Edit: phuong_bchii
________________
Kịch bản Nguyễn Đào quay này gọi là 《Phỉ Thạch》, từ 《Kinh Thi》 phỉ thạch trong lòng tôi, không thể chuyển cũng lấy ý.
Nguyễn Đào ngay từ đầu xem kịch bản này đã rất thích, chỉ là kịch bản ban đầu có một số ý ngôn tình cổ trang truyền thống, rất nhiều chỗ đều có chút cẩu huyết, vì muốn ngược và khoái cảm của người xem một chút, dẫn đến phần diễn của nữ 3 này nhiều khi cũng không được ưa chuộng lắm.
Dù sao đều là kịch bản hết lòng phục vụ cho nam nữ chính, nữ 3 làm đế cơ kiêu căng tùy hứng, ở giữa rất nhiều cảnh diễn đều là đao kiếm khiêu vũ, tương đương tìm đường chết.
Sau khi sửa đổi kịch bản làm Nguyễn Đào xem đến muốn ngừng mà không được, thẳng hô đã ghiền. Ngay cả cảnh diễn của cô và nữ 2 cũng đều hay, Nguyễn Đào nhìn thậm chí cảm thấy có chút ý hình tượng nữ tính.
So với kịch bản ban đầu không biết tốt hơn bao nhiêu, toàn bộ độ cao kịch bản đều hoàn toàn không giống.
Đối với kịch bản sau khi sửa đổi càng hài lòng cũng không chỉ có một mình Nguyễn Đào, nhân tiện toàn bộ đoàn phim đều đầu tư vào kịch bản mới càng nhiều.
Cũng không phải bởi vì cái gì khác, chủ yếu là đầu tư cũng nhiều hơn, tiền đúng chỗ, làm cái gì cũng có sức:)
Kịch bản tốt hơn, có tiền hơn, bối cảnh cũng sẽ tốt hơn.
Đạo cụ dùng cho cây đào đều là tốt nhất, nếu không là mùa hiện tại đã tìm không thấy hoa thêu, tổ đạo diễn còn có thể trực tiếp kéo mọi người tới rừng đào quay phim.
Dưới một cánh hoa tung bay, cánh hoa đào phấn nộn bay múa bốn phía, giống như là đang nhảy một khúc cánh hoa.
Nguyễn Đào ngay từ đầu cảm giác đầu mình đau nhức, theo đó chính là trượt chân, đi theo liền sững sờ giống như đụng vào thứ gì đó.
Lúc mở mắt ra nàng cũng cảm giác dưới miệng của mình giống như mềm mại, xúc cảm một mảnh ấm áp, giống như còn có chút cảm giác mát mẻ, trước mặt còn có một đôi mắt xinh đẹp lại quyến rũ đang nhìn nàng, đáy mắt đều là một chút ánh sao trêu tức chói mắt.
Nguyễn Đào mới muộn màng phát hiện, nàng cảm giác được hơi lạnh chính là môi của đối phương, mà ấm áp chính là đối phương trong xoang mũi thở ra, đều đều dừng ở trên mặt của nàng.
Lòng Nguyễn Đào như đang đánh trống, vội vàng lăn lộn bò dậy, không ngừng xin lỗi đối phương: "Xin lỗi xin lỗi xin lỗi tôi không phải cố ý, tôi mù tôi vô dụng tôi không nhìn đường, xin lỗi xin lỗi xin lỗi!"
Động tác xin lỗi ngược lại nhanh nhẹn lại thuần thục, từ điểm này đến xem Nguyễn Đào đã sở hữu những phẩm chất mà một người mới vào làng giải trí cần có.
Giọng nói đối phương mang theo một ít cảm xúc nói không nên lời, lại hình như là bị Nguyễn Đào đụng đau, trong miệng hít vào một ngụm khí lạnh.
"Nhiệt tình như vậy? Hình như cũng đâu phải mấy ngày không gặp nhỉ?"
Nguyễn Đào sửng sốt, vừa rồi không chú ý nhìn, hiện tại nghe được giọng nói quen thuộc này nàng mới phản ứng lại một chuyện......
Nữ chính của bộ phim này là Tô Mạn?!
Khi Nguyễn Đào còn đang ngơ ngác, lại có một cái tay ấm áp chạm vào đầu Nguyễn Đào, thân thiết nói: "Đơ ra rồi? Cậu đụng trúng người ta, cậu còn đơ ra?"
Nguyễn Đào có chút không thể tin quay đầu lại, liền thấy Khanh Vân với vẻ mặt nhìn kẻ ngốc nhìn nàng.
Nói cách khác, nam chính của bộ phim này, là Khanh Vân?!
Nguyễn Đào cảm thấy lượng tin tức thật sự là quá lớn, trong lúc nhất thời lại không biết là cà khịa Tô Mạn thế mà lại hợp tác diễn xuất với Khanh Vân, hay là cà khịa thế mà có có thể đóng phim cùng Tô Mạn, hay là nên cà khịa tôi với bạn từ nhỏ của tôi thế mà lại có đối diễn cẩu huyết......
Cũng may những nội dung cẩu huyết kia đều đã xóa, trên cơ bản đều biến thành tương tác cùng nữ chính.
Nhưng mà sau khi Nguyễn Đào biết nữ chính thế mà lại là Tô Mạn, cả người cũng không phải quá tốt......
Nàng xoa xoa đầu mình, nhỏ giọng nói: "Sao tôi có cảm giác mình bị lừa nhưng tôi lại không có chứng cứ."
Tổ đạo diễn tới xác nhận tình huống một chút, lại nói với Nguyễn Đào nửa ngày sau đó bắt đầu quay cảnh thứ hai.
Đạo diễn nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không sao, lần đầu tiên biết cô sẽ xảy ra vấn đề, cho nên máy quay cũng không mở."
Nguyễn Đào nghĩ đến sự tình vừa rồi, trên mặt liền đỏ lên, kia đâu chỉ là vấn đề, quả thực đều có thể xưng là sự cố được không.....
Hiện tại Nguyễn Đào rất muốn lên diễn đàn nặc danh đăng một bài.
Ngày đầu tiên đóng phim tôi đã hôn nữ chính thì phải làm sao, tôi cũng là nữ, gấp, online chờ.
Không cần suy nghĩ chắc chắn sẽ nhận được một chuỗi 666 và trăm năm hòa hợp.
Nguyễn Đào mím môi, áp lực tâm lý càng lớn hơn nữa.
Đóng phim và chương trình giải trí không giống nhau, trên cơ bản chính là một người không quay được toàn bộ đoàn phim đều phải chờ, Khanh Vân mặc dù là nam chính lần đầu tiên quay phim trong nước, nhưng lúc cậu ở Hàn Quốc cũng quay mấy phim truyền hình và điện ảnh Hàn, là người có kinh nghiệm.
Áp lực đối diễn với Tô Mạn không thể nói là không lớn, Nguyễn Đào liền nhìn thấy lúc cô chờ vào sân, sau lưng Khanh Vân cũng đổ mồ hôi, trên trán cũng là một tầng mồ hôi lạnh mỏng.
Diễn xuất của Tô Mạn rất khó tiếp, vô cùng khó.
Lúc cô đóng vai Thẩm Tri, sẽ làm cho người ta cảm thấy đây chính là bản thân Thẩm Tri ở đây, một cái nhăn mày một nụ cười đều cùng tất cả nhân vật cô từng diễn trước đó, cùng bản thân cô đều không có bất kỳ quan hệ gì, lúc nhìn về phía nam chính cũng giống như Thẩm Tri đang nhìn quốc sư Hạ Vô Vụ, một chút dấu vết diễn xuất cũng không có.
Ngược lại dấu vết diễn xuất Khanh Vân lại có chút nặng.
Tô Mạn cũng không sốt ruột, kiên nhẫn dẫn dắt Khanh Vân qua nhiều lần cảnh diễn giữa bọn họ, một lần cuối cùng rốt cuộc cũng có trạng thái tốt nhất, lúc đạo diễn hô cắt, Khanh Vân cả người đều buông lỏng xuống, giống như là người mới vớt lên từ dưới nước.
Nguyễn Đào thấy vậy trong lòng run sợ, vội vàng tiến tới đưa nước cho Khanh Vân.
"Cẩu Tử, không sao chứ? Cô Tô diễn khó tiếp như vậy à? Tại sao nghĩ không thông như vậy, muốn làm diễn viên đối diễn với cô Tô à?"
