Hôm Nay Không Hợp Để Hôn Hôn


Nhưng Tư Doanh lại ngại nói.
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Xuyên cứ nhìn chằm chằm vào cô, đến cả mắt kính cũng không hề bị lệch chút nào, duy chỉ có đôi môi dính chút son đỏ làm gương mặt lạnh lùng của anh càng trở nên đẹp trai hơn.
Lục Xuyên như thể biết rõ thế mạnh của mình và cũng biết cách sử dụng nó một cách thành thạo, anh nghiêng người về phía trước, giống như mỉm cười với cô, nhưng lại không phải vậy.
Nơi cổ áo mở rộng hiện lên xương quai xanh sâu lõm.
Ánh mắt Tư Doanh lơ đãng lướt qua, cổ tay được bắt chéo sau lưng khẽ giật giật, động tác nhỏ ấy không qua được mắt anh, Lục Xuyên khẽ nắm chặt cằm cô.

Bờ môi nhẹ nhàng chạm vào, lướt qua rất nhanh.
Cảm giác ấm áp lan tràn đến vành tai.
Tư Doanh hơi nghiêng mặt, cổ họng hơi ngứa, phát ra tiếng “Ưm” nho nhỏ, ngay sau đó vành tai cô lập tức đỏ bừng lên.
Lục Xuyên khẽ cười.
Tiếng cười vui vẻ truyền đến tai cô, Tư Doanh cảm giác có gì đó vô cùng khó tả, cô cắn chặt môi dưới, nhịn không phát ra tiếng.
Vùng cổ trắng trẻo đỏ ửng lên.
Bỗng dưng tiếng chuông vang lên, bầu không khí kiều diễm bị ngắt đoạn, Tư Doanh giật mình, bàn tay nắm đằng sau lưng cô nhẹ nhàng buông ra.

Đó là tiếng điện thoại của Lục Xuyên.

Hơi ấm nóng hổi vừa ở bên tai cô mấy giây trước đã lùi về sau, Lục Xuyên rõ ràng không hề thích cảnh vui của mình bị quấy rầy, anh khẽ nhíu mày, lấy điện thoại từ trong túi ra, lướt mắt nhìn một cái rồi ấn nhận.
“Alo.”
Giọng nói vô cùng tự nhiên, không hề có cảm giác như vừa mới đắm chìm trong khung cảnh người lớn nào đó.
Tư Doanh hạ tầm mắt xuống nhìn tay anh đang đặt bên cạnh người cô, phần gân xanh ở lưng nổi lên, cực kì thích hợp đi châm cứu.
Cô nghe được tiếng nói ở đầu dây bên kia, có vẻ như là bà nội anh gọi.
Quan hệ của Lục Xuyên và bà anh rất tốt, lúc gọi điện thoại, anh luôn nghe bà nói hết, cực kì kiên nhẫn.
Tư Doanh dùng vai khẽ đẩy anh ra, cô khẽ mỉm cười dưới ánh mắt hơi khó hiểu của người nào đó.

Để trả thù cho màn trêu chọc của anh ban nãy, môi cô chạm nhẹ lên chiếc áo sơ mi trắng của anh, viền môi đỏ in lên chiếc áo trắng vốn rất dễ bị bẩn.

Cô rất hài lòng về “tác phẩm” của mình, vui vẻ chạy vào phòng tắm, rời khỏi nơi mờ ám này.
Lục Xuyên cúi đầu nhìn trò đùa quái đản của cô.
Đáy mắt hiện lên ý cười, ngay cả khi đầu dây bên kia gọi vài tiếng anh cũng không đáp lại, bà nội Lục hỏi: “Ừ, cháu nghe thấy không thế?”
Lục Xuyên bừng tỉnh: “Vâng.”
Anh quay người dựa vào mép bàn, nhìn về nơi Tư Doanh vừa rời đi, bàn tay cầm lấy chiếc cốc thủy tinh của cô lên, ngón tay dài khẽ miết lên thành cốc.

Lục Xuyên trả lời vài câu với bà nội Lục, biết thời gian không còn sớm nữa nên dặn bà đi ngủ sớm, không biết đầu dây bên kia nói gì mà anh lại cười đáp: “Có thể ạ.”
Tư Doanh vào phòng tắm, gỡ chiếc cà vạt trên tay ra, chiếc cà vạt theo đó rơi xuống đất.
Cô nhìn vào trong gương.
Bờ môi duyên dáng đã bị Lục Xuyên hôn hơi sưng lên một chút, son cũng trôi sạch, chỉ còn chút đỏ sót lại nơi viền môi nhìn trông rất phóng đãng.
May là mai cô không cần quay phim.
Ngày hôm nay cô như chiếc bánh xe quay chuyển vậy, từ tổ phim rồi vội vàng đến Tây Thành, vội vàng trang điểm, làm tạo hình, đến cả việc ăn uống cũng không kịp để ý đã phải lập tức chạy sang hội từ thiện.

Vốn dĩ cô nghĩ sau khi đêm hội từ thiện kết thúc thì sẽ được về nghỉ ngơi, ai dè cô lại bị Lục Xuyên phát hiện, còn bị anh dày vò một lúc lâu, quả thật cô thấy hơi mệt.
Tư Doanh vốn là một người rất biết chăm sóc bản thân mình.
Sau khi cô tắm gội xong, vừa đắp mặt nạ vừa thoa kem dưỡng da lên chân, cô còn không quên nói chuyện với hội chị em bạn dì, phòng tắm là phòng cách âm nên Lục Xuyên không nghe thấy.

Vì thế cô không hề để ý, phàn nàn mấy lần, Khâu Mạn Mạn nghe đến mức nản luôn, không nhịn được trách cô: “Trách ai hả, ai bảo cậu không kiềm chế được đến mức phá giới [1] hả?”
[1] Phá giới: chỉ những nhà sư xuất gia vi phạm luật.

Ý cô bạn kia là Tư Doanh vốn là người mê tín, tin vào mấy lời bói toán, nhưng lại gần “sắc” ấy
“…”
Tư Doanh bị nghẹn lời.
Nhưng cô lại rất nhanh lấy lại bình tĩnh, lên án nói: “Sao lại trách mỗi mình được, anh ấy cũng đâu kiềm chế đâu.”
Khâu Mạn Mạn: “Ồ.”
Tư Doanh tuôn ra một tràng giải thích cho mình, cũng đồng thời gia tăng hành vi “tội ác” của Lục Xuyên, rồi lại bị một tiếng “ồ” đập tan.

Cô gỡ mặt nạ ra, nhìn vào gương khẽ vỗ vỗ mặt mình, Khâu Mạn Mạn ở đầu dây bên kia ngáp một cái, rõ ràng có ý nói cô nàng đang buồn ngủ lắm rồi.

Tư Doanh nhìn đồng hồ đã sắp đến 12 giờ rồi nên bèn vội vàng cúp điện thoại.
Làm xong hết mọi chuyện, cô ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Tư Doanh đi vào phòng ngủ nhưng không thấy anh đâu, nhưng phòng tắm bên trong phòng ngủ nửa mở nửa đóng lại có tiếng nước chảy.

Mi mắt cô khẽ giật giật, đắp chiếc chăn mỏng lên người, cô mệt rã rời luôn rồi, nhưng nằm xuống lại vô cùng tỉnh táo, đặc biệt là sau khi cô biết được Lục Xuyên muốn làm chuyện gì vào tối nay.
Cô càng nghĩ càng tỉnh táo hẳn lên.
Tư Doanh dứt khoát ngồi dậy luôn, chuẩn bị đốt một cây nến hương trong phòng, nhưng chân trái vừa đặt xuống nền nhà, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy ra chiếc hộp bcs dự phòng.

Đây là hộp mới, chưa bị bóc, cô cẩn thận nhìn chiếc hộp một lần, rồi lại xem lại mấy lần nữa, mãi vẫn không tìm thấy thứ mà cô muốn thấy. 
“Xem gì thế?”
Lục Xuyên vừa lau tóc đi ra đã nhìn thấy Tư Doanh ngồi ở đầu giường, chăm chú xem xét chiếc hộp bcs.
Cô đang tập trung tìm đồ, nghe anh hỏi như vậy liền buột miệng nói: “Tìm ngày sản xuất và hạn sử dụng, cái này mua khá lâu rồi nhỉ?”
“…’
Nhiệt độ xung quanh Lục Xuyên hạ thấp xuống.
Động tác lau tóc của anh dừng lại, treo khăn lên cửa phòng tắm rồi từ từ bước đến gần đứng trước mặt cô, nhìn cô từ phía trên.

Tư Doanh cảm nhận được, ngước mắt lên nhìn, giật mình bởi ánh nhìn lạnh lùng của anh, hơi mím môi, rời mắt đi: “Chúng ta phải cẩn thận chút, nếu không thì phiền lắm đó.”
Lục Xuyên lấy hộp bcs từ tay cô.
Anh nhanh chóng tìm được giọng điệu trái ngược hoàn toàn với trước đó: “Hạn sử dụng còn hẳn một năm, em cứ yên tâm.”
“Ồ.”
“Tư Doanh.”
Lục Xuyên gọi cô.
Tư Doanh đưa mắt nhìn anh, nhìn vào đôi mắt đen nhánh ấy, cảm giác bản thân giống như một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng vậy.
Mà rõ ràng anh chẳng hề nói gì.
Chiếc hộp bcs bị ném lên đầu giường, Lục Xuyên nắm chặt cằm cô, tay khẽ miết nhẹ, đến khi chỗ đó sắp đỏ lên anh mới xoay người cắn nhẹ lên môi cô.

Đèn ngủ trong phòng cũng tối dần từ lúc nào không biết, mí mắt Tư Doanh rung nhẹ, vịn vào vai anh, mặc cho nhiệt độ làn da đang nóng bừng lên, cổ họng của cô cũng như đang bị thiêu đốt, cần phải tưới một gáo nước lạnh vậy.
Bỗng dưng, cô cảm thấy có điều gì đó sai sai.
Mấy suy nghĩ chạy loạn của cô ùa về, vội vàng đẩy Lục Xuyên ra, chạy thẳng vào phòng tắm với vẻ mặt của một người đang cần giải quyết chuyện gì đó.
Lục Xuyên: “???”
Anh khẽ nhíu mày.
Tư Doanh không ngờ ngay giây phút quan trọng thì “bà dì” của cô lại đến, ngại quá trời luôn, cô xử lý ổn thỏa xong thì lại bước ra, Lục Xuyên đang dựa vào đầu giường, thấy cô đến thì cất Kinh Phật đang cầm đi.

Tư Doanh thấy hơi có lỗi, cô chui vào trong chăn, mím môi không nói lời nào.

Anh nhìn sang cô, mỉm cười: “Anh nói chuẩn rồi.”
“???”
Lục Xuyên nằm xuống, Tư Doanh cũng nằm xuống.
Tắt hai bên đèn ngủ đi, trong phòng tối đen như mực, giọng anh hơi khàn: “Hôm nay không hợp làm tì**.”
Tư Doanh không tài nào phản bác lại được.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tư Doanh khó có ngày được ngủ nướng, lúc cô mơ màng tỉnh dậy, bên phía Lục Xuyên đã lạnh ngắt, anh đã quen với việc dậy sớm.

Điện thoại để bên gối bỗng rung lên, cô với tay ra cầm, là Chúc Hân gửi tin nhắn cho cô, báo rằng tạm thời hôm nay cô không có lịch trình, nghỉ ngơi cho tốt, chị còn gửi thêm cả một tấm biểu cảm cho cô, không cần nói cũng biết chị ấy đang nghĩ gì.
Cô trả lời “Vâng ạ” rồi nằm trong chăn vươn tay duỗi chân.
Vài phút sau, mẹ thân yêu của cô gọi đến, hỏi cô có phải Lục Xuyên về rồi đúng không.
Cô đáp: “Dạ.”
Mẹ Tư lập tức hỏi cô hôm nay hai người có thời gian về nhà một chuyến không, Tư Doanh không chắc anh bận hay rảnh nên không tự ý quyết định, mà nói rằng để hỏi anh xem sao.

Nói rồi mẹ Tư cúp điện thoại.

Tư Doanh ngáp một cái rồi rời giường.
Trong phòng khách, Lục Xuyên đang ngồi đọc báo.
Anh rất ít khi mặc những bộ đồ thoải mái, dù là ở nhà, không cần phải ra ngoài, thì cũng vẫn là áo sơ mi và quần tây cực kỳ nghiêm chỉnh, một cúc áo cũng không buông lơi.

Tư Doanh nhìn bộ dạng của anh, quả thực là không thể nào so sánh được với người “lăn lộn bùng nổ” tối qua.

Lúc đó, ngay cả động tác anh tháo kính mắt cũng tràn đầy dục vọng, chứ đâu phải dáng vẻ lạnh lùng không thể tiếp cận như này.
“Phu nhân, cô dậy rồi ạ.”
Dì Lý giúp việc là do bà nội Lục đưa đến đây từ khu nhà cũ, dì ấy là một chuyên gia dinh dưỡng cao cấp, trước lúc cô và Lục Xuyên kết hôn thì dì ấy luôn là người lo bữa ăn hàng ngày cho Lục Xuyên.
Tư Doanh mỉm cười chào hỏi rồi ngồi xuống bàn ăn, cầm một miếng bánh mỳ nướng tự làm lên, quét trứng cá muối vào, tầm mắt cô nhìn thấy Lục Xuyên đặt báo xuống, nhấc chân bước về phía này.
Tư Doanh hỏi: “Hôm nay anh bận không?”
Lục Xuyên ngồi xuống đối diện cô, uống một ngụm sữa bò rồi hỏi lại: “Sao thế?” Anh nhìn thẳng về phía cô.
“Mẹ em hỏi chúng ta có muốn về nhà một chuyến không ấy mà.”
“Không bận.” Lục Xuyên nói, Tư Doanh mở miệng định nói tiếp thì lại thấy anh nói: “Nhưng phải về nhà anh trước đã.”
“?”
Tư Doanh chợt hiểu ra: “Cuộc gọi tối qua?” 
Lục Xuyên gật đầu, Tư Doanh âm thầm nói trong lòng, bàn về vấn đề cướp người thì mẹ Tư vẫn không thể nào nhanh bằng điện thoại của bà nội Lục được.
“Được.”
Tư Doanh cũng không để ý gì: “Vậy để em nói với mẹ em.”
Nghe vậy, ánh mắt Lục Xuyên không hề lệch, nhìn thẳng về phía cô, tay khẽ ngõ lên thành cốc, ánh mắt sau mắt kính khẽ thay đổi.
Tư Doanh dựa vào đằng sau.
Lục Xuyên cười như không cười: “Mẹ em?”
Tư Doanh chớp chớp mắt, không thấy gì lạ gật đầu: “Đúng mà, mẹ em.” Sắc mặt anh càng không tốt.
Cô nói gì sai à?
Có những lúc Tư Doanh không theo kịp suy nghĩ của Lục Xuyên, giống như lúc này, hai chữ “mẹ em” chọc giận anh chỗ nào vậy?
Lục Xuyên khẽ day lông mày.
Anh chỉnh lại: “Là mẹ của chúng ta.”
Ngay lập tức, Tư Doanh cảm thấy quả là một lời khó diễn tả, ngay cả cái này cũng muốn phân biệt, có gì khác nhau đâu chứ? Trong lòng cô thầm mắng Lục Xuyên nhiều chuyện.
Một bữa ăn sáng đơn giản cứ vậy mà xong.
Bà nội Lục gọi điện đến giục hai người, Tư Doanh vào phòng thay đồ, tốn nửa tiếng vẫn chưa chọn ra được một bộ ưng ý, cô chạy ra ngoài nhưng không thấy Lục Xuyên đâu, dì Lý bảo anh đang ở thư phòng.

Tư Doanh vào thư phòng, mở cửa ra thì thấy Lục Xuyên đang có cuộc họp video, giọng nói Tiếng Anh chính gốc nghe giống như những nốt nhạc vậy, vô cùng hay.
Lục Xuyên nghiêng mắt nhìn vào gương.
Động tác của Tư Doanh nhẹ nhàng hơn, sau khi xác định anh sẽ không thay quần áo thì đóng cửa rồi quay lại phòng thử đồ, tìm một chiếc váy trắng.
Đi gặp người lớn, không nên ra vẻ huênh hoang được.
Tư Doanh lề mề trong đó một lúc lâu, lúc cô ra ngoài thì Lục Xuyên đã họp xong từ lâu, anh ngồi trên ghế sofa đợi cô.
Nghe thấy tiếng động, Lục Xuyên quay đầu lại.
Vẻ đẹp của Tư Doanh thực sự rất thu hút, cô có đôi môi đỏ hồng, làn da trắng trẻo, chiếc váy trắng thắt eo dài đến đầu gối càng làm toát lên vẻ thanh tao, dịu dàng, phía dưới để lộ ra đôi chân trắng mịn màng, ngay cả mắt cá chân cũng nhỏ nhắn đến mức khiến người ta phải ghen tỵ.
Ánh mắt Lục Xuyên nhìn cô từ trên xuống dưới trong vòng vài giây.
Vài giây sau, ánh mắt anh dừng lại ở bàn tay trái trắng trẻo, trống không của cô, khẽ nhíu mày nói: “Nhẫn của em đâu?”
“Hả?”
Lúc này, Tư Doanh mới để ý thấy anh đeo nhẫn.
Nhẫn kết hôn là do Lục Xuyên mua, khá nặng, Tư Doanh không thích đeo, cô hay cất vào trong chiếc hộp trang sức, chỉ đeo khi vào tình huống đặc biệt, ví dụ như đi gặp mặt người lớn trong nhà.

Cô “À” một tiếng rồi vội vàng quay lại phòng thử đồ lấy nhẫn.

Một chiếc nhẫn kim cương sáng rạng, chói lóa, vẻ ngoài tinh xảo, được Lục Xuyên đặt từ tận Italy, do chính tay bậc thầy đá quý Henri làm.
Tư Doanh đeo nhẫn vào ngón áp út, nhưng đeo được hai phần ba thì lại bị kẹt, không tài nào đeo vào được nữa, càng cố đeo thì càng đau.

Trời ạ, không phải đấy chứ! Cô đứng sững tại chỗ, trừng mắt nhìn ngón tay đang bị kẹt, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhìn sang chỗ Lục Xuyên, đẩy tội sang chiếc nhẫn: “Hình như nó bị nhỏ rồi.”
Chắc chắn không phải do cô béo lên!
Cô là người nổi tiếng đó nhé, là một người nổi tiếng mà dù chỉ tăng một cân thôi cũng không xứng đáng được đứng trước ống kính đó, thế nên việc cô béo lên là không thể nào!
“?”
Lục Xuyên khẽ nhíu mày.
Anh đứng lên, đôi chân dài đi vòng qua sô pha, Tư Doanh tháo nhẫn ra cầm trên tay, để tay không bị xiết vào nữa.
“Đưa anh xem.”
Lục Xuyên cầm tay cô, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, thử đeo vào, nhưng đến nửa chừng thì không đeo vào được nữa.
Tư Doanh cúi đầu, có ý muốn đi cân thử xem sao.
Lục Xuyên nhếch mép cười nhẹ, tháo nhẫn ra, nói thẳng: “Đúng thật này, nhẫn nhỏ đi, mà em cũng béo lên rồi.”
“Đồ ăn ở đoàn làm phim khá ngon.”
Bị anh trêu chọc, đôi tai đỏ bừng lên, khẽ mấp máy môi: “Nhưng mà, em sờ cũng có thấy chỗ nào béo lên đâu.”
Lời vừa thốt ra, phía eo đã nóng bừng lên.
Lòng bàn tay Lục Xuyên phẳng phiu, chiếc nhẫn trên tay anh lại mang chút hơi lạnh, làm bàn tay anh như nóng lên đến mê người, anh còn khẽ nhéo nhẹ eo cô một cái.
Tư Doanh bỗng chốc hơi căng thẳng.
Cô hơi ngập ngừng, sững lại nhìn anh: “Thế nào?” Lúc ở trong đoàn làm phim, cô không hề ăn linh tinh, còn thích vận động cơ mà.
Lục Xuyên hơi nâng cằm lên, trầm tư.
Tư Doanh càng căng thẳng hơn, chắc cô không béo lên nhiều lắm đâu nhỉ, chị Chúc cũng không nhắc nhở gì mà, trong camera, cô vẫn xinh đẹp, mảnh mai, quần áo năm ngoái cũng vẫn mặc vừa, nhưng sao chiếc nhẫn mua năm ngoái lại không đeo vừa được?
Đôi tay Lục Xuyên như khẽ véo nhẹ eo cô.
Anh kéo cô lại gần, ôm cô vào lòng, đôi mắt đen đong đầy ý cười: “Khá được đấy.”
“?”
“Khá được” là nói cái gì cơ?
Hai tay Tư Doanh đặt chống giữa hai người, nghiêng đầu nhìn anh: “Thế thì hôm nay không đeo nhẫn nữa đúng không?”
“Không được.”
Lục Xuyên không đồng ý, Tư Doanh lại không chịu đau được.
Cô đang định nói đổi một chiếc nhẫn kiểu dáng khác thì Lục Xuyên đáp lại: “Xem ra anh phải đổi chiếc nhẫn mới cho bà Lục rồi.”
Tư Doanh: “…..?”
Hết chương 3..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui