khẩu đại bác, bắn ra liên hồi:

"Thật mẹ nó đậu má, tôi chỉ đi công tác một tuần, một tuần! Cậu đã mang về một vụ án mạng cho tôi! Ngu đại thiếu gia, cậu có thể làm tôi bớt lo lắng một chút được không? Đừng làm cho tôi hoàng liên trên cây quải mật đắng* —— khổ càng thêm khổ được không? Lúc nhìn thấy tin tức, tôi đang ở trên máy bay, tôi đã ước rằng máy bay sẽ rơi ngay lập tức! Chẳng lẽ kiếp trước tôi giết người sao, kiếp này tôi lại làm giám đốc phòng quan hệ công chúng của anh?"

*Nguyên tác: 黄连树上挂苦胆 ; Ý nghĩa: cay đắng nối nhau, cay đắng chồng lên cay đắng

Ngu Độ Thu ngoáy lỗ tai: "Cậu có thể lựa chọn từ chức."

"Không được, nếu tôi từ chức bây giờ chính là chạy trốn, tôi không cho phép sự nghiệp của mình bị vấy bẩn như vậy! Chờ tôi công thành danh toại sẽ đem đơn từ chức ném vào mặt anh!"

Lâu Bảo Quốc cùng Chu Nghị ngồi ở ghế bên cạnh nghe, che miệng nói nhỏ: "Thật vất vả mới yên tĩnh được một tuần......"

"Đúng vậy......"

"Nồi bao thịt*, anh nói cái gì đó! Đừng tưởng là tôi nghe không thấy!" Triệu Phỉ Hoa giống chủ nhiệm lớp quát to một tiếng, sau đó mở bình giữ nhiệt mà mình mang theo, uống một ngụm trà la hán quả giải khát, tiếp tục bắn pháo oanh tạc ghế dựa đối diện, thái độ vô kỷ luật với ông chủ nào đó, "Hiện tại giới khoa học kỹ thuật tất cả đều đang nói xấu dự án mới của cậu, năm công ty đầu tư mạo hiểm ban đầu quan tâm đến đã tuyên bố rõ ràng là họ muốn rút lui, tôi đề nghị cậu nên cẩn thận lựa chọn trực tiếp tham gia vòng trợ vốn A, hơn nữa tôi đề nghị cậu nên từ bỏ dự án này, nếu không, nếu nó thất bại, hình ảnh của cậu sẽ sụp đổ, giá cổ phiếu của tất cả các công ty dưới danh nghĩa của anh sẽ bị ảnh hưởng! Cuối cùng, không chỉ mình tôi dọn dẹp mớ hỗn độn của anh!"

*娄保国 và 锅包肉 hổng biết giải thích sao nhưng mà cách phát âm nó giống giống nhau á mọi người.

Ngu Độ Thu gõ ngón tay lên bàn, chậm rãi ngáp một cái: "Thất bại chỉ thuộc về những kẻ không dám thử, con đường khám phá khoa học luôn có chướng ngại, với tôi mà nói, chỉ cần có 1% khả năng thành công, cũng đủ để tôi đánh cược một phen."

"Đại thiếu gia của tôi, cậu đánh cược tiền của cậu cũng bỏ đi, nhưng lần này tính mạng của cậu cũng bị đe dọa! Giao liên não-máy tính không có gì mới mẻ trong giới khoa học và công nghệ, cậu cũng biết, 20 năm trước đã có một nhà khoa học trong nước đã nghiên cứu qua, còn là học sinh của ông ngoại cậu, phương hướng cũng tương tự như của cậu, cuối cùng rơi vào kết quả gì? Cuộc sống của một gia đình bốn người đều bị ảnh hưởng! Hiện tại các phương tiện truyền thông đang lan truyền tin đồn rằng thứ này là một lời nguyền, ai dính thì bị xui xẻo, còn nói cậu sớm muộn gì cũng sẽ lập lại sai lầm của 20 năm trước."

"Nói không chừng là vậy." Ngu Độ Thu nhoẻn miệng cười.

"Cậu còn có tâm trang để cười!" Triệu Phỉ Hoa rất nhanh liền mất bình tĩnh, một lúc sau, anh ta đẩy đẩy kính, cố gắng hết sức bình tĩnh khuyên nhủ, "Độ Thu, vì lợi ích của các bạn cùng lớp đại học của chúng ta, tôi chân thành khuyên cậu nên dừng lại càng sớm càng tốt, tôi không có ý kiến đến những dự án kỳ lạ mà cậu đã đầu tư trước đâu, dù sao cậu có tiền, muốn làm gì thì làm. Nhưng dự án lần này thật sự quá nguy hiểm, chạm vào lợi ích cơ bản của một số người."

"Tôi trước khi về nước, đã làm một cuộc khảo sát tình hình thủ đô của thành phố Bình Nghĩa, bên ngoài thì bình lặng như nước, trên thực tế các thế lực của mỗi gia tộc đan xen vào nhau, tình thế rối ren, để chiếm địa bàn của người mới nổi như cậu, một lão doanh nhân giàu có và đang sa sút, không biết đã thực hiện bao nhiêu vụ giao dịch mờ ám, bày mưu tính kế bao nhiêu âm mưu thủ đoạn. Để giải quyết những người này, phía chính phủ khiên ngưu hạ giếng*, từng bước khó khăn, dù cậu nổi tiếng đến đâu cậu cũng chỉ là một doanh nhân, tôi thật lo lắng cậu sẽ......"

*牵牛下井 ý nghĩa: mọi thứ đang khó khăn và bạn không thể làm hết sức.

Tác giả có chuyện nói:

"Con người sinh ra tự do, nhưng đâu đâu họ cũng sống trong xiềng xích." ——— Rousseau


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui