Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Edit: phuong_bchii

________________

Bên ngoài khách sạn bóng đêm dày đặc, không biết từ lúc nào rèm cửa sổ đã bị kéo lên, chỉ có một ánh trăng lặng lẽ từ khe hở rèm cửa sổ trượt vào, soi xuống mặt đất một tầng ánh sáng rực rỡ.

Nguyễn Đào đã không nhớ rõ câu chuyện này bắt đầu từ đâu, chỉ biết là chiếc áo ngủ mềm mại của mình đã được cởi từng cúc áo, nhiệt độ trong phòng tắm không thấp, bàn tay ấm áp và nước đều nhảy múa trên người nàng.

Nụ hôn của Tô Mạn từ bên môi nàng vẫn theo xuống, mang theo một chuỗi lại một chuỗi ngọn lửa, hai người giống như là lửa cháy lan ra đồng cỏ, những tiếng thở dốc kia đều lẫn vào trong tiếng nước róc rách của vòi hoa sen, trong phòng tắm yên tĩnh chỉ còn lại có một ngọn lửa.

Tắm rửa sạch sẽ lại cùng Tô Mạn đứng ở dưới vòi hoa sen, nàng thấy không rõ trước mắt là cảnh tượng gì.

Chỉ có thể đi theo hướng dẫn của đối phương khiêu vũ trên sóng biển, cảm nhận môi Tô Mạn ở trên trán mình, sau tai, cổ, lại một đường đi xuống, tới càng nhiều nơi khiến Nguyễn Đào không ngừng run rẩy.

Một đợt lại một đợt sóng triều đánh úp lại, khi Tô Mạn đặt nàng lên cửa kính phòng tắm, trong giọng nói mang theo ấm áp với ẩn nhẫn vô tận hỏi có thể hay không, đầu óc Nguyễn Đào đã trở nên mông lung.

Nàng nói không được lời từ chối, cũng nói không ra lời đồng ý, lý trí cả người nàng đã sớm hoàn toàn biến mất trong đại dương phập phồng, thầm nghĩ theo Tô Mạn cùng nhau đạt tới càng nhiều sóng triều.

Bàn tay Tô Mạn trượt dọc theo cổ nàng và trượt xuống từng phần xương sống lưng của nàng.

Kiên nhẫn tìm kiếm từng ngọn nguồn và làn sóng khiến nàng run rẩy.

Cô đang dốc hết toàn lực lấy lòng Nguyễn Đào, cũng đang càng thêm thành kính lấy lòng chính mình.

Một hồi hoan sự đến cuối cùng, chính là vực sâu tình yêu thật lớn, mặc kệ là Nguyễn Đào hay là Tô Mạn, đều rơi vào trong một khoảng mông lung, giống như trước mắt có một ánh sáng trắng hiện lên, còn lại chỉ còn có run rẩy khóc lóc ở trong lòng đối phương xin tha.


Nguyễn Đào cũng không biết mình ngủ từ lúc nào, chỉ biết là khi nàng nhắm mắt lại, Tô Mạn còn đang cúi đầu hôn lên khoé mắt nàng, ngày hôm sau dậy muộn gần như là chuyện đương nhiên.

May mắn buổi sáng hai người không có cảnh quay, nếu không chắc phải đỏ mặt ở đoàn phim.

Các nàng ở tầng 13 của khách sạn, không tính là tầng cao nhất, nhưng phía trước khách sạn không có kiến trúc đặc biệt gì, phóng tầm mắt nhìn lại một khoảng xa xăm trống trải.

Còn có thể nhìn thấy vòng đu quay chọc trời khổng lồ của Dorothy, ở chân trời nhuộm đẫm ra một hình dáng, giống như là bánh xe vận mệnh chậm rãi chuyển động, mang theo ánh mặt trời mọc và ngày đêm của thành phố này, từng vòng từng vòng lâm vào vòng luân hồi mới.

Cũng có thể nhìn thấy mặt trời mới mọc ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đã sáng choang, ánh trăng còn ôn hòa lưu luyến trong khe hở rèm cửa sổ đêm qua biến thành ánh mặt trời nóng rực nồng nhiệt, cùng một tầng màu vàng kim không thể đỡ rơi xuống thảm.

