Đến ngày hẹn, Phó Nhân Gian lại lần nữa xách theo túi lớn túi nhỏ tới Đường gia.
Vốn đang ấp ủ rất nhiều lời muốn nói với Đường Niệm Song, nhưng sau khi vào nhà, tìm khắp nơi cũng không thấy cô đâu, Đào tẩu nhìn anh trong tối ngoài sáng như đang tìm kiếm ai đó, cười nói: “Phó giáo sư tìm Song Song sao?”
Phó Nhân Gian ngồi thẳng người, nhấp một ngụm trà: “Không có.”
Đào tẩu: “…”
Thật đúng là không thể trông cậy vào anh có thể nói câu nói thật.
Cũng may mọi người đều đã quen với Phó Nhân Gian mạnh miệng.
“Song Song bận đóng phim, hôm nay không về.”
Tay bưng tách trà của Phó Nhân Gian dừng lại giữa không trung.
… Không về?
Đào tẩu đánh giá biểu tình của anh, sự mất mát trong ánh mắt làm cách nào cũng không thể che giấu được.
Bà tấm tắc trong lòng hai tiếng, ngồi sang một bên nhặt lau, tâm tình vui vẻ: “Phó giáo sư buồn sao, vì không thấy Song Song ở nhà?”
Phó Nhân Gian nhàn nhạt đáp: “Không có, tôi tới thăm ông bà nội Đường.”
Đào tẩu lắc đầu cười cười, cũng không có vạch trần.
Nhưng cả một ngày anh đều thất thần cũng có thể chứng minh anh đang nói dối.
Lúc ăn cơm trưa, ông Đường hỏi Phó Nhân Gian: “Gần đây con với Song Song tiến triển thế nào rồi?”
Phó Nhân Gian buông đũa, uyển chuyển biểu đạt: “Ông nội Đường, con và Đường tiểu thư không hợp.”
Hai người quen nhau đã được một thời gian dài rồi, thế mà anh vẫn gọi cô là Đường tiểu thư, vừa xa cách vừa khách sáo.
Ông nội Đường hừ một tiếng: “Không thích hợp? Nói ông nghe xem, hai đứa có chỗ nào không hợp?”
Phó Nhân Gian: “…”
Thật sự mà bảo anh nói, anh cũng không nói nên lời.
Đường tiểu thư cái gì cũng tốt, xinh đẹp, ôn nhu, hiếu thuận, đối với công việc cũng thực sự nghiêm túc.
Phó Nhân Gian căn bản không có nhìn ra được chút khuyết điểm nào trên người cô.
“Đường tiểu thư rất tốt, là do con không tốt.”
“Con không tốt chỗ nào” Bà nội Đường hỏi.
Phó Nhân Gian tự giễu cười nhạt: “Tư tưởng con kỳ lạ, sinh hoạt nhạt nhẽo, không xứng với cô ấy.”
Anh có thể ý thức được tư tưởng của mình kỳ lạ, cũng coi như là một loại tiến bộ.
Bà nội Đường không tán đồng, “Không có gì là xứng hay không xứng, định hôn sự cho hai đứa cũng là do chúng ta quan sát rất nhiều năm mà quyết, không có ai xứng đôi với đối phương hơn hai đứa, hai đứa mới là người hợp với nhau nhất.”
“Chắc là con đã quên rồi, tuy hai đứa tách ra rất nhiều năm, nhưng khi còn nhỏ hai đứa thực sự rất thân thiết.”
“Khi đó con 8 tuổi, Song Song mới 4 tuổi, ngày nào con cũng dắt con bé đi chơi, chỉ hận không thể nhét con bé vào trong túi, buộc ở trên lưng quần, săn sóc bảo vệ con bé.”
“Sau đó hai đứa trưởng thành liền tách ra.
Mấy hôm trước bà còn nói với bà nội con, nếu hai đứa không có tách ra giữa chừng lâu như vậy, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, thật là tốt đẹp biết bao, nói không chừng chúng ta đã sớm có chắt trai bế rồi.”
“Con yên tâm, người lớn hai nhà đều đã xem xét kỹ, không có sai, tuy hai đứa nhiều năm không gặp nhau, cũng đã sớm quên mất đối phương, nhưng mà bà thấy hai đứa ở chung với nhau khoảng thời gian vừa qua vẫn rất tốt, tựa như giống với khi còn nhỏ, con vẫn là cái dáng vẻ ân cần chăm sóc cho Song Song.”
“Chúng ta vốn cũng không phải người cổ hủ, nếu hai đứa đều có người mình thích thì chúng ta cũng đâu tới nỗi muốn ép hai đứa thành một đôi? Nhưng vấn đề là 20 năm qua, hai đứa chưa đứa nào yêu đương cả, này chứng tỏ, dây tơ hồng của hai đứa đều được đối phương nắm lấy, chỉ có Song Song xứng với con, cũng chỉ có con mới xứng với Song Song.”
“Cho nên, chúng ta và ông bà nội con mới định ra mối hôn sự này, con với Song Song đều là những đứa trẻ ngoan, chỉ có gả nó cho con, bà mới có thể yên tâm.”
Phó Nhân Gian nghe xong lời bà nội Đường nói, lâm vào suy tư sâu xa.
Ký ức năm tuổi đối với anh mà nói nó đã rất mơ hồ rồi, anh cũng hoàn toàn không nhớ rõ những chuyện xảy ra giữa mình với Đường Niệm Song khi còn nhỏ.
Nhưng lại nhịn không được làm giả thiết trong lòng, nếu hai người thật sự cùng lớn lên bên nhau, có lẽ anh sẽ không sinh ra suy nghĩ muốn đi ẩn cư, có lẽ sẽ như bà nội Đường nói, hai người đã sớm kết hôn rồi.
“Con muốn xem ảnh hồi nhỏ của hai đứa không?” Bà nội Đường hỏi.
Phó Nhân Gian hơi kinh ngạc, gật đầu: “Vâng.”
Bà nội Đường liếc mắt nhìn Đào tẩu, Đào tẩu cười: “Để tôi đi lấy.”
Đã gần dùng xong bữa cơm, Đào tẩu thu dọn đồ ăn trên bàn, bà nội Đường mở album ra.
Bức ảnh đầu tiên chính là ảnh của Phó Nhân Gian và Đường Niệm Song.
Lúc đó tuổi họ vẫn còn nhỏ, bộ dáng Phó Nhân Gian vẫn còn ngây ngô chưa nẩy nở, nhưng có thể từ giữa mày anh nhìn ra sự quen thuộc giống như bộ dáng khi anh trưởng thành.
Lúc ấy anh vẫn là một thiếu niên bé nhỏ, nhưng lại là đứa trẻ thanh tuấn văn nhã hiếm thấy trong đám nhóc, vừa nhìn liền biết đây là một hạt giống trí thức rất tốt.
Đường Niệm Song thoạt nhìn nghịch ngợm hơn nhiều, từ nhỏ cô đã nuôi tóc dài, buộc thành hai cái đuôi ngựa, cô cười rạng rỡ với màn ảnh, trên má có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, cô cơ hồ là treo trên cánh tay của cậu bé, bộ dáng cực kỳ quyến luyến không nỡ rời xa cậu, cậu bé cũng đều là dáng vẻ dung túng nuông chiều.
Bức ảnh thứ hai là ảnh Phó Nhân Gian cõng Đường Niệm Song 4 tuổi, cô đang khóc, cậu bé cõng cô dỗ dành, từ góc độ ảnh chụp có thể nhận ra được là bị chụp lén.
Thanh âm mang theo hồi ức của bà nội Đường vang lên: “Khi đó con rất thương yêu Song Song, cũng sẽ không gọi nó là Đường tiểu thư, con còn nhớ hồi đó con gọi nó là gì không?”
Phó Nhân Gian nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ không ra, lắc đầu: “Không nhớ rõ ạ.”
Bà nội Đường ý tứ sâu xa nói: “Con gọi con bé là Khanh Khanh.”
Phó Nhân Gian ngẩn người.
Khanh Khanh là xưng hô dành cho người yêu, khi đó anh mới có 8 tuổi, sao có thể gọi cô như vậy được?
Biểu tình của Phó Nhân Gian phức tạp mất tự nhiên, hai ông bà cũng đoán được suy nghĩ trong lòng anh, mỉm cười nhìn nhau lắc đầu, đều vô cùng cảm thán, Phó Nhân Gian bây giờ so với hồi nhỏ còn không dẻo mồm bằng nha.
Bà nội Đường: “Từ nhỏ con đã yêu đọc sách, càng thích xem sách cổ, khi đó con nhìn thấy một câu “Thân khanh ái khanh, thị dĩ khanh khanh, ngã bất khanh khanh, thùy đương khanh khanh?*” ở trong quyển Thế Thuyết Tân Ngữ – Hoặc Nịch; từ đó về sau con cứ thế gọi Song Song là Khanh Khanh, con còn thường xuyên nói thích con bé, nói sau khi lớn lên muốn cưới nó.
Khi đó chúng ta cũng chỉ coi những lời của con là trẻ con ngây thơ, không để ở trong lòng, hiện tại ngẫm lại cũng cảm thấy thật tiếc nuối, nếu khi đó đã đính hôn cho hai đứa, nói không chừng thì hai đứa đã sớm kết hôn rồi.”
*Một câu thơ cổ, dịch ra có nghĩa là: Thương nàng yêu nàng, nên gọi Khanh Khanh; Ta không gọi nàng là Khanh Khanh, vậy ai sẽ gọi nàng là Khanh Khanh?
Ngón tay Phó Nhân Gian dừng lại trên album ảnh chụp, ngẩn cả người.
Ông nội Đường mở miệng: “Nhân Gian, khi nhỏ con thực sự rất thích Song Song, con xác định là không muốn cưới con bé sao?”
Phó Nhân Gian không biết phải trả lời thế nào, 20 năm đã qua, anh cũng đã hoàn toàn quên mất chuyện này, giờ nhắc tới, trong lòng chỉ còn có ngũ vị tạp trần.
Hồi ức được kha khá, bà nội Đường đem hộp đồ ăn đặt trước mặt anh, “Trong này có đồ ăn mà Song Song thích, con bé đang ở đoàn phim, con mang tới cho con bé đi.”
Phó Nhân Gian hơi do dự: “Bà nội Đường, đây…”.
ngôn tình hay
“Sao hả, bà nói nhiều như vậy mà con còn muốn từ chối?”
“Cầm lấy!”
Phó Nhân Gian bất đắc dĩ cầm lấy, thấy Đào tẩu chuẩn bị cất album đi, anh nhịn không được lên tiếng, “Ảnh chụp kia, có thể cho con một tấm không?”
Bà nội Đường: “Con muốn cái nào?”
“Cái, cái tấm thứ hai đi.”
Tấm anh cõng