Hôm Nay Không Nên Đi Ra Ngoài


Bên học cung tan học sớm, Dung Nguyệt Uyên không về Hiểu Nguyệt Phong mà đến Dược Phong.

Lúc hắn đến, Dạ Hàn Tinh và Dạ Triêu đã không thấy đâu, Tống Dĩ Chi đang ôm chén rượu ngồi bên cạnh Dạ Mịch và Nhị trưởng lão.

Trên bàn còn một cái đĩa, bên trong là vài lát ớt, trong không khí phảng phất mùi cay nồng của ớt và mùi rượu đậm đặc.

"Ngũ trưởng lão." Nhìn thấy Dung Nguyệt Uyên, Nhị trưởng lão như tìm thấy cọng cỏ cứu mạng, vội vàng nói: "Dĩ Chi uống say rồi, ngươi đưa nàng ấy về nghỉ ngơi đi!"

Dung Nguyệt Uyên nhìn Tống Dĩ Chi.

Nàng ngoan ngoãn ngồi đó, tay ôm chén rượu, trông vừa ngoan vừa ngốc.

Nếu không phải ánh mắt có phần mơ màng thì không ai nghĩ nàng đã say.

"Rượu của Nhị trưởng lão rất mạnh, Dĩ Chi uống vài chén đã say, chúng ta phát hiện ra cũng đã muộn." Dạ Mịch cười nói: "Nàng ấy say rượu cũng không náo loạn, chỉ ngoan ngoãn ngồi im, nhưng lại chẳng nghe lời ai."

Tống Dĩ Chi đã không nghe lời ai, chẳng lẽ lại nghe lời hắn?

Dung Nguyệt Uyên liếc nhìn Dạ Mịch và Nhị trưởng lão.

Hai người này rõ ràng là đang muốn đẩy trách nhiệm.

Dung Nguyệt Uyên bước tới hai bước, nhìn ánh mắt mê mang của Tống Dĩ Chi, không khỏi đau đầu.

Hắn nên làm gì bây giờ?

"Ngũ trưởng lão." Tống Dĩ Chi ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, cười ngọt ngào.

Dung Nguyệt Uyên nhìn nụ cười ngọt ngào của Tống Dĩ Chi, âm thầm thở phào, may mà nàng ấy chưa đến mức say không nhận ra ai, hắn ôn hòa nói: "Là ta."

Tống Dĩ Chi đặt chén rượu xuống, đưa tay nắm lấy tay áo Dung Nguyệt Uyên, loạng choạng đứng dậy, sau đó cố gắng đứng vững.


"Ta buồn ngủ, về ngủ thôi." Tống Dĩ Chi kéo tay áo Dung Nguyệt Uyên, nghiêng đầu, ánh mắt không có tiêu cự, trông ngơ ngác đáng yêu.

Tay áo phẳng phiu của Dung Nguyệt Uyên nhanh chóng bị Tống Dĩ Chi nắm đến nhăn nhúm.

Dung Nguyệt Uyên đưa tay ra: "Cầm lấy tay ta."

Tống Dĩ Chi buông tay áo Dung Nguyệt Uyên ra, đưa tay vịn vào cánh tay hắn.

Dạ Mịch ném cho Dung Nguyệt Uyên một cái bình sứ: "Đây là Tỉnh Tửu Đan, nhớ cho nàng ấy uống một viên, nếu không ngày mai tỉnh dậy sẽ đau đầu."

Dung Nguyệt Uyên nhận lấy bình sứ, sau đó đưa Tống Dĩ Chi rời đi.

Về đến Hiểu Nguyệt Phong, Dung Nguyệt Uyên cho Tống Dĩ Chi uống một viên Tỉnh Tửu Đan, sau đó thi triển Khứ Trần Quyết giúp nàng, rồi đưa nàng đến cửa phòng, để nàng tự mình vào trong nghỉ ngơi.

Tống Dĩ Chi ngoan ngoãn bước vào.