Nguyễn Đào nhìn trên ngực mình rải rác tóc, rõ ràng là tóc không giống nhau, có của nàng, cũng có của Tô Mạn.

Tóc hai người quấn chung một chỗ, giống như nàng và Tô Mạn, thân mật khăng khít.

Cánh tay Tô Mạn từ phía sau vươn ra ôm nàng, tư thế như vậy thân mật vô cùng, cũng làm cho Nguyễn Đào cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Mí mắt Tô Mạn cũng giật giật, từ phía sau hôn lên gáy Nguyễn Đào.

Nguyễn Đào cả người đều như điện giật co rúm người lại, muốn trốn, thế nhưng cả người nàng đều bị Tô Mạn ôm vào trong lòng, tránh né cũng tìm không thấy chỗ trốn, chỉ có thể mặc người ta làm gì thì làm.

Giọng Tô Mạn có chút hài lòng và thích thú, tiếng cười của cô vang lên ngay sau lưng Nguyễn Đào.

Hình như là dán vào xương cốt nàng truyền tới, khiến Nguyễn Đào cũng chấn động theo động tác phát ra âm thanh của cô.

"Ngày hôm qua đã muốn làm vậy với em rồi."


Nguyễn Đào vừa phát run vừa nghĩ tới ngày hôm qua ở phòng thay đồ, Tô Mạn cũng cúi người hôn sau gáy nàng.

Có lẽ ngại lớp trang điểm của cô lem ra cổ, cuối cùng vẫn kiềm chế lại.

Bây giờ cô mới là trắng trợn, gần như là đang dùng hàm răng cắn cái gáy non mịn của Nguyễn Đào, cô nhẹ nhàng mút, trằn trọc, mài mài, kiên nhẫn để lại càng nhiều dấu vết của cô.

Lại theo một đường xương cốt của Nguyễn Đào đi xuống, gần như là không cần tưởng tượng, Nguyễn Đào cũng biết phía sau lưng của mình khẳng định đỏ một mảng.

"Này, chị...... chị là cún sao?"

"Có thể làm cún của Đào Đào, cũng không tệ. Em thích cún hay thích mèo?"

"......"

Đó không phải là điều nàng muốn nói, được chứ?

Tô Mạn cũng không cần nàng trả lời, tự mình nói: "Chị thích cún, sau này chúng ta nuôi một con có được không?"

Cô ôm Nguyễn Đào, cảm thấy mỹ mãn ở trên lưng nàng để lại càng nhiều dấu vết của cô.

Nguyễn Đào không thể hiểu được cảm giác mình giống như thật sự bị đánh dấu, toàn thân đều tràn ngập hơi thở Tô Mạn để lại.

"Chị...... trước kia không phải chị từng nuôi cún sao?"


"Sao Đào Đào biết? Từng để ý chị hả?"

Đương nhiên từng để ý, trên cơ bản nàng đã lật tất cả tư liệu nàng có thể tìm được trên mạng xem một lần, nếu không phải Weibo của Tô Mạn thiết lập chỉ hiển thị có nửa năm, nói không chừng nàng còn có thể khảo cổ quá khứ của Tô Mạn một chút.

Nàng muốn tìm hiểu một chút về Tô Mạn trong quá khứ.

"Không cần tìm kiếm những thứ đó, đăng lên những thứ đó cũng không hoàn thiện lắm, sau này em muốn biết cái gì, cứ tới hỏi chị là được."

"Vậy chị nói cho em biết, trước kia chị nuôi cún như thế nào...... chị đừng cắn nữa...... đợi một chút......"

Phía sau lại thành tiếng rên rỉ đứt đoạn, giọng Tô Mạn mang một ít mị hoặc giống như say rượu, đòi hỏi bên tai Nguyễn Đào.

Một lần nữa được không.

Nguyễn Đào muốn nói không được cũng không có đường phản kháng, kết quả Tô Mạn còn có thể phân tâm nói với nàng hình dáng cún con trước kia của cô.

"Nó tên là Bobby, là một con cún Maltese, rất đáng yêu, em có biết loại chó này không? Đáng yêu giống như em vậy."

Lúc cô nói chuyện cũng không có dừng lại động tác của mình, Nguyễn Đào đã không có sức trả lời, cả người đều theo tay của cô mang tới ngọn lửa liên tiếp, một trận tê dại cảm giác giống như muốn đốt cháy cả người nàng.

"Là khi còn bé chị giành được phần thưởng đứng nhất trong kỳ thi, chị đã xin ông bà nội thật lâu mới có được bé cún đó, lúc mới nhận được chị vui lắm, vui giống như bây giờ vậy, hửm? Sao không nói nữa?"

Nguyễn Đào có thể nói gì, ngoài giọng nói đứt quãng và những giọt nước mắt vỡ vụn, còn lại cũng chỉ có run rẩy.

Nhưng Tô Mạn thật xấu xa, căn bản sẽ không cứ như vậy buông tha cho nàng.

"Không nói lời nào, chị sẽ buồn lắm đó, Đào Đào muốn chị chia sẻ chuyện trước kia của chị với em, hiện tại bản thân lại không nói lời nào, hửm?"

"Em...... em có thể, có thể nói cái gì......"


Tô Mạn nhẹ giọng cười cúi đầu, cạy khớp hàm và răng môi nàng ra, quấn quít lấy nàng.

Đợi đến làn sóng lui bước về sau, Nguyễn Đào một câu cũng không muốn nói với Tô Mạn, lúc thức dậy đánh răng đều tràn ngập oán niệm nhìn cô.

Nếu không phải bây giờ là mùa đông, các nàng phải quay phim cổ trang, mặc đủ nhiều, bằng không nàng một thân này cũng không thể đi gặp người khác.

Nhận thấy được ánh mắt Nguyễn Đào có chút oán hận, tâm trạng Tô Mạn rất tốt trấn an nàng, lại nói tiếp chuyện trước kia.

"Không phải em từng tìm tòi về chuyện của chị sao? Vậy chắc em cũng biết Bobby là bởi vì ngã bệnh mà qua đời, thật ra cũng không hoàn toàn phải, ngày đó Bobby không cẩn thận chạy ra ngoài, chạy ra đường cái, chị muốn đến mang nó về. Nhưng bài thư pháp của chị vẫn chưa viết xong, ông nội không cho chị ra ngoài. Sau đó chị liền trơ mắt nhìn Bobby bị xe đụng, chị vẫn không thể đi mang nó về. Đợi đến khi làm xong bài tập ngày hôm đó đi ra ngoài, Bobby đã hơi lạnh rồi."

"Chị ngay cả giày cũng không mang, liền bế Bobby đi bệnh viện, nhưng không còn cách nào, nó đã bỏ lỡ thời cơ cấp cứu tốt nhất, sau đó chị không muốn nhắc tới chuyện đó nữa, liền nói với bên ngoài Bobby là bệnh chết. Cứ xem như nó chết ở trước mắt chị đi."

Trên mặt Tô Mạn còn có nụ cười mông lung, giống như đã không còn để ý chuyện trước kia nữa.

"Thật ra đều là lỗi của chị, nếu chị trông chừng Bobby, không cho nó chạy ra ngoài, nếu chị hoàn thành bài tập sớm hơn, sẽ không xảy ra chuyện như vậy."

Phương thức giáo dục của Tô lão gia Nguyễn Đào đã không muốn đánh giá, những chuyện này đã qua lâu như vậy rồi, đối với Tô Mạn mà nói đã không phải là vấn đề đúng sai, cô cũng sẽ không để ý là mình sai hay là Tô lão gia sai.

Trong thế giới của người trưởng thành, không có nhiều thời gian để so đo đúng sai và được mất.

Nguyễn Đào nhẹ nhàng ôm lấy Tô Mạn, đầu tóc bù xù cọ tới cọ lui trong lòng cô, thật giống như là một con cún con.

Tô Mạn trìu mến vuốt tóc nàng, cười nói: "Chị đã không để ý nữa, nhưng mà sau khi ở bên em, chị lại muốn nuôi cún, sau này chúng ta cũng nuôi một bé cún, được không?"

"Được, cũng gọi nó là Bobby."

Ánh mắt Tô Mạn dịu dàng, giống như lại thấy được một bé cún lông xù, đang vẫy đuôi về phía cô.

Hiện tại không có cún con đang vẫy đuôi, nhưng có một quả đào, một ánh trăng thuộc về cô, cũng sẽ chỉ thuộc về cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận