Edit: phuong_bchii
________________
Lúc nói lời này Tô Mạn vẫn nhìn Nguyễn Đào, khóe môi của cô còn hơi mỉm cười, phía sau là đèn pha lê thật lớn của khách sạn, lóe ra ánh sao lấp lánh, giống như đều nghiêng xuống, tùy ý rơi vào trong mắt của người trước mặt này.
Nguyễn Đào có chút bị cô làm cho cứng họng, nhân tiện ngay cả tay Tô Mạn đặt trên lưng nàng cũng có vẻ hơi nóng rực, bàn tay dán lên người nàng, khiến Nguyễn Đào cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Ánh mắt nhìn mình như vậy, khiến Nguyễn Đào cảm thấy như đang ngắm trăng trong nước.
Mờ mịt, lại trêu người.
Tô Mạn đây là đang tìm nàng đòi một danh phận sao?
Hay là nói, Tô Mạn cũng để ý nàng có tỏ tình hay không đúng không?
Nguyễn Đào không cho rằng chuyện tỏ tình nhất định phải chờ Tô Mạn làm, đúng như Triển Duyệt nói, ai làm không phải đều giống nhau sao.
Nhưng hiện tại hiển nhiên không phải thời cơ tốt, nàng cũng không thể ở trong hoàn cảnh như vậy nói thích Tô Mạn được đúng chứ?
Tô Mạn cũng không phải muốn kết quả gì ở hiện tại, cô chuyển hướng vị Lâm tổng kia, lại cẩn thận giới thiệu đối phương với Nguyễn Đào.
Nói xong lời cuối cùng, Tô Mạn dừng lại một chút, cười nói: "Tóm lại, anh ta là bạn cũ trước kia của tôi, không cần câu nệ với anh ta như vậy."
Vị Lâm tổng kia cũng nhún vai, nháy mắt với Nguyễn Đào.
"Tôi chỉ là muốn làm bạn với Tiểu Nguyễn tổng."
Tô Mạn nhìn hắn một cái, vẻ mặt có chút không tốt nhướng mày: "Đừng có đặc biệt tìm một số chủ đề kỳ lạ, ai không biết cô ấy bây giờ còn chưa có tiếp nhận sản nghiệp của gia đình?"
"Haizz, biết rồi biết rồi, hiện tại chưa tiếp nhận, nói không chừng sau này có phải đều giao hết cho Tiểu Nguyễn tổng đúng không, biết trước một ít quy tắc trong nghề cũng không có hại."
"Mặc kệ là cái gì trong nghề, tôi đều có thể dạy cô ấy, không đáng để cậu phí tâm."
Lâm tổng lập tức ôm lấy trái tim, giống như bị lời nói của Tô Mạn làm tổn thương.
"Nhiệt độ cơ thể 37 độ của cậu sao có thể nói ra lời lạnh lùng như vậy?! Cậu tổn thương đến tôi rồi!"
Nói xong Lâm tổng liền hừ lạnh một tiếng, ngạo kiều ngẩng đầu lên, trước khi đi còn không quên đá lông nheo với Nguyễn Đào, trông có vẻ tinh anh nghiệp vụ đang yên lành cũng bất thình lình biến thành vịt Donald.
Còn là cái kiểu đi lắc lắc mông.
Cả người Nguyễn Đào như bị sét đánh, run rẩy theo.
Tô Mạn nắm tay nàng, giao nàng cho Sư Ân và Triển Duyệt rồi đi làm việc khác.
Dù sao hôm nay cũng là sân nhà của Tô gia, Tô Mạn còn có chỗ bận rộn.
Triển Duyệt và Sư Ân vẫn luôn ở trong góc ăn đồ ngọt tránh né một số xã giao vô dụng, những cậu ấm cô chiêu như bọn họ kỳ thật không có tác dụng gì lớn, loại thời điểm này đều là tới cho có mặt.
Sư Ân là bởi vì anh trai của anh không rảnh, còn Triển Duyệt dù sao cũng nhàn rỗi.
Nguyễn Đào nhìn Triển Duyệt, hỏi: "Vợ cậu đâu?"
"Quan tâm vợ mình như vậy làm gì? Cậu có mưu đồ bất chính với vợ mình phải không?"
"......"
Triển Duyệt vuốt vuốt tóc, ném ánh mắt quyến rũ với Nguyễn Đào rồi nói: "Cãi nhau rồi, việc nhỏ, ngày mai xem chị đây thi triển mị lực, dỗ dành cục cưng của chị trở lại, nhóc con, còn không phải là một số thủ thuật lạt mềm buộc chặt sao? Xem chị đây có mê hoặc được cô ấy hay không".
"Tại sao lại cãi nhau? Tình cảm hai người không phải rất tốt sao?"
Nói đến nguyên nhân cãi nhau, Triển Duyệt có chút ấp úng.
Cô ấy vươn tay câu cổ Nguyễn Đào qua, nhỏ giọng nói: "Đây không phải là bởi vì vấn đề một số quan niệm không hợp sao, hai người ở bên nhau vốn là có một quá trình mài hợp a, ngày hôm qua không phải cậu còn hỏi mình tỏ tình với Tô ảnh hậu như thế nào sao? Mình thấy hôm nay là thời điểm thích hợp đấy."
Nguyễn Đào cảnh giác nói: "Hôm nay? Hôm nay là hôn lễ của cô Tô Đại nha, mình mình mình, mình làm sao có thể làm mấy chuyện lấn át nhân vật chính được?"
Triển Duyệt có chút không thể hiểu được nhìn nàng: "Cậu nghĩ đi đâu vậy? Cậu cảm thấy người như Tô ảnh hậu sẽ thích được tỏ tình ở trước công chúng sao? Trước kia không phải cậu đều nói cảm thấy tình huống như vậy rất giống bắt cóc đạo đức sao?"
Đầu óc Nguyễn Đào còn có chút mơ hồ, ánh mắt của nàng vẫn tập trung vào bóng lưng Tô Mạn, bộ sườn xám kia của cô thật sự rất nổi bật.
Cũng không thể nói là nổi bật, chỉ có thể nói Nguyễn Đào vẫn luôn nhìn Tô Mạn, một chút luyến tiếc dời ánh mắt đi.
Bất kể là cô đang nói chuyện với ai, cho dù là đang bàn bạc chuyện hôn lễ với người của Tô gia, Nguyễn Đào cũng cảm thấy Tô Mạn giống như đang tỏa sáng vậy.
Sao trên đời lại có người đẹp hoàn hảo như vậy chứ?
Nguyễn Đào chống cằm nhìn bóng lưng Tô Mạn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hạnh phúc vẽ đầy bong bóng màu hồng, còn là hình dạng tình yêu.
Dừng ở trong mắt Triển Duyệt vừa mới cãi nhau với vợ đã cảm thấy có chút cay mắt.
Hôn lễ sắp bắt đầu, Nguyễn Đào đương nhiên ngồi cùng cậu ấm cô chiêu Triển Duyệt và Sư Ân, nếu bỏ qua Minh Thiên Thiên, người hơi chướng mắt ngồi trên ghế thì sẽ khá hài hòa.
Minh Thiên Thiên hiển nhiên cũng là không muốn tới ngồi cùng một bàn với Nguyễn Đào, đi theo liền trợn trắng mắt.
Nguyễn Đào che miệng, làm ra vẻ nhỏ giọng nhưng thật ra rất lớn thì thầm với Triển Duyệt: "Ai nha, mình hình như vừa mới ăn nhiều cá, luôn cảm giác mình thấy được một con cá chết thật lớn, còn lật mắt cá chết nữa, thật ghê tởm."
Triển Duyệt biết là vì Minh Thiên Thiên, nên cũng phối hợp nói: "Ăn ít cá, cẩn thận ngày mai gặp đó."
"Cá sao lại ngày mai gặp? Ngày mai gặp đó là nấm kim châm."
Hai người bọn họ kẻ tung người hứng, cay nghiệt lại trà xanh, còn làm bộ như mới nhìn thấy Minh Thiên Thiên.
Kinh ngạc nói: "Ai nha, sao cô ngày nào cũng trưng ra cái bộ mặt khó coi vậy? Có phải bởi vì cô Tô Đại gả cho một người đàn ông tốt mà cô không có không? Không phải tôi nói chứ, chúng ta cũng không phải con gái gia đình bình dân, người cô thích cho dù là móc bọc, chỉ cần thích cũng được thôi."
Nghe Triển Duyệt bôi nhọ bạn trai yêu dấu nhà mình, Minh Thiên Thiên muốn nổ tung.
"Bạn trai tôi là một nghệ thuật gia! Nghệ thuật gia! Cô thì biết cái quái gì!"
Triển Duyệt nhún vai, vẻ mặt không thèm để ý: "Ai nha, cô đừng tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe đâu."
Lại quay sang "nhỏ giọng" với Nguyễn Đào: "Mình chưa từng thấy 'nghệ sĩ' nào cần bạn gái trả tiền thuê nhà mua cơm cho ăn, đúng là ăn xin cao cấp, còn không bằng móc bọc, ít nhất người ta còn dùng đôi tay nuôi sống bản thân."
Nguyễn Đào không nói tiếp, lại dùng một loại ánh mắt vô cùng cổ quái đánh giá Minh Thiên Thiên một phen, chọc giận Minh Thiên Thiên đến nghiến răng nghiến lợi.
Hết lần này tới lần khác các nàng lại là một bộ lặng lẽ nói chuyện, Minh Thiên Thiên thật đúng là không có cách nào gây khó dễ.
Cô ta vừa định mở miệng, Triển Duyệt liền giơ một ngón tay lên, có chút rối rắm nhìn cô ta.
"Thiên Thiên à, hôm nay là hôn lễ của chị Tô Đại, Yến gia cũng là nhân vật có máu mặt, cùng với bạn trai "nghệ thuật gia" của cô không giống đâu, cô muốn la to, cho dù là mặc kệ Yến gia với Tô gia, cũng phải băn khoăn một chút thể diện nhà cô chứ?"
Cô ấy vừa dứt lời, Minh Thiên Thiên quay đầu liền thấy mẹ mình vẻ mặt không tốt trừng mắt nhìn mình.
Cô ta rùng mình một cái, không dám tác quái nữa, muốn Sư Ân giúp cô ta trút giận.
"Anh họ, anh giúp em đi!"
Sư Ân cũng có chút thần sắc phức tạp nhìn cô ta: "Thiên Thiên à, đừng tìm bạn trai ở trong đống rác, sao em cứ thích bới phế phẩm vậy chứ?"
Minh Thiên Thiên không ngờ anh họ nhà mình cũng theo phe Triển Duyệt và Nguyễn Đào cùng chèn ép mình, trong lúc nhất thời một vẻ mặt khóc tang, một câu cũng nói không ra được.
Triển Duyệt và Nguyễn Đào cũng không phải cố ý nhằm vào Minh Thiên Thiên, đơn thuần chỉ là nhìn không quen dáng vẻ cái đuôi vểnh lên trời của cô ta.
Hiện tại thế giới yên tĩnh, Nguyễn Đào và Triển Duyệt vẫn lải nhải xem điện thoại, lên kế hoạch cho một số kế hoạch lớn.
Giọng các nàng nói chuyện không lớn không nhỏ, thỉnh thoảng Sư Ân cũng sẽ chen vào vài câu, Minh Thiên Thiên cũng có nghe được một số điểm mấu chốt.
Là Triển Duyệt hay là Nguyễn Đào muốn tỏ tình với ai sao?
Con ngươi Minh Thiên Thiên thoáng xoay chuyển.