Khanh Vân trợn trắng mắt sức lực cũng không còn.
Trên thực tế, cậu nào biết bản thân làm sao lại khó hiểu đóng phim cùng Tô Mạn chứ?!
Rõ ràng cậu chỉ nhận một bộ phim truyền hình Mary Sue để mở đường cho thị trường nội địa của mình, được chứ?!
Có trời mới biết khi cậu biết nữ chính đổi thành Tô Mạn, vẻ mặt của cậu và người đại diện có bao nhiêu đặc sắc.
Người đại diện của cậu thậm chí còn cho rằng cậu quy tắc ngầm với Tô Mạn......
Là người có địa vị như Tô Mạn mà cậu có thể quy tắc ngầm sao?!
Khanh Vân cả người đều không ổn, nhưng mà cùng Tô Mạn đối diễn vài lần ngắn ngủn tới tới lui lui, cũng làm cho cậu cảm giác diễn xuất của mình đột nhiên tăng mạnh, rất nhiều thứ trước kia lĩnh hội không được giống như thoáng cái liền hiểu ra, đóng phim vài ngày qua tiến bộ của cậu đều có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Khanh Vân đương nhiên cũng biết mình là giẫm phải vận cứt chó.
Nguyễn Đào nghe cậu nói xong, cũng làm như thật gật gật đầu: "Ừm, cậu nói đúng, giẫm phải vận cứt chó cũng không có cách nào, chỉ có thể ăn cứt chó, tôi thấy cậu ăn rất vui vẻ đó nha."
Khanh Vân: "......"
Khanh Vân nhắm mắt lại, vui sướng khi người gặp họa nói: "Bây giờ cậu chê cười tôi, tôi lập tức xem ngươi còn có thể cười được hay không, chờ cô Tô dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu, cậu liền biết cái gì gọi là đời này tại sao lại dài như vậy, khi nào mới có thể qua hết a?"
Nguyễn Đào bây giờ còn không biết Khanh Vân nói ánh mắt là ánh mắt gì, nhưng mà nửa giờ sau nàng sẽ biết.
Khi nàng NG ba lần, không phải nhào tới đẩy Tô Mạn xuống ao, thì là để cho Tô Mạn hung hăng đụng vào thân cây, hoặc là cây trâm trên đầu móc vào tóc Tô Mạn, chuyên viên trang điểm nhào tới gỡ nửa ngày mới gỡ ra được......
Nguyễn Đào hoàn toàn hiểu được, ánh mắt Khanh Vân nói kia.
Nó có nghĩa là: "Cậu là đồ bỏ đi."
Ánh mắt này ai chịu nổi chứ hu hu!
Nguyễn Đào lại cảm thấy khó hiểu có chút quen mắt, giống như ngay từ đầu Tô Mạn dẫn nàng qua khóa học kỳ thi nghệ thuật, đã thường xuyên dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng.
Hiện tại đã quen Tô Mạn nhìn nàng dịu dàng như nước, Nguyễn Đào cũng sắp quên Tô Mạn nhìn người thật ra là như vậy.
Nguyễn Đào có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, chợt nghe Tô Mạn bất đắc dĩ hít một hơi.
Trên mặt cô không có bất kỳ ý cười nào, hình như là thật sự tức giận.
Ngay cả giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo, rơi vào tai Nguyễn Đào lạnh lẽo như băng.
"Em hiện tại lãng phí chính là toàn bộ thời gian của đoàn phim, không phải một mình tôi, hôm nay phần diễn của em chỉ có mười phút, cũng làm không được sao?"
Giọng điệu này thật sự là quá nghiêm khắc, Khanh Vân nghe được ở một bên cũng nhịn không được rùng mình một cái, liền thấy ngón tay Nguyễn Đào ở sau lưng không ngừng quấy cùng một chỗ.
Như vậy hiệu quả ngược lại là rõ ràng, kế tiếp trực tiếp chính là một cái liền qua, không còn có bất kỳ tình huống nào.
Chỉ là sau khi quay xong Nguyễn Đào không quay đầu lại bỏ chạy, lông mày Khanh Vân nhíu nhíu theo, nhìn về phía Tô Mạn.
"Không đuổi theo sao? Xem ra là tức giận rồi."
Tô Mạn cũng không quay đầu lại: "Quay xong rồi nói sau."