Dung Nguyệt Uyên đóng cửa lại, nghĩ đến dáng vẻ say rượu ngoan ngoãn của Tống Dĩ Chi, không khỏi bật cười.

Người khác say rượu đều sẽ ầm ĩ, thậm chí là phát rượu điên, còn Tống Dĩ Chi lại ngoan ngoãn đến lạ.

Tống Dĩ Chi đi đến bên giường, nằm xuống, cuộn mình trong chăn, ngủ thiếp đi.

Nàng ngủ một mạch đến tận chiều hôm sau.

Tống Dĩ Chi nằm trên giường, ánh mắt chậm rãi có tiêu cự, nàng chậm rãi ngồi dậy, phát hiện trên người không còn mùi rượu, vô cùng thoải mái.

Tuy nhiên nàng vẫn thi triển Khứ Trần Quyết hai lần cho chắc chắn rồi mới bước ra khỏi phòng.

Dạ Mịch và Dung Nguyệt Uyên đang ngồi trên ghế trúc, nói về chuyện giải độc, thấy Tống Dĩ Chi đi ra, Dạ Mịch thở phào nhẹ nhõm.

"Ngồi đi." Dung Nguyệt Uyên lên tiếng.


Tống Dĩ Chi gật đầu, cung kính hành lễ: "Ngũ trưởng lão, Dạ thúc."

Dạ Mịch gật đầu, ân cần hỏi: "Đầu còn đau không?"

Tống Dĩ Chi lắc đầu: "Không đau, ngủ rất ngon." Nói xong, nàng kéo ghế ngồi xuống, Dung Nguyệt Uyên liền rót cho nàng một chén trà.

Tống Dĩ Chi nói lời cảm tạ, sau đó bưng chén trà lên nhấp một ngụm.

"Sắp Trúc Cơ đại viên mãn rồi?" Dung Nguyệt Uyên đột nhiên lên tiếng.

Tống Dĩ Chi đang định cúi xuống uống trà, nghe vậy run tay, suýt chút nữa làm đổ trà.

Lúc này nàng cũng không còn tâm trạng uống trà nữa, vội vàng đặt chén trà xuống, nhắm mắt cảm nhận linh lực trong cơ thể.

Hỏi, ngủ một giấc dậy đột nhiên Trúc Cơ đại viên mãn là cảm giác gì?

Xin thưa, tê liệt toàn tập!

Tống Dĩ Chi mở mắt, vẻ mặt ngơ ngác.

Dung Nguyệt Uyên thầm hiểu, xem ra nàng ấy đã Trúc Cơ đại viên mãn thật rồi.

Dạ Mịch nhìn dáng vẻ như đưa đám của Tống Dĩ Chi, không nhịn được cười thành tiếng, nói với Dung Nguyệt Uyên: "Tiểu nha đầu này bài xích việc tu luyện đến mức nào vậy?"

Dung Nguyệt Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Tống Dĩ Chi: "Rượu của Nhị trưởng lão chứa rất nhiều linh lực, con mau về điều tức củng cố tu vi đi."

Tống Dĩ Chi quay đầu, kiên quyết nói: "Không!"

"Hửm?" Dung Nguyệt Uyên không tức giận, ngược lại còn tò mò hỏi.

"Con muốn bắt đầu làm phản!" Tống Dĩ Chi bĩu môi, tức giận nói.


Mới có bao lâu, nàng đã vô duyên vô cớ Trúc Cơ đại viên mãn, cứ tiếp tục thế này, chẳng phải nàng sẽ rất nhanh lên Kim Đan sao?

Nàng muốn làm cá mặn, cá mặn thật lâu!

Dạ Mịch ho khan hai tiếng, cố nhịn cười.

Mặt mũi phụng phịu nói muốn làm phản, tiểu nha đầu này sao lại đáng yêu đến thế?

"Con muốn làm phản như thế nào?" Dung Nguyệt Uyên ôn hòa hỏi, hắn không hề tức giận, chỉ thấy buồn cười.

"Con muốn trốn học!" Tống Dĩ Chi lớn giọng nói.

