Hôm Nay Ngọt Ngào


Màn đêm bao phủ Kinh Thị, nhà cao tầng san sát, xe cộ qua lại như thoi đưa, ánh đèn neon lập lòe phía xa tỏa ra bốn phía cùng với ánh sáng phát ra từ dòng xe cộ chạy dài như biển chiếu sáng lẫn nhau, tạo nên khung cảnh vô cùng phồn hoa.

Khi Lệnh Điềm đi vào quán cà phê UNIQUE, Phó Dư Mặc đang xem tạp chí, hắn có vẻ không kiên nhẫn, liên tiếp nâng cổ tay lên để xem giờ.
Rốt cuộc, ánh mắt của hắn vô tình nhìn thấy bóng dáng Lệnh Điềm, hai mắt lập tức sáng lên, vội vàng đứng dậy, nhìn chằm chằm từ lúc nhân viên phục vụ dẫn thiếu nữ lại đây, tỏ ra vui sướng: "Lệnh Điềm, em đến rồi."
"Ngồi xuống đi, em muốn uống gì?" Hắn tự mình giúp cô kéo ghế ra.

Từ trước đến nay đều là con gái dùng hết tâm cơ để lấy lòng hắn, Lệnh Điềm là người đầu tiên có thể khiến hắn chủ động ân cần.
"Không cần, tôi tới đây không phải để uống cà phê cùng anh." Lệnh Điềm ngồi xuống, đôi mắt hạnh xinh đẹp lại trong suốt, sạch sẽ nhìn vào Phó Dư Mặc ở đối diện, "Phó nhị thiếu, anh dùng thủ đoạn như thế để đối phó Lệnh gia cũng không khiến tôi coi trọng anh đâu, chỉ khiến tôi cảm thấy anh thật đê tiện."
Cô chưa bao giờ nói nặng lời với người khác, Phó Dư Mặc là người đầu tiên.

"Đúng là em, lúc nào cũng giội nước lạnh vào anh." Phó Dư Mặc vốn nhiệt tình trong nháy mắt đã bị dập tắt hơn nửa.
"Đêm nay em đến đây, còn không phải là biết Chúng Sâm chưa thực sự đi vào đường cùng sao? Chỉ cần em đồng ý đến bên cạnh anh, anh đảm bảo Chúng Sâm có thể khởi tử hoàn sinh, thậm chí còn có thể phát triển tốt hơn trước."
"Nếu anh không chèn ép Chúng Sâm thì nó cũng phát triển không tồi, vì cái gì mà anh cứ một hai phải làm vậy?"
Tuy rằng Chúng Sâm không còn ở trên đỉnh như trước nhưng nếu không có ngoại lực cường đại chèn ép thì mấy năm nữa cũng không xảy ra vấn đề gì, thậm chí không chừng sẽ có cơ hội chuyển mình.

"Vì cái gì? Đương nhiên là vì muốn em đến bên cạnh anh rồi." Ánh mắt của Phó Dư Mặc lướt dần qua từng tấc trên gương mặt Lệnh Điềm, dần dần lại trở nên nóng bỏng, "Lệnh Điềm, em thực sự không biết anh thích em đến mức nào sao?"
"Ngày trường em tổ chức lễ kỷ niệm, anh đến tham dự, nhìn thấy em lên sân khấu đàn một khúc dương cầm khiến anh cái gì cũng quên mất.

Vừa nhìn vào mắt em, anh đã đắm chìm tới mức không còn thấy ai khác, chỉ biết đời này của anh nhất định phải có em."
Cuối cùng cũng biết mình chọc phải mầm tai họa này lúc nào, Lệnh Điềm mà sớm biết thì đã không làm: "Sớm biết sẽ thế này thì ngày đó tôi đã không lên sân khấu."

Phó Dư Mặc không muốn nghe những lời này của cô: "Em không thích anh ở điểm nào, anh đều có thể sửa."
Lệnh Điềm ngay lập tức đáp: "Cả việc thích tôi cũng có thể sửa sao?"
Phó Dư Mặc nhìn cô một cái, lảng sang chủ đề khác: "Người ngoài đồn đại về anh không tốt lắm, chắc em đã chịu ảnh hưởng, cảm thấy anh không chung tình.

Nhưng trước kia anh như thế là vì chưa gặp được em."
"Anh hứa với em từ nay về sau anh sẽ duy trì khoảng cách cùng nữ giới, anh đã vì em mà thiếu chút nữa cùng người trong nhà náo loạn, em còn không chịu tin anh sao? Lệnh Điềm, em gả cho anh thì cái gì anh cũng nghe em.

Em nói một anh không nói hai, em chỉ hướng đông anh không đi hướng tây.

Anh có thể thề với trời sẽ luôn chiều chuộng em, cả đời này sẽ đối xử tốt với em."
√.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận