"Ở đây ở đây......Được rồi, chậm một chút......Thêm 30 centimet nữa.....Em bắt được rồi!"
Edogawa Conan giơ tay bắt lấy túi dụng cụ được thả từ trên cao xuống, sau đó tháo dây thừng ra, để nhân viên cứu hộ bên trên thu lại.
Lấy được túi dụng cụ xong, cậu mở ra kiểm tra đồ vật bên trong.
Xác định các dụng cụ đã đầy đủ hết, cậu quay đầu lại nói với Mori Ran bên dưới: "Chị Ran, nhờ chị nói với chú bên kia, em đã chuẩn bị xong rồi!"
"Ừ!" Mặt Mori Ran tràn đầy nghiêm túc, nói với đội trưởng đội gỡ bom cơ động: "Conan đã sẵn sàng ạ!"
"Tốt! Tiếp theo chỉ cần dựa theo lời của anh, từng bước một mà làm là được! Đừng sợ hãi!" Đội trưởng đội gỡ bom cơ động lớn tiếng nói, "Chỉ cần không mắc lỗi thì nhất định sẽ không sao hết!"
Mori Ran nắm chặt lấy di động, nghiêm túc nghe đầu dây bên kia nói, sau đó đối chiếu với tài liệu trên tay.
"Conan, giờ chúng ta bắt đầu gỡ bom thôi.
Em đừng sợ, miễn là làm đúng các bước, mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi!" Rõ ràng cô cũng đang rất khẩn trương, nhưng vẫn cố hết sức an ủi Edogawa Conan.
"Dạ ~ Chị Ran nói đi, em sẽ nghiêm túc nghe."
Edogawa Conan nói thì nói vậy, nhưng trên thực thế đã đeo kính hồng ngoại lên bắt đầu mở nắp quả bom ra.
Mấy năm trước ở Hawaii cậu đã được bố dạy cách phá bom, loại bom tầm này đối với cậu mà nói không thành vấn đề, cậu hoàn toàn có thể tự mình dỡ bỏ.
Vì thế bên trong thang máy xuất hiện cảnh tượng này.
Mori Ran bên dưới nghiêm túc lặp lại lời của đội trưởng đội cơ động, trong khi Edogawa Conan ở trên đã làm đến bước tiếp theo.
Hơn nữa cậu còn có thể phân tâm ra, một bên gỡ bom, một bên đáp lại lời Mori Ran nói, vô cùng lợi hại.
Edogawa Conan vừa phá bom vừa nghĩ đến nội dung bức điện thư mà Mori Kogoro gửi đến.
【 Hai vì sao đối đỉnh phía xa】, bản fax số 2 rõ ràng ám chỉ vị trí quả bom còn lại là ở khách sạn trung tâm Beika.
Vấn đề ở đây là bản fax số 1, nghe nói phía cảnh sát đã đoán được bàn tròn kia là chỉ vòng đu quay Beika.
Thanh tra Megure và những người còn lại đã chạy qua đó, nhưng【 Hiệp sĩ bàn tròn 】 kia vẫn làm cậu có chút để ý.
Nói đến hiệp sĩ bàn tròn, người bình thường đều sẽ nghĩ đến hiệp sĩ bàn tròn của vua Arthur.
Kỵ sĩ thời Trung cổ đều mặc khôi giáp toàn thân, vậy thì【 đầu bạn chiến 】 là ám chỉ mũ giáp sao?Cậu nhỡ rõ hình như trên mũ giáp của kỵ sĩ có hình chữ thập......
Trong đầu Edogawa Conan đột nhiên hiện lên một tia sáng, hình chữ thập, là biểu tượng của bệnh viện trên bản đồ mà?! Chẳng lẽ còn có một quả bom nữa được giấu ở bệnh viện?
Nhưng mà Nhật Bản có nhiều bệnh viện như vậy, nếu không rõ ràng là bệnh viện nào thì cảnh sát không thể tìm ra được......Chết tiệt! Tên khốn kia chắc chắn đã đoán trước được điều này!
Đúng lúc này, Edogawa Conan vừa cắt xong một đoạn dây điện, trước mắt đột nhiên hiện lên ánh sáng đỏ.
Màn hình LCD trên quả bom bắt đầu xuất hiện dòng chữ, sau khi nhìn rõ nội dung trên đó, Edogawa Conan chợt mở to hai mắt.
- ------------------------------------
"Matsuda, anh thế nào rồi?"
Sato Miwako ngẩng đầu nhìn xe cáp số 72, mặt trời chói chang đâm vào mắt khiến cô phát đau.
Ngay lúc vừa rồi, một bảng điều khiển khác của đu quay cũng đã phát nổ.
Hiện tại đu quay không thể di chuyển nữa, mà cáp treo số 72 của Matsuda Jinpei cũng vừa vặn ngừng lại ở phía trên cùng.
"Shiratori bên kia truyền tin đến, quả nhiên quả bom thứ hai được đặt ở trong khách sạn quảng trường Beika." Sato Miwako nói, "Hơn nữa cái tên điên kia còn đặt bom trong thang máy, cố ý dẫn dụ cảnh sát đi vào.
Hắn chế tạo mấy loại bom nhỏ để khiến thang máy dừng ở giữa, muốn để cảnh sát bên trong không ra được......Nhưng mà bởi vì có chút sai sót nên bây giờ người ở trong thang máy lại là con gái và đứa bé họ hàng Conan nhà ông Mori."
Nghe thấy bên trong thang máy là hai đứa trẻ, động tác gỡ bom của Matsuda Jinpei hơi ngừng lại một chút.
Anh chỉnh lại cái điện thoại đang trượt xuống, nhíu mày lại: "Sao lại có trẻ con đi vào? Bây giờ tình huống như thế nào rồi?"
"Nghe nói lúc đó mấy người Ran đang ở khách sạn kia chơi, sau đó bọn họ đi thang máy xuống thì dây cáp nổ nên bị mắc kẹt ở bên trong." Sato Miwako cũng cau mày, "Nhưng mà bây giờ thằng bé Conan đang gỡ bom theo hướng dẫn của đội trưởng đội cơ động, nghe nói là nó từng xem trên TV, cũng có chút kinh nghiệm......."
Sato Miwako còn chưa nói xong đã bị một tiếng rống bên kia đánh gãy: "Đùa cái gì vậy hả! Đó là bom đấy! Nếu chỉ xem qua đã phá được thì còn cần người chuyên nghiệp làm quái gì?! Hơn nữa đây còn là bom thủy ngân! Mấy người có biết chỉ cần động một chút là sẽ nổ tung không!"
Sato Miwako giơ điện thoại ra xa, xoa xoa lỗ tai đau nhức, lúc này mới tiếp tục nói: "Cũng đâu còn cách nào khác, bên cạnh bom còn gắn máy nghe trộm.
Nếu bọn nhỏ thoát ra bằng cách khác, đối phương chắc chắn là ấn kíp nổ ngay lập tức.
Dưới tình huống này cũng chỉ có thể để Conan tự mình gỡ bom....."
Nói tới đây trong giọng nói của cô lộ rõ vẻ bất lực và nôn nóng: "Đứa trẻ đó rất thông minh, tin tưởng nó chút đi.
Ngoài cái này ra thì chúng ta không còn biện pháp nào khác......Shiratori nói việc này là nhằm để mưu hại cảnh sát, Matsuda, anh phải cẩn thận một chút.
Nhanh dỡ quả bom chết tiệt đó xuống rồi chạy xuống mau lên!"
"Hừ, cái thứ đồ chơi đơn giản như này, tôi chỉ cần ba phút....." Matsuda Jinpei đang nói thì bị nội dung đột nhiên xuất hiện trên màn hình quả bom cắt ngang.
"Alo? Matsuda? Sao anh không nói gì vậy?" Sato Miwako thúc giục.
".........!Cảnh sát dũng cảm, ta sẽ thưởng cho sự gan dạ này của ngươi......."
Đầu dây bên kia truyền đến lời của Matsuda Jinpei, Sato Miwako không hiểu gì cả hỏi: "Hả? Anh đang nói gì thế?"
Matsuda Jinpei không trả lời cô, chỉ tiếp tục nói: ".......Bằng gợi ý về vị trí của quả pháo hoa lớn hơn.
Trước khi bom nổ ba giây, ngươi sẽ nhận được một nửa lời gợi ý.
Chỉ khi đem hai lời gợi ý này kết hợp lại với nhau, các ngươi mới có thể có được đáp án cuối cùng, chúc các ngươi thành công."
"Đây là lời nhắn của tên đánh bom hiển thị trên màn hình.
Nếu bây giờ tôi gỡ bom xuống, chúng ta sẽ không thể nhận được gợi ý." Matsuda Jinpei giải thích, "Shiratori nói đúng, đây là lí do mà tên đánh bom muốn nhốt cảnh sát vào trong thang máy không thể di chuyển.
Hắn muốn để cảnh sát nhìn thấy những dòng này..."
Matsuda Jinpei nhìn màn hình LCD trước mặt, trong đầu hiện lên lời Hanada Saharuna nói với anh trong lúc ở bãi đỗ xe.
【......!Matsuda, hắn cũng không phải loại người thương xót người vô tội, hắn nhất định là có ý đồ khác......Cái vòng đu quay kia chắc chắn là có vấn đề, anh đừng có nóng vội mà xông lên.......】
Cô lười biếng dựa vào sau lưng ghế phụ, thân thể tựa hồ rất thả lỏng, đôi mắt lại dán chặt lấy khuôn mặt anh.
Không giống với biểu hiện thoải mái bên ngoài, lúc cô nói ra những lời này lại vô thức cắn môi -- cô cũng đang tự đấu tranh tư tưởng với chính mình.
Khi một người đối mặt với sự việc khiến cho bản thân mệt mỏi nhưng lại không bắt buộc phải làm, cơ thể sẽ tự động lựa chọn theo bản năng.
Ví dụ như khi bạn có [Bài tập về nhà/ Báo cáo] phải nộp vào ngày mai.
Nếu làm xong luôn trong hôm nay thì bạn sẽ có thêm nhiều thời gian để học thêm nhiều thứ khác, nhưng nếu để đến ngày mai rồi tùy tiện chép qua loa ở đâu đó để chống đối thì cũng không sao hết.
Đến lúc này, sách vở và máy tính rõ ràng đã ở trước mặt bạn, bạn lại chọn ngả lưng nằm xuống sofa.
Thân thể bạn trở nên lười biếng, bởi vì tiềm thức nói cho bạn biết, [không làm] mới là thoái mái nhất.
Đây là bản chất không thể cưỡng lại được của nhân loại, 99% người trên thế giới đều khó có thể kháng cự.
Bây giờ nhớ lại, Matsuda Jinpei liền cảm thấy có chút kỳ quái.
Giải quyết vụ đánh bom là một việc vô cùng bức thiết, vì sao Hanada Saharuna lại có phản ứng kháng cự theo bản năng?
"....Alo? Alo? Matsuda! Sao anh lại không nói gì?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói sốt ruột của Sato Miwako.
Matsuda Jinpei định thần lại, anh ngưng động tác gỡ bom trên tay nói: "Nếu tôi có thể nhìn thấy dòng chữ này, có nghĩa rằng tên đánh bom đang ở quanh đây quan sát mọi thứ.
Cô có nhớ trước đó tại sao tôi lại nói vì sao đối đỉnh với vòng đu quay Beika lại là khách sạn quảng trường trung tâm không?"
"Có!" Sato Miwako gật đầu: "Anh nói hai nơi này vừa vặn nằm trên một đường thẳng!"
Matsuda Jinpei ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ xe cáp, từ nơi đây có thể thấy được khách sạn Beika màu xám bạc ở đằng xa.
Tòa nhà cao chót vót phản chiếu lại ánh mặt trời chói chang, một chiếc trực thăng đang bay vòng quanh nó.
Anh khẽ nhếch khóe miệng tiếp tục nói: "Hiện giờ xe cáp vừa vặn dừng lại ở chỗ cao nhất, mà thang máy khách sạn cũng bị mắc kẹt ở tầng giữa.
Nói vậy kẻ đánh bom có lẽ đang đứng ở vị trí đắc địa nào đó để có thể quan sát được cả hai nơi phát nổ cùng lúc nhỉ?"
Dứt lời anh lộ ra biểu tình nghiêm túc: "Sato, cô dặn mấy người Shiratori bảo đứa bé kia cắt dây kíp nổ đi.
Một khắc cuối cùng tôi sẽ gửi gợi ý trên bom cho cô.
Tuy chỉ có một nửa, nhưng tôi đã đoán được đại khái địa điểm phát nổ tiếp theo là ở đâu.
Dựa vào hai điểm này hẳn là có thể tìm ra vị trí giấu quả bom.......!Không thể để hai đứa trẻ kia chết được."
"Không được!" Sato Miwako hô: "Nếu đã đoán được nơi kẻ bắt cóc có thể nhìn được hai vụ nổ cùng một lúc thì chúng ta hoàn toàn có thể đến đó điều tra! Anh không cần hy sinh vô tội!"
"Không kịp nữa rồi." Matsuda Jinpei nói: "Bây giờ chỉ còn 30 phút.
Không bàn đến việc liệu trong thời gian ngắn như vậy có tìm được vị trí chính xác hay không, ngay cả khi tìm được rồi cũng khó có thể mà xác định được hung thủ trong đám đông."
"Thanh tra Matsuda, anh không được bỏ cuộc!" Sato Miwako lớn tiếng nói: "Vừa rồi Hanada nói có manh mối, đã chạy đi tìm rồi.
Nhất định cô ấy sẽ bắt được tên đánh bom trước khi phát nổ! Cô ấy thông minh như vậy, chắc chắn sẽ làm được! Anh làm ơn hãy kiên trì đến lúc cô ấy trở về đi!"
"Ồ, vậy sao?" Matsuda Jinpei cười một chút: "Xem ra siêu sao giới cảnh sát của chúng ta rất nỗ lực.....Vậy thì hãy cùng chứng kiến năng lực của đệ nhất Nhật Bản đi."
"Điện thoại sắp hết pin rồi, tôi cúp máy đây.
Dù Hanada có thể đuổi kịp hay không thì giây cuối cùng tôi cũng sẽ gửi gợi ý đến điện thoại của cô.
Việc sau đó phải nhờ cô rồi, thanh tra Sato."
Nói xong anh liền tắt điện thoại..