Dung Nguyệt Uyên bật cười: "Chẳng phải mấy ngày nay con vẫn luôn trốn học sao?"

Hắn còn tưởng nàng sẽ nói không muốn luyện kiếm nữa, không ngờ chỉ là trốn học, mà nói đi cũng phải nói lại, với cái kiểu của nàng, có khác gì trốn học đâu?

"Con mặc kệ! Sau này con cũng phải trốn học!" Tống Dĩ Chi hừ lạnh một tiếng, đứng dậy bỏ đi.

Nhìn Tống Dĩ Chi đi vào phòng bếp, Dung Nguyệt Uyên cũng không quản nàng, quay sang nói với Dạ Mịch: "Chuyện giải độc không vội."

"Không vội?" Dạ Mịch đánh giá Dung Nguyệt Uyên: "Ngươi tìm được người giải độc rồi?"

Dung Nguyệt Uyên im lặng.

Hắn không muốn nói dối, im lặng chính là ngầm thừa nhận, xem ra hắn thật sự tìm được người giải độc rồi?

"Người có thể dùng Huyết Ngọc Tông Liên luyện chế thuốc giải độc cho ngươi chắc chắn không phải người thường, người đó có thể giải độc cho ngươi cũng không có gì lạ." Dạ Mịch nói.

Dung Nguyệt Uyên bưng chén trà lên nhấp một ngụm.

Dạ Mịch thật lòng vui mừng cho bằng hữu, dù sao thì ngay cả hắn cũng không dám chắc chắn có thể giải độc.

Dạ Mịch hỏi: "Ta có thể xem qua thuốc giải của ngươi không?"

Tay Dung Nguyệt Uyên khựng lại.

Thấy vậy, Dạ Mịch biết là không xem được, hắn cũng không ép buộc: "


Không tiện thì thôi vậy."

Dung Nguyệt Uyên trầm mặc một lát: "Ngay cả ngươi cũng không dám chắc chắn, nhưng người nọ lại có thể giải độc cho ta, nếu để người đời biết được...!Cây to đón gió lớn, đạo lý này ngươi ta đều hiểu."

Dạ Mịch gật đầu: "Với tài năng của người nọ, ngày sau chắc chắn sẽ vang danh thiên hạ, đến lúc đó gặp lại cũng không muộn."

Dung Nguyệt Uyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Một lát sau, Tống Dĩ Chi bưng ra hai bát chè hạt sen.

Nàng đặt hai bát chè trước mặt Dung Nguyệt Uyên và Dạ Mịch, sau đó quay vào bếp.

Lúc nàng bưng bát hoành thánh nhỏ ra, Dung Nguyệt Uyên và Dạ Mịch đang cúi đầu ăn chè.

Dung Nguyệt Uyên ngẩng đầu, ôn hòa nói: "Mấy hôm nữa sẽ có một buổi trắc nghiệm nhỏ trong bí cảnh, ngày mai con đến học cung học hai ngày đi."

Tống Dĩ Chi khựng lại, bát hoành thánh cầm trên tay, ăn cũng không được mà không ăn cũng không xong.

"Con không đi!" Nói xong nàng cắn một miếng hoành thánh thật to, kết quả bị bỏng đến mức thở phì phò.

"Thật sự muốn trốn học?" Dung Nguyệt Uyên kiên nhẫn hỏi.

Tống Dĩ Chi gật đầu, thái độ vô cùng kiên quyết.

Dung Nguyệt Uyên trầm ngâm một lát: "Để ta suy nghĩ."

Bài giảng ở học cung đối với Tống Dĩ Chi mà nói quả thật vô dụng, nàng có đi hay không cũng chẳng sao.

Nhưng Dung Nguyệt Uyên lập tức tung ra đòn sát thủ: "Buổi trắc nghiệm trong bí cảnh kéo dài nửa tháng, bên trong có rất nhiều linh thảo, con cũng không đi?"

Tống Dĩ Chi dao động.

(Hết chương)




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận