Bây giờ, Lam Tư Ngộ đang ở phòng bệnh khu mở.
Tuy như thế nhưng xung quanh cậu ta vẫn luôn có vài nhân viên bảo vệ.
Bọn họ sẽ không cách cậu ta quá gần cũng không cách cậu ta quá xa, thần kinh bọn họ luôn trong trạng thái căng chặt và không lơi lỏng cảnh giác.
Hai tay và hai chân của Lam Tư Ngộ đều bị một chiếc đai khóa lại, nó ngồi xổm trên giường của mình, hai tay cầm lấy hai song cửa sổ, đôi đồng tử màu hổ phách chuyển động từng hồi.
Một bác sĩ trong phòng nhìn bóng lưng cậu ta bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Lam Tư Ngộ, cậu cũng nên nói chút cho tôi đi, tôi đã đứng ở đây nguyên một buổi sáng rồi."
Lam Tư Ngộ làm lơ giọng nói của ông ta, đôi mắt vẫn xuyên qua cửa sổ như trước cứ như đang tìm kiếm gì đó.
Người bác sĩ kia nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, "Sắp đến giờ thay ca rồi."
Ông mới nói không lâu, dưới lầu cách đó không xa có một bóng người đang đi đến.
Tịch Mộ vừa bước nhanh tới vừa khoác áo blouse trắng đặc trưng của bác sĩ.
Bởi vì vừa tỉnh ngủ đã phải vội vàng ra khỏi cửa nên tóc của anh vẫn còn rối, sau khi anh xỏ một ống áo vào thì chuẩn bị xỏ thêm một bên ống áo khác, thế nhưng làm thế nào cũng xỏ không được.
Anh bất đắc dĩ quay đầu, phát hiện một ống tay áo khác đang bị lộn ngược.
Anh luống cuống tay chân.
Chờ đến khi bóng hình của Tịch Mộ bước vào tòa nhà này rồi biến mất, Lam Tư Ngộ mới quay đầu.
Bác sĩ vẫn đứng sau lưng Lam Tư Ngộ chưa kịp chuẩn bị gì đã đột nhiên phải đối diện với đôi đồng tử màu hổ phách của cậu ta.
Đôi con ngươi kia cứ như đôi mắt của sinh vật của thời viễn cổ nào đó khiến trái tim ông ta bị dọa đến kinh sợ.
Lam Tư Ngộ ngồi xuống giường, đung đưa chân.
Bác sĩ cho là rốt cục cậu ta cũng muốn trò chuyện với mình liền nở nụ cười.
"Vậy chúng ta..."
"Bác sĩ Lý, tôi đến đổi ca đây." Ngay lúc Tịch Mộ sắp bước đến phòng này thì tiếng đã vang lên trước.
Nụ cười của bác sĩ Lý khựng lại.
Người thay ca đến, thời gian thuộc về ông ta và Lam Tư Ngộ kết thúc
Tịch Mộ mở cửa.
Mới nãy ở dưới lầu bộ dáng của anh vẫn còn lôi thôi lếch thếch, thế nhưng bây giờ, quần áo anh bay bổng, nụ cười anh khéo léo, xuất sắc đến mức khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Ngoại trừ bên góc phải đầu có một dúm tóc đang vểnh lên.
Bác sĩ Lý tất nhiên sẽ không phát hiện ra những chuyện râu ria kia.
"Được rồi." Bác sĩ Lý đành bất lực đáp ứng.
Ông quay người muốn đi, thế nhưng nghĩ đến thái độ chuyển biến vừa nãy của Lam Tư Ngộ thì lại xoay chân, đi đến bên người Lam Tư Ngộ sau đó ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cậu ta.
"Nếu cậu có chuyện muốn nói với tôi thì chúng ta có thể nói khi ngày mai gặp." Ông bày ra bộ dáng dịu dàng muốn Lam Tư Ngộ chấp nhận mình.
Lam Tư Ngộ vẫn ngồi bất động tại đấy, đôi mắt vô hồn của nó nhìn về phía trước.
Bác sĩ Lý thở dài một hơi, sau đó rời đi.
Chờ ông ta đi rồi, Tịch Mộ đẩy kính mắt một cái, nhìn Lam Tư Ngộ mà cười.
"Cậu ở chung với những bác sĩ khác cũng không tệ lắm nhỉ."
Lam Tư Ngộ dõi theo anh.
"À." Tịch Mộ tùy tiện giơ tay phải lên, vui vẻ chào hỏi, "Hoàn cảnh mới thế nào?"
Lam Tư Ngộ từ từ thở ra một hơi, "Tôi vẫn chưa đi ra ngoài nhìn."
"Vậy à, cậu có thể đi ra ngoài được, trên tài liệu tôi thấy viết thế."
Đôi mắt Lam Tư Ngộ lấp lóe tỏa sáng trong nháy mắt.
Tịch Mộ nhìn thấy bộ dáng của cậu thì nở nụ cười, "Cậu có muốn đi ra ngoài một chút không."
Lam Tư Ngộ điên cuồng gật đầu.
Tịch Mộ làm một động tác tay ra dấu "OK", sau đó anh lấy điện thoại di động, gửi một thông báo ra.
Anh nhanh chóng nhận được hồi đáp, đồng ý việc có thể đưa Lam Tư Ngộ ra ngoài.
"Đúng rồi, hàng xóm cậu bây giờ cũng ở đây, cậu có muốn đi chào hỏi không?" Tịch Mộ hỏi dò cậu ta.
Lam Tư Ngộ không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Chào hỏi hàng xóm cũng được mà sao cũng được, cậu chỉ muốn rời khỏi căn phòng này và đi đến nơi rộng rãi một chút.
"Đi nào." Tịch Mộ xem sự im lặng của cậu là đồng ý, anh hất đầu một chút ra hiệu cậu đi theo.
Lam Tư Ngộ bất động.
Tịch Mộ nghi hoặc khó hiểu, "Không đi à?"
Lam Tư Ngộ đưa tay phải cho anh.
Tịch Mộ hiểu ý của cậu ta, đi tới.
Trước lúc ấy, những người kia dặn đi dặn lại anh là không được tiếp xúc tay chân với Lam Tư Ngộ.
Thế nhưng Chu Lập Chí ra lệnh hủy bọn điều này.
Nếu như đối phương là Lam Tư Ngộ, vậy thì không sao.
Không do dự nữa, Tịch Mộ liền vươn tay nắm lấy tay Lam Tư Ngộ.
Ngón tay gầy trơ xương được đặt vào lòng bàn tay ấm áp của mình.
"Đi thôi." Tịch Mộ nở nụ cười tươi sáng.
Lam Tư Ngộ nhảy xuống giường.
Chân nó bị khóa dây đai cho nên không thể đi bước dài.
Tịch Mộ đi đứng tự nhiên như cậu ta lại chỉ có thể đi từng bước nhỏ theo sau thật nhanh.
Lam Tư Ngộ vừa bước ra, nhân viên bảo vệ của toàn tòa nhà run lẩy bẩy.
Mặc dù nói là ở khu mở, thế nhưng trái phải căn phòng của Lam Tư Ngộ đều trống rỗng, đây là căn phòng gần nhất.
Trong căn phòng không phải là người nào lạ lẫm gì.
"Tống Luân." Tịch Mộ mở cửa phòng, gọi người bên trong, "Tới đây chào hỏi hàng xóm anh một chút đi."
Tống Luân đang ở trong phòng bệnh rảnh rỗi vắt chéo chân.
Gã nghe được giọng nói của Tịch Mộ thì lộ ra một nụ cười trêu chọc.
"Tôi là bệnh nhân nguy hiểm thế này mà cũng có được hàng xóm cơ à, đúng là cảm ơn mọi người nhiều."
Tịch Mộ: "..." Không có gì, bởi vì hàng xóm của anh còn nguy hiểm hơn anh nhiều.
Ngày hôm nay cảm xúc của Tống Luân không tệ, gã ta nhảy xuống giường, hai tay ôm ngực đi đến cửa.
"Được thôi, tôi cũng muốn xem hàng xóm của tôi là kiểu người thế nào?"
Tịch Mộ hơi tránh ra để cho gã ta nhìn thấy đứa nhỏ vẫn luôn đứng sau mình.
Lam Tư Ngộ nâng đôi mắt màu hổ phách sáng ngời lên.
Đôi mắt Tống Luân đối diện con mắt của cậu ta thì như thoáng kinh ngạc, "Là cậu à?" Sau khi kinh ngạc thì gã khinh thường câu khóe miệng lên, "Tôi cũng không sợ cậu như bọn họ đâu."
"Tôi dẫn cậu ta đến không phải để bọn anh đánh nhau." Tịch Mộ bảo vệ Lam Tư Ngộ, "Sau này cậu ta sẽ là hàng xóm của anh, tôi chỉ dẫn cậu ta đến chào hỏi thôi.
Sau này cũng là hàng xóm, không lẽ không nên bắt đầu nắm tay từ hôm nay làm quen với đối phương, mở ra một đoạn tình hữu nghị tốt đẹp sao?" Tịch Mộ bình tĩnh tẩy não gã ta.
Tống Luân bẻ khớp tay.
Tịch Mộ hoàn toàn không sợ.
"Bác sĩ nói thì anh phải nghe."
Tống Luân muốn tức giận, trước đây không phải là gã chưa từng nổi giận với Tịch Mộ, thế nhưng mà gã chưa từng có kết cục tốt.
Tuy rằng tính gã nóng nảy thế nhưng không phải là thằng ngu.
Gã hít sâu nhiều lần, làm mình tỉnh táo lại.
Tống Luân thả lỏng hai nắm đấm rồi nói với bọn họ: "Các cậu lùi về phía sau một bước."
Tịch Mộ kéo Lam Tư Ngộ lui về phía sau một bước.
Chờ bọn họ lùi ra khỏi ngưỡng cửa, Tống Luân nhanh nhẹn đóng cửa lại.
Tịch Mộ và Lam Tư Ngộ ăn một màn đóng sầm cửa: "..."
Tịch Mộ khống chế tốt biểu cảm sau đó quay đầu lại mỉm cười, tốt tính nói cho Lam Tư Ngộ, "Người này là hàng xóm của cậu nhé."
"Ồ." Lam Tư Ngộ đã biết, "Còn ai nữa không?"
"Gọi là hàng xóm thì dùng phạm vi ngắn nhất như là trái phải mà tính." Tịch Mộ giơ tay chỉ chỉ bên trái Lam Tư Ngộ rồi lại chỉ bên phải của cậu ta.
"Đây là trái." Lam Tư Ngộ học theo động tác của anh, chỉ chỉ bên trái, "Bên phải thì sao?"
Nói đến cái này, Tịch Mộ cười càng vui vẻ hơn, "Bên phải cậu là vách tường."
Lam Tư Ngộ ngậm miệng lại.
Người ở bệnh viện này đúng là sợ cậu ta muốn chết.
"Tiếp tục đi về phía trước." Tịch Mộ làm như không thấy sắc mặt đần thối của cậu ta, "Ở khu mở có thể hoạt động nhiều hơn, còn có rất nhiều hoạt động.
Trước đấy không phải cậu biết chơi đàn piano sao? Lát nữa tôi đưa cậu đi."
Lam Tư Ngộ nói: "Tôi không đánh đàn."
"Tại sao?" Tịch Mộ tùy ý hỏi.
Lam Tư Ngộ liếc mắt nhìn anh một cái, "Miễn cho anh lại khóc." Giọng điệu còn có chút dịu dàng.
Lần này đến lượt Tịch Mộ không biết nói gì cho đúng.
Anh vươn tay, sờ sờ mũi, "Không phải tôi khóc vì khó chịu."
Lam Tư Ngộ bày ra vẻ mặt không hiểu.
Tịch Mộ dẫn cậu rời đi, vừa đi vừa nói, "Bị cảm động cũng sẽ khiến cho người ta khóc."
"Còn gì nữa không?" Lam Tư Ngộ nện bước theo sau anh.
"Đau buồn?" Tịch Mộ đang suy ngẫm.
"Đau buồn không phải sẽ khó chịu sao." Lam Tư Ngộ sửa cho anh.
"Khổ sở."
"Khổ sở cũng là khó chịu."
Tịch Mộ bị tiếng đáp trả liền hồi của cậu ta làm cho không giữ được nụ cười trên mặt, "Sung sướng!"
"Tại sao sung sướng cũng sẽ khóc?" Lam Tư Ngộ bước nhanh đi đến bên cạnh anh.
Trong đầu anh sinh viên này nghe được vấn đề của cậu ta thì xuất hiện rất nhiều thứ văn hóa phẩm đồi trụy.
Anh tự cười một mình rồi nói: "Tôi, tôi không nói mấy chuyện hài hước tục tĩu* này với một cậu học sinh trung học đâu."
Lam Tư Ngộ mở to hai mắt nhìn hai mắt của Tịch Mộ, sau đó hỏi: "Truyện cười liên quan đến văn hóa phẩm đồi trụy hay gì đó sao?"
Vẻ mặt Tịch Mộ như bị vào khoảng không.
Lam Tư Ngộ đi qua anh, nói một cách lạnh lùng vô cảm, "Vậy tôi không muốn nghe."
Năng lực suy nghĩ của Tịch Mộ cũng rơi luôn vào khoảng không.
Lam Tư Ngộ càng chạy càng xa.
"Haiz." Tịch Mộ lấy lại tinh thần, lập tức đuổi theo.
Tên nhóc quỷ này đúng là luôn làm cho người ta kinh hãi.
Khu mở của bệnh viện tâm thần trông cực kỳ quy củ, ngoại trừ diện tích lớn một chút thì một chút khác biệt hay niềm vui bất ngờ gì cũng không có.
Lúc Tịch Mộ và Lam Tư Ngộ đi xuống vừa khéo là thời gian giải trí, đại đa số bệnh nhân tập trung trong phòng lớn xem TV.
Chương trình TV hôm nay là Tom & Jerry, cả người mười mấy tuổi và người mấy chục tuổi đều tụ vào một chỗ, chỉ vào con mèo bị con chuột đùa giỡn bật ra những tràng cười ha ha không thương tiếc.
"Người nơi này đều đã sắp khỏi." Tịch Mộ đứng cạnh Lam Tư Ngộ, khom lưng cạnh cậu ta nhắc nhở, "Kể cả như thế cũng không thể xem thường, bởi vì vẫn có người đặc biệt nào đó vẫn có khả năng tái phát.
Con mắt Lam Tư Ngộ ngước lên, nhìn anh.
Tịch Mộ như nghĩ tới gì đó, ân cần vỗ nhẹ lưng cậu.
"Không liên quan đến cậu."
Lam Tư Ngộ mong đợi anh sẽ nói ra câu gì đó bảo vệ mình để mình không tổn thương.
Tịch Mộ cười ha ha, "Cơ bản, ở đây có ai hơn được cậu đâu."
Lam Tư Ngộ cụp mắt.
Tịch Mộ trêu chọc, "Đừng có im mãi, cứ để cho tôi một sân khấu trống vắng thế này à."
"Tôi..." Năng lực diễn đạt của Lam Tư Ngộ bắt đầu xảy ra vấn đề, "Anh...!nếu..."
"Ừ." Tịch Mộ cổ vũ cậu mở miệng nói chuyện.
"Nếu như...!anh không luôn...!nói những thứ khiến tôi...!bối rối, tôi sẽ không làm anh...!lúng túng."
Tịch Mộ không cách nào diễn tả được cảm xúc của mình, anh nghe ra được sự uy hiếp từ một câu lắp ba lắp bắp kia.
Nghe như nếu anh còn nói chuyện khiến Lam Tư Ngộ bối rối nữa thì Lam Tư Ngộ sẽ khiến cho anh rơi vào tình thế bối rối.
Tịch Mộ nhìn trần nhà không để tâm lắm.
Chỉ cần có lá gan thật lớn thì chẳng sợ gì cả.
Trong sảnh lớn ngoại trừ bệnh nhân thì cũng không có gì để nhìn.
"Lam Tư Ngộ!" Có một người phát ra tiếng cực kỳ vui sướng.
Lam Tư Ngộ cùng Tịch Mộ thuận theo giọng nói nhìn sang, người nói chuyện là Ngụy Tri Thục.
Anh ta cầm trong tay một quân cờ, ở đối diện là An Khê với bàn cờ đang tàn tạ khét lẹt.
Hai người bọn họ luôn thích chơi cùng nhau, mặc dù lúc ở chung mà nói thì luôn là Ngụy Tri Thục đang giỡn với An Khê.
Tịch Mộ híp đôi mắt nhìn Ngụy Tri Thục.
Ngụy Tri Thục hăng hái vẫy tay với Lam Tư Ngộ.
Trong một thoáng khi nhìn thấy Ngụy Tri Thục còn đang cười nhe răng mắt nhắm tít thì chợt nhớ lại hành động ác liệt của người bị nhân cách chống đối xã hội này, anh ta còn trốn qua được hàng rào sắt khu mở để chạy đến khu đóng.
Lam Tư Ngộ nghe thấy anh ta gọi thì chuyển bước chân, muốn đi qua.
Tịch Mộ vươn tay ra đỡ vai cậu ta đưa đi.
"Hay là chúng ta đi đánh đàn piano đi."
Lam Tư Ngộ ngẩng đầu nhìn anh, "Anh có đàn cho tôi nghe được không?" Quả nhiên lực chú ý của cậu ta đã bị dời đi.
Tịch Mộ miễn cưỡng cười, "Tôi có thiên phú ở trên rất nhiều mặt thế nhưng tiếc là không bao gồm cả âm nhạc."
Hai người vừa chuyện trò vừa đi, để lại mình Ngụy Tri Thục đang ăn tướng của An Khê.
"Không chơi nữa!" Cô nhóc tức giận nhấc bàn.
"Bình tĩnh." Ngụy Tri Thục cúi người nhặt quân cờ lên.
"Tuy rằng bệnh của bé là rối loạn lưỡng cực, thế nhưng mà không được bắt nạt chú như thế biết chưa."
An Khê: "..." Cô còn nói cái gì được nữa, vậy anh ta cũng không thể bắt nạt IQ của cô thấp hơn chứ?
Câu như thế làm sao mà nói ra được.
Dưới tầng thì ồn ào ầm ĩ thế nhưng trên tầng thì chỉ có một mảnh yên tĩnh.
Tịch Mộ đẩy căn phòng để đàn piano không có một người ra, sau đó để Lam Tư Ngộ ngồi xuống.
Lam Tư Ngộ ngồi trước đàn Piano tùy tiện nhấn hai phím.
Tiếng nhạc đánh ra cứ đứt quãng vang lên cứ y như của con búp bê hỏng.
Tịch Mộ gác tay lên đàn piano, hỏi cậu ta: "Không muốn đàn sao?"
Lam Tư Ngộ vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.
Tịch Mộ không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống.
Lam Tư Ngộ duỗi hai ngón tay, nhấn hai phím đơn giản, sau khi đánh xong cậu quay đầu nhìn Tịch Mộ.
Tịch Mộ hiểu ý cậu ta, cùng đánh.
Lam Tư Ngộ nhấn thêm mấy tiếng.
Tịch Mộ gãi đầu một cái rồi dựa theo trí nhớ của mình mà cùng đánh đàn.
Lam Tư Ngộ nhấn một phím, Tịch Mộ liền nhấn theo một phím, chẳng biết từ bao giờ tốc độ nhấn phím của Lam Tư Ngộ ngày càng nhanh, âm nhạc dần đúng nhịp.
Tịch Mộ không theo kịp nữa, cuối cùng, anh đành buông thõng tay xuống.
Âm nhạc nhảy múa theo ngón tay của cậu như trở nên đẹp đẽ hơn.
Tịch Mộ ngồi yên lặng, lắng tai nghe, từng giọt nước mắt tuôn ra khỏi hốc mắt anh.
Nước mắt cứ rơi mãi, đến khi nó rơi xuống áo quần, Lam Tư Ngộ mới rời ngón tay khỏi phím đàn đen trắng, ngừng đánh.
"Tên bài hát này là gì?" Tịch Mộ nở nụ cười, "Êm tai lắm."
Ngay lúc anh hỏi câu này, đột nhiên cậu ta quay đầu làm anh không kịp chuẩn bị, khuôn mặt vừa khéo kéo sát với khuôn mặt của Tịch Mộ, cứ như thể có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.
"Merry Christmas Mr.
Lawrence"
Chàng sinh viên y khoa không có bất kỳ tế bào nghệ thuật nào cười ha ha, "Bây giờ vẫn còn đang là mùa xuân đấy, cách xa lễ Giáng Sinh lắm."
Hết chương 18.
*Văn hóa phẩm đồi trụy là tranh ảnh, video, tài liệu...!liên quan đến những thứ như ăn chơi đàn đúm, hay những thứ không trong sáng sạch sẽ ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục.
Lấy ví dụ cho bạn coi truyện hài tục tĩu nó như nào nè =))))
Trên một chuyến tàu có: 1 người phụ nữ xinh đẹp, 1 bà già và 3 người đàn ông.
Khi đi qua đường hầm bỗng nhiên có tiếng: "Chụt!" rồi "Bốp!" vang lên.
Bà già nghĩ "Bọn trẻ bây giờ ghê thật!"
Cô gái nghĩ "Sao bà già ấy được hôn mà mình không được nhỉ?"
Người đàn ông thứ nhất nghĩ "Tí nữa đi qua đường hầm sau mình sẽ hôn tiếp!"
Người đàn ông thứ 2 nghĩ "Đứa nào mà hôn tao nữa thì tao tát cho gãy hết răng!"
Còn người đàn ông thứ 3 nghĩ: "Khốn kiếp! Tao mà biết thằng nào tát tao là tao đập cho vỡ mặt"!!!.