Edit: phuong_bchii
_________________
Cảnh quay hôm nay của Nguyễn Đào quả thật chỉ có mười phút.
Sau khi bị Tô Mạn mắng, cảnh quay của nàng kết thúc chỉ trong một lần quay, nàng chạy về khách sạn mà không thèm ngoảnh lại.
Đường Diệp vẫn đi theo bên cạnh nàng, lo lắng lần đầu tiên quay phim cô bé sẽ chịu không nổi khi gặp những trận mắng như vậy.
"Không sao chứ Đào Đào? Con người Tô Mạn chỉ là nói chuyện khó nghe vậy thôi chứ cô ấy không có ý gì khác đâu."
Đúng thật là không có ý gì khác, Tô Mạn đều là có ý tốt.
Cô quá hiểu rõ Nguyễn Đào, biết Nguyễn Đào hoàn toàn không nghiêm túc quay phim, hoặc có thể nói là trong lòng luôn lo lắng, có người căng thẳng ngược lại càng không thể tập trung lực chú ý, trông có vẻ còn có chút hi hi ha ha.
Tô Mạn biết vì Nguyễn Đào hồi hộp, nhưng những người khác không biết.
Bọn họ nhìn thấy, chỉ cảm thấy Nguyễn Đào không nghiêm túc với cảnh quay này, nhiều ít gì cũng sẽ ném cho Nguyễn Đào những ánh mắt không mấy thiện cảm.
Nàng là một người mới, ở trong giới giải trí cho dù hiện tại có nhiệt độ, thì trước sau gì cũng là một người mới, rất dễ bị người ta xem thường, hoặc là khinh rẻ.
Tô Mạn không thể chịu đựng được khi nhìn thấy Nguyễn Đào bị người khác mắng, cho nên lựa chọn tự mình làm người xấu này.
Cô quen thuộc Nguyễn Đào, những người khác cũng quen thuộc cô.
Ngược lại bởi vì lần đầu tiên quay phim đã bị Tô Mạn trách cứ, Nguyễn Đào còn có thể thuận tiện nhận được sự đồng tình của những người khác.
Đồng tình ở trong giới giải trí không quan trọng, nhưng có đôi khi cũng là thứ không thể thiếu.
Dù sao phần lớn mọi người đều là người làm công ăn lương, nếu Nguyễn Đào cũng là đối tượng bị răn dạy giống như bọn họ, vậy đương nhiên sẽ đứng cùng một phe với Nguyễn Đào.
Cũng sẽ khoan dung với nàng hơn một chút.
Đường Diệp thấy rõ ràng, cũng cảm khái một tiếng Tô Mạn này vì hộ tống Nguyễn Đào, thật đúng là không từ thủ đoạn.
Cũng không biết Nguyễn Đào có thể hiểu được hay không.
Thật ra Nguyễn Đào cũng không tức giận, nàng chỉ cảm thấy có chút khó xử.
Nàng ôm một cái gối ôm, để cho mình bình tĩnh năm phút sau lại lấy kịch bản ra nghiêm túc xem.
Đường Diệp thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, trạng thái tâm lý của Nguyễn Đào tốt hơn cô ấy nghĩ rất nhiều, trong giới giải trí cần nhất chính là một trái tim đủ mạnh mẽ.
Hiện tại Nguyễn Đào có lẽ không có trái tim quá mức mạnh mẽ, nhưng ít nhất không phải là người để tâm vào chuyện vụn vặt, như vậy rất tốt.
"Không tức giận sao?"
Nguyễn Đào mím môi.
"Tức giận, nhưng không phải tức giận cô Tô hung dữ với em, mà tức giận bản thân em không có cách nào tiến vào trạng thái, cũng có chút tức giận em chậm trễ thời gian của mọi người, em muốn xem kịch bản thật kỹ, không thể để chuyện như vậy xảy ra nữa!"
Đường Diệp thở phào nhẹ nhõm, lại lo lắng tinh thần nàng quá căng thẳng, vậy thì mất nhiều hơn được.
"Đừng áp lực quá lớn, quay phim với Tô Mạn vốn đã không phải là chuyện dễ dàng, lúc cùng cô ấy quay 《Xuân Sơn Tỉnh》 Đình Đình còn bị cô ấy mắng đến khóc ở phim trường, em nghĩ xem cảnh này, có phải không cay mắt lắm không?"
Đình Đình đương nhiên là nói đến Tiêu Đình Chi.
Vừa nghĩ tới Tiêu Đình Chi thế mà lại bị Tô Mạn mắng đến khóc, thì Nguyễn Đào cảm thấy cảnh tượng này thật sự là...... quả thật cay mắt.
"Tô Mạn đối với công việc là cực kỳ cực kỳ nghiêm túc, nhưng em quay phim với cô ấy nhất định sẽ có thu hoạch, cơ hội như vậy cũng không phải người bình thường muốn là được đâu."
Nguyễn Đào gật đầu, mím môi không nói gì nữa.
Đường Diệp thấy trạng thái của nàng cũng không tệ lắm, nên cũng không ở lâu, sắp xếp xong nhiệm vụ quay phim ngày hôm sau liền rời khỏi đoàn phim, đi làm chuyện khác.
Nguyễn Đào vẫn xem kịch bản đến tối, ngoài cửa sổ cũng đã chạng vạng tối, lúc nàng đứng lên khi nghe thấy tiếng chuông cửa, mới nghe được tiếng xương cốt của mình răng rắc theo.
Chuông cửa lại vang lên, Nguyễn Đào tưởng Đường Diệp gọi cơm cho mình, vừa xoa cổ vừa mở cửa.
Kết quả nhìn thấy người đứng ở cửa, thì Nguyễn Đào có một loại xúc động muốn trực tiếp đóng cửa lại.
Tô Mạn cầm một hộp cơm đứng ở cửa cười nói với nàng: "Ăn cơm chưa? Cùng tôi ăn một chút đi."
Vốn dĩ lúc Nguyễn Đào nhìn thấy cô còn có chút tức giận, nhưng mà nghe thấy giọng Tô Mạn có chút khàn khàn sau đó lại mềm lòng.
Hôm nay chị ấy mới là người mệt mỏi nhất đúng không?
Mặc kệ là nàng cũng được, Khanh Vân cũng được, ở trước mặt Tô Mạn đều là gà mờ.
Một vương giả muốn mang một thanh đồng thau còn được, mang một đống thanh đồng thau đó là thật sự mang không nổi.
Tô Mạn trong chuyện diễn xuất này có một ít chứng OCD, mọi việc đều muốn đạt đến hoàn hảo, nhiều khi Nguyễn Đào cảm thấy dường như cũng tàm tạm rồi, đều bị Tô Mạn phủ nhận, kéo Khanh Vân quay lại một lần lại một lần.
Giống như trong thế giới của cô, cho tới bây giờ cũng không có "tàm tạm".
Nguyễn Đào hơi nghiêng người để Tô Mạn đi vào, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Tô Mạn đặt cơm lên trên bàn, thuận tay cầm kịch bản Nguyễn Đào để ở trên sô pha lên, là phân cảnh về tiểu đế cơ Minh Tuyết đều được Nguyễn Đào nghiêm túc khoanh tròn ra, còn viết một ít lĩnh hội tâm đắc.
Xem ra rất nghiêm túc, vừa nhìn chính là nghiêm túc nắm bắt kịch bản.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Tô Mạn cũng không nói chuyện, cầm bút ở một bên bắt đầu khoanh tròn vẽ rất nhiều cảnh của Nguyễn Đào và các diễn viên khác, lại bổ sung thêm một ít chữ.
"Chỉ xem phần của mình là không đủ, cảnh của các diễn viên khác, còn có cảnh diễn chung của em, đều phải xem, như vậy mới có thể dung nhập tốt hơn vào câu chuyện này, phải coi mình là người trong câu chuyện này mới được."
Nếu muốn lĩnh hội một câu chuyện, phải coi mình là người trong cuộc.
Đạo lý như vậy Nguyễn Đào đương nhiên hiểu, chỉ là dù sao nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ vừa mới lên đại học, muốn cho nàng diễn ra một tiểu đế cơ điêu ngoa tùy hứng rất dễ dàng, nhưng muốn diễn ra tất cả những gì xảy ra sau đó của tiểu đế cơ, thì tương đương với đi vào cuộc đời của tiểu đế cơ mới được.
Tô Mạn cất kịch bản, mở hộp cơm đẩy tới trước mặt Nguyễn Đào, một mùi thức ăn nồng nàng đập vào mặt, mới làm cho Nguyễn Đào cảm thấy hình như là có hơi đói bụng.
"Ăn cơm trước đi, sau khi ăn xong tôi sẽ xem kịch bản ngày mai với em, được không?"
Giọng nói này mang theo chút mệt mỏi, lại mang theo chút cưng chiều, thật giống như Tô Mạn đang dỗ nàng vậy.
Cô nguyện ý đối diễn với bản thân trước thời hạn đối với một người mới như Nguyễn Đào mà nói quả thực là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng trong mắt Tô Mạn lại là cần trưng cầu sự đồng ý của Nguyễn Đào.
Thật giống như cô và nàng không có gì khác nhau, chỉ là hai diễn viên bình thường đều có cảnh diễn chung, phải cùng nhau đối chiếu cảnh tiếp theo.
Nguyễn Đào không hiểu sao cảm thấy lòng mình căng đầy, mỹ mãn.
Là cảm giác được tôn trọng, là cảm giác bình đẳng với Tô Mạn.
Nàng nhỏ giọng ừ một tiếng, chút không được tự nhiên ban ngày kia hoàn toàn tiêu tán.
Hai người cùng nhau chia một bữa cơm, Tô Mạn ăn cũng không nhiều, phần lớn đều cho Nguyễn Đào ăn.
Nguyễn Đào có chút ngượng ngùng lau lau miệng, vừa thu dọn hộp cơm vừa có chút áy náy nói: "Có phải em ăn quá nhiều không, làm chị không có cơm ăn?"
Tô Mạn chống cằm nhìn nàng, khuôn mặt của cô trầm tĩnh dịu dàng, chỉ là khẽ cười nói: "Không phải tôi đã nói rồi sao, chúng ta có một trăm tệ, đều cho em ăn, tôi không ăn."
Đây là lời Tô Mạn từng nói khi quay chương trình ở Vân Nam.
Nhưng bọn họ cũng không phải chỉ có một trăm tệ, trên thực tế hai người bọn họ cho dù không quay phim, đời này cũng có nhiều hơn một trăm tệ.
Tuy rằng nói như vậy, vẫn sẽ làm cho người ta cảm thấy rung động kỳ diệu.
"Tôi không phải là người quá thích ăn uống, ăn no là được, còn em thì vẫn đang phát triển, nên ăn nhiều một chút."
Tô Mạn đối với ăn cơm vẫn rất tùy tiện, Nguyễn Đào cũng biết, bất kể là ăn bánh mì nướng hay là cà phê, đối với Tô Mạn mà nói đều là một bữa cơm tùy tiện, có thể ăn no là được rồi.
"Vậy chị thích cái gì? Không thích đồ ăn ngon, cũng không thích đi dạo phố mua sắm, vậy chị thích cái gì thế?"
Nguyễn Đào thật sự có chút tò mò, một đôi mắt sáng ngời nhìn Tô Mạn, giống như là đối với chuyện của Tô Mạn cũng rất để ý.
Tô Mạn trong lòng khẽ động, khóe miệng hiện ra một nụ cười. Nụ cười này mang theo thần thái các vì sao cũng phải mờ nhạt, cũng mang theo hướng tới vô biên.
"Tôi thích cái gì à? Tôi thích cùng người mình thích, ở Shangri-La mua một căn nhà dưỡng lão, phơi nắng, trồng đủ loại hoa, tốt nhất là trồng một vườn hồng sơn trà, lúc nở hoa để cô ấy có thể hái một đóa xuống nhảy múa quảng trường, nhất định sẽ là sự tồn tại chói mắt nhất trong đám đông."
"Sau đó ở dưới ánh trăng tôi tìm thấy cô ấy, cùng cô ấy về nhà."
Giọng nói của cô dịu dàng như gió trăng, tối nay ánh trăng vô biên, rơi vào trên người cô, làm cho Nguyễn Đào cảm thấy hóa ra người ở dưới ánh trăng, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy ngọt ngào đến trong lòng.
Giống như là một cái vại mật ong thật lớn bao phủ lấy nàng.
"Vậy chúc ước mơ của chị trở thành sự thật nhé, cô Tô."