Sinh mệnh ra đời từ cái chết.
Khi con cào cào mẹ thuận lợi sinh ra đứa con của mình sẽ ăn chồng mình sau khi giao phối.
Chồi non phải đẩy hết lá héo trên cây mới có thể có một cuộc đời mới sáng sủa.
Đứa nhỏ con người, có lúc sự bắt đầu của bọn họ cũng sẽ dẫn đến cái chết của người mẹ.
Thế nhưng càng đơn giản dễ hiểu hơn là trên trái đất này bất kì sinh mệnh sống mới mẻ nào cũng đều dẫm lên xác chết của sinh vật trước đó.
Nói nhiều như thế, chẳng qua chỉ muốn bày tỏ suy nghĩ của tôi, trên thế giới này đầy sự mâu thuẫn lẫn nhau, sống và chết là một cặp bình thường. Hơn nữa có cái chết mới có sự sống, con người không cần sợ hãi chỉ bởi vì cái chết.
Lúc Lam Tư Ngộ bị bắt đó là khi đang dùng bữa tối trong quán rượu cao cấp.
Hắn mặc âu phục, trước mặt đặt một ly rượu trái cây. Đối diện hắn không một bóng người thế nhưng lại được bày một ly rượu ở đó.
"Cảnh sát làm việc, xin đi theo chúng tôi một chuyến." Cảnh sát đến giơ ra thẻ chứng nhận cho chứng minh, sau đó gấp lại nhìn hắn với đôi mắt bén nhọn. "Bọn tôi nghi ngờ cậu là tội phạm bị truy nã là tín đồ dị giáo có biệt danh là Thần chết."
Lam Tư Ngộ bật cười một tiếng, chuẩn bị cầm lấy ly đế cao.
"Giơ tay lên, không được nhúc nhích!" Bọn họ kiêng kỵ với cậu một người vị thành niên và đang trong tư thế cảnh giác.
Lam Tư Ngộ chậm rãi giơ tay lên. "Mấy anh bắt nhầm người rồi, tôi không phải Thần Chết gì cả." Hắn nói như thế.
"Cậu có phải hay không thì cảnh sát bọn tôi sẽ điều tra rõ!" Bọn họ quát lên.
Nga lúc bọn họ đối kháng một viên cảnh sát khác chạy đến. "Cảnh sát trưởng, bọn tôi đã phong tỏa quán rượu, lục soát khắp nơi vẫn không tìm được người được nghi ngờ là Giáo Hoàng."
Người đi đầu vỗ mặt bàn trước mặt Lam Tư Ngộ, "Người đó ngồi đối diện cậu."
"Trước giờ chưa từng có ai ngồi đối diện với tôi." Lam Tư Ngộ nói như vậy.
"Vậy sao nơi này có hai ly?"
"A." Lam Tư Ngộ nghiêng đầu muốn học theo bộ dạng đáng yêu của những cậu thiếu niên bình thường, "Có lẽ là do một tôi khác muốn uống chăng."
"Nói nhảm!"
Với tiểu đội bọn họ mà nói bắt được một người đã là lời.
"Đưa cậu ta về trước!"
"Cảnh sát trưởng, đưa ai đi?" Có người hỏi.
Lịch sử huy hoàng của tín đồ dị giáo khi vượt ngục có thể xâu thành một quyển sách, người đưa ra quyết định nhìn gương mặt non nớt của thiếu niên, chỉ nhoáng ấy ông ta không ngừng dao động thế nhưng vẫn quả quyết. "Đưa cậu ta vào 707!"
Trạm thu nhận 707.
Một nơi chuyên biệt được xây nên để giam giữ những phạm nhân cực kỳ độc ác, nơi này vững chắc cực kỳ, người giám ngục trông coi phạm nhân không tuân thủ quy định cũng cực kỳ hung ác. Nơi đây không có nhiều nguy tắc, bởi vì bọn họ đều đã bị vứt bỏ.
Trong số người bị giam giữ thì Lam Tư Ngộ nhỏ tuổi nhất.
Khi cậu ta vào trạm thu nhận, gần như mọi người đều vui vẻ hoan hô.
Con cừu bị giết thịt đã bị đưa vào.
Lam Tư Ngộ mặc quần áo tù, vừa cười vừa chào hỏi với người xung quanh và đi vào.
Nơi cậu ta đến thật sự quá nguy hiểm.
Lúc bắt đầu những người khác đều cho là như thế.
Sau đó, bọn họ mới biết, người này mới là sự nguy hiểm của nơi này.
Lam Tư Ngộ bị nhân cách phân liệt, lúc cậu ta nổi giận, Phó Đồ sẽ chạy ra, Phó Đồ là một tên không cần mạng. Hắn ta sẽ điều khiển cơ thể đánh cho tất cả những người có ý định bắt nạt mình đến mức tai nở hoa.
Trạm thu nhận trôi qua từng ngày nặng nề như thế.
Bị nhắm đến, chống trả, chờ đợi, tìm cơ hội.
Có lẽ là quá mức nhàm chán, cũng có lẽ bởi tinh thần ở nơi đó quá căng thẳng, cảm xúc của Lam Tư Ngộ dần trở nên mất ổn định, có lẽ hắn cũng đã cảm thấy thế giới này không còn đáng sống nữa.
Chỉ một thoáng ấy, 09404 được sinh ra trong suy nghĩ muốn chết của Lam Tư Ngộ.
Ngày anh ta ra đời, anh ta lặng lẽ lên tầng thượng cao nhất, sau đó nhìn xuống bên dưới chuẩn bị nhảy xuống.
Vừa khéo lúc ấy nhân viên trông coi kéo chân anh ta, sau đó gọi đồng bọn bên cạnh, lúc này mới cứu được Lam Tư Ngộ về.
"09404! Mày đang làm gì thế!" Nhân viên trông coi bị sợ hãi.
Chỉ vì một tiếng này, cái tên 09404 đã được đặt.
Tính của 09404 là hủy hoại, ý muốn của anh ta thậm chí là hủy diệt cả thế giới.
"Thế nhưng có một câu nói thế này, nếu như bạn muốn hủy diệt thứ gì, vậy thì hãy bắt đầu từ bản thân." Cơ thể anh ta thật sự mất đi hứng thú với cơ thể này, âm thanh hò hét điên loạn trong đầu khiến anh ta chán ghét, những thứ tiếng trong trạm thu nhận này cũng khiến anh ta chán ghét. Thế giới này quá ồn ào, anh chỉ muốn yên tĩnh mà thôi.
Chỉ có cái chết, mới có thể mang đến sự yên tĩnh trọn vẹn.
"Vậy làm sao để mình anh chết thôi?"
Chỉ có tôi chết thôi.
"Tôi nói là nhân cách này là anh ấy, anh biết, tôi có thể giết anh được."
Không, diệt nhân cách này cũng như hòa nước mưa xuống biển rộng, lặng lẽ kín tiếng. Tôi bị giam quá lâu, tôi chán chường nghẹt thở với cái chết. Tôi muốn mở mắt nhìn thấy tôi bị hủy diệt, cơ thể này nên đi cùng tôi để ban tặng cho tôi cảnh tượng đẹp đẽ dù chỉ là một thoáng.
Cậu cũng nên chết đi.
Nếu cậu không muốn chết, sao tôi lại ra đời chứ?
"Đúng vậy."
Nếu cậu không có dũng khí, vậy thì để tôi đi.
Ngay một khoảnh khắc 09404 đưa ra đề nghị với Lam Tư Ngộ thì ý thức đã bị nhấn về nơi xa xăm nhất.
Dưới sự chỉ đạo của 09404, Tịch Mộ thật sự xây dựng ra được một cung điện ký ức trọn vẹn. Thế giới của 09404 là một vùng đất lớn sau tận thế, nền văn minh của thế giới đã bị phá hủy hoàn toàn, không còn một thứ gì nguyên vẹn, không còn chút sự sống nào, ngay cả bầu trời cũng mờ mịt, màn sương trắng xóa làm ô nhiễm cả không gian.
Tịch Mộ đứng cạnh chiếc xe đã hư hỏng, anh không tin được mình thật sự xây được cung điện ký ức của một người và tiến vào.
"Lịch sử cuộc đời tôi cũng khá ngắn, không có ý nghĩa gì phức tạp, cho nên để xây dựng rồi tiến vào là nhanh nhất." 09404 đứng cạnh anh.
Tịch Mộ quay đầu liền thấy một người trung niên chừng 40 tuổi, anh ta mặc chiếc áo lông bẩn thỉu, đi đôi giày màu xanh lục trông rất buồn cười.
"Đồ giáng sinh." 09404 không đổi sắc mặt vươn tay, sau đó xoay một vòng trước mặt anh.
Tịch Mộ phối hợp vỗ tay cho anh ta.
Ở thế giới hiện thực, thật ra 09404 chỉ bị thôi miên, anh ta trả lời vấn đề của Tịch Mộ một cách chân thực. "Tôi mặc bộ đồ giáng sinh, quần áo rách nát, tóc tai bẩn thỉu rối loạn che kín mắt tôi."
"Tôi đặt sứ mệnh đi chết của tôi trong tòa tháp cao nhất, trong thế giới của tôi, chỉ cần cậu đứng ở bất cứ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy tòa tháp kia. Bất kể thế giới mơ hồ thế nào, tòa tháp kia của tôi đều tỏa ánh sáng, chỉ đường cho tôi.
Ký ức con người là từng loại vật phẩm, suy nghĩ cũng vậy. Tổ hợp lại đó là thế giới tinh thần con người.
"Hơn nữa cậu biết thứ tôi sợ nhất." 09404 mệt mỏi ngồi lên một chiếc ghế ven đường, "Chỉ cần lúc tôi đang ngủ cậu tấn công tôi. Ví dụ như bây giờ cậu ám thị với tôi có một con quái vật đi ngang qua, dẫm lên người tôi, vậy thì những thứ đó sẽ thật sự xuất hiện. Lam Tư Ngộ bị giết chết như vậy... Lúc đó chúng tôi cũng cho rằng như thế."
09404 đang giải thích tình huống với anh.
"Chỉ cần một chút nói dối cũng đều không thể xây ra được cung điện ký ức trọn vẹn, cho nên cung điện của người nào không không xuất hiện thì người đó đang nói dối với cậu, đơn giản đúng không?"
Tịch Mộ đã hiểu ý của anh ta, "Anh đang thể hiện cho tôi anh nhất định không phải là nhân cách chính đang ngụy trang."
09404 gật đầu, "Mục đích của chúng ta không phải chỉ là cái này hay sao."
"Cũng thế cả thôi." Tịch Mộ cũng lấy cho mình một chiếc ghế ngồi xuống.
09404 nhìn anh, khẽ cười.
"Làm sao vậy?" Tịch Mộ cũng cười.
"Nhìn thấy thế giới của tôi có vật còn sống nên không quen lắm." Anh ta gãi đầu.
Tịch Mộ thở dài, "Tại sao nhất định phải chết chứ?"
"Đặt ra vấn đề." Hai tay 09404 ôm ngực, "Cuộc đời xủa tôi được dựng nên như thế, tôi khi còn bé đã bị cha mẹ đưa đến nhà người khác, sau đó học tiểu học xong, tôi liền thôi học. Cha mẹ nuôi của tôi rất nghiêm khắc, bởi vì không muốn bọn họ ngăn cản quyết định của tôi cho nên tôi cầm một khoản tiền bỏ nhà đi. Tôi cố gắng dựa vào tiền tự mình làm ra nuôi sống bản thân, trong khi ấy tôi từng bị cảnh sát bắt nhiều lần, cũng bị đuổi về nhà bố mẹ mấy lần, thế nhưng tôi đều trốn thoát."
Một lần tình cờ, anh ta chạy trốn. Anh ta đột nhiên muốn đi gặp cha mẹ ruột của mình, vì thế liền đi.
Anh ta điều tra rất lâu mới có được địa chỉ của bọn họ.
Bọn họ nhìn qua rất vui vẻ, và cả bọn họ đã có đứa nhỏ mới.
"Tốt thật đấy."
Lúc anh ta đi ngang qua còn nghe được em trai nói rằng bọn họ muốn người một nhà mãi mãi bên nhau.
"Tôi đã nhanh chóng giúp bọn họ thực hiện nguyện vọng." Biểu cảm của 09404 có chút đau lòng, "Tôi đốt cả nhà bọn họ. Tốt quá rồi, vậy thì bọn họ có thể mãi ở cạnh nhau rồi."
Thật ra nửa tiếng trước đã nghe được những chuyện này thế nhưng vẫn không nhịn được mà run rẩy một cái.
Nhiệt độ trong không gian đang giảm xuống.
"Với cậu mà nói thì là giả đúng không." Gió lạnh gào thét, quần jean dưới lớp áo lông của anh đã rách bấn. "Nhưng với tôi mà nói thì đều là sự thật."
Sau đó anh ta chạy trốn, che giấu tung tích.
Sau đó anh bị phụ nữ xem như như rác bị vứt vào thùng rác.
Sau đó anh ta nản lòng thoái chí, nhìn bầu trời xanh biếc mà rơi lệ.
Bác sĩ nói cho anh ta biết đây đều là phán đoán của những nhân cách khác.
Nhưng đối với anh ta mà nói đây là sự thật.
Tịch Mộ nhìn mờ mịt bầu trời, mở miệng nói rằng: "Tôi trước đây có một suy nghĩ."
"Hả?" Anh ra là một người rất hợp để lắng nghe.
"Khi tôi gặp bất hạnh là lúc tôi sẽ nhớ ra tôi là kết quả nào đó của người ngoài hành tinh, tôi bất hạnh bị vây trong một chiếc hộp, tôi phải dũng cảm chiến đấu, không ngừng thăng cấp. Thế giới này đều đang giày vò tôi, bởi vì sợ tôi tìm ra sự thật. Đợi tôi tìm ra được sự thật về thế giới này rồi thì người ngoài hành tinh sẽ đến đón tôi."
09404 dùng tốc độ chậm rãi nhất của anh ta nói thầm: "Đáng yêu thế, cậu bác sĩ."
"Khụ khụ." Tịch Mộ ho dữ dội, "Đó là chuyện khi nhỏ."
09404 yên tĩnh nghe xong, sau đó nhảy xuống khỏi ghế.
Bởi vì hành động của anh ta, chiếc ghế vốn đã gãy hoàn toàn bể nát.
"Tôi đưa cậu đi xem thứ hôm nay tôi phát hiện được nhé." Anh ta đứng dậy bước đi.
"Anh nói bảng hiệu sao?" Tịch Mộ đuổi sát theo.
09404 dẫn anh đến cửa thế giới.
"Ở đây." 09404 chỉ vào một chiếc xe dừng ở cửa.
Tịch Mộ tiến lên, chui vào xe, đẩy rác thải bên trong ra, anh thấy bên trong có một tấm biển, vì thế dùng sức kéo nó ra ngoài.
Giống như lời 09404 nói, bên trên đó viết một bài đồng dao.
Tịch Mộ chỉ vào chữ trên bảng hiệu đọc lên từng chữ.
"Con ác ma đầu tiên ra đời chết vào lúc bình minh.
Con thứ hai đi đến được tìm thấy lúc hoàng hôn.
Con thứ ba nhìn thấy ác ma liền bỏ chạy.
Con thứ tư chạy đến cướp hết mọi thứ.
Con thứ năm chịu tội thay hủy diệt chứng cứ cho ác ma
Con thứ sáu đến sau tái sinh từ tro tàn.
Bây giờ câu chuyện bắt đầu vòng lặp."
"Ừm." 09404 ngồi xổm ở bên cạnh anh.
Tịch Mộ cắn móng tay, bắt đầu phân tích. "Con ác ma đầu tiên ra đời chết vào lúc bình minh là nhân cách chính."
"Đúng."
"Con ác ma thứ hai đi đến được tìm thấy lúc hoàng hôn là chỉ nhân cách thứ hai sao?" Tịch Mộ không chắc chắn lắm.
"Nó chỉ người cuối cùng Lam Tư Ngộ nhìn thấy khi còn sót lại ý thức chứ không phải nhân cách thứ hai." 09404 nói.
Tịch Mộ nhìn anh ta, "Trong mấy anh, ai là người đầu tiên phát hiện chuyện nhân cách chính chết?"
09404 nghiêng đầu, "Không biết nữa, Lam Tư Ngộ chết ở giữa khán đài chỗ trung tâm, sau khi tôi nhìn thấy thì không thể tin được. Hơn nữa nhìn thấy cậu ta tôi cũng xác nhận sự đáng sợ của nhân cách biến mất, vì thế tôi chạy trốn không chút do dự."
Ngay lúc 09404 nói câu này thế giới của anh ta rung chuyển động đất một chút.
09404 cười khổ, "Nhắc đến tên Lam Tư Ngộ nên tinh thần tôi không ổn cho lắm."
Tịch Mộ liếm môi một cái. "Vậy anh có thể là con ác ma thứ ba trốn chạy."
09404 nheo mắt lại.
Tịch Mộ nhạy bản nhận ra được sự thay đổi trong cảm xúc của anh ta.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nụ Hôn Của Phù Châu
2. Phu Quân Xấu Xí
3. Tra Nam Tiện Nữ Trời Sinh Một Cặp
4. Dứt Tình
=====================================
"Bác sĩ, cậu đừng có tin tưởng bọn tôi quá thì vẫn hơn." 09404 tốt tính nhắc nhở anh.
Tịch Mộ đọc tiếp, "Con thứ tư chạy đến cướp hết mọi thứ, nói đúng ra, có người biết tin Lam Tư Ngộ chết nên chạy đến cầm gì đó đi rồi."
"Ừ, không sai."
"Trộm đồ của nhân cách chính." Tịch Mộ nghĩ xem là ai. "Khả nghi nhất là, Con thứ năm chịu tội thay hủy diệt chứng cứ cho ác ma, điều này chắc là chỉ ra người phản bội."
09404 nhìn bên trên một chút bỗng bật cười một tiếng. "Lần này khá thú vị."
"Cái gì?" Tịch Mộ hỏi anh ta.
09404 chỉ chữ cướp hết sạch và hủy diệt chứng cứ, "Nếu như bên trên nói là sự thật thì ngoại trừ khả năng tồn tại Lam Tư Ngộ, ít nhất sẽ có hai người không dám nói thật." Một là kẻ giết người, một là tên trộm.
Tịch Mộ yên lặng.
09404 nhìn gò má Tịch Mộ lúc im lặng, sau đó thay cậu ta đọc tiếp, "Con thứ sáu đến sau tái sinh từ tro tàn."
"Có ý gì?" Tịch Mộ hỏi.
"Ai tái sinh từ tro tàn?"
Tịch Mộ lờ mờ đoán ra được, "Đến muộn, nhân cách cuối cùng ra đời, là Lam Tư Ngộ bây giờ. Chẳng qua tôi để ý cái câu tái sinh từ tro tàn là gì?"
Nhất định phải gặp cái gì đó khủng khiếp mới có thể dùng cụm từ này đúng không?"
09404 nhét sợi len bung ra vào lỗ thủng áo quần. "Có lẽ là, Lam Tư Ngộ không chết thì có thể quái vật nhỏ sẽ phải chết lần nữa." Anh ta đoán. "Quái vật nhỏ là nhân cách được những tên bác sĩ kia tạo ra, từ đầu đã rất nhỏ bé yếu ớt. Mà sự tồn tại của Lam Tư Ngộ lại mạnh mẽ một cách thái quá, có thể sẽ nuốt chửng cậu ta trong vô thức. Nếu không phải Lam Tư Ngộ chết sớm thì quái vật nhỏ đã thành một cái rắm hơi từ đời nào."
"Cái rắm*." Tịch Mộ lặp lại từ này.
"Làm sao vậy?" 09404 nhìn anh.
*Bởi vì Tịch Mộ chỉ lặp lại từ này, nhưng nó lại như một câu chửi kiểu đmm, 09404 tưởng TM chửi ai nên bất ngờ.
Tịch Mộ khích lệ anh, "Anh dùng từ hay lắm."
Tịch Mộ cúi đầu, nhìn tiếp, "Tôi cảm thấy bài đồng dao này có thể còn một phần nữa." Anh nói, "Anh xem này, tấm bảng hiệu này từng bị bẻ gãy, ngoài rìa còn có chữ nữa."
Nghe anh nói như vậy, 09404 mới chú ý tới. "Đúng ha."
"Anh tìm nửa khúc nữa đi." Tịch Mộ nhờ vả anh ta.
09404 gật đầu, "Được thôi, vậy tôi tạm dừng nhiệm vụ trước một đoạn, tôi đã chứng minh được, tôi là tôi."
Tịch Mộ đẩy kính mắt một cái, sau đó nhìn phần kế của bài đồng dao. "Đúng, anh chứng minh được rồi."
"Cậu còn nhìn thấy gì nữa?" 09404 hỏi.
"Câu nói sau cùng." Cũng là câu Tịch Mộ không hiểu nhất, "Vòng lặp lại lần nữa bắt đầu là gì?"
Mật mã của ổ khóa này sắp bị anh giày vò đến chết.
"Ý chỉ là những thứ viết trên tấm bảng này sẽ xảy ra lần nữa sao?" Như cảm giác của Tịch Mộ.
09404 ngẩng đầu lên, cùng Tịch Mộ nhìn nhau.
Im lặng, sợ hãi.
Hết chương 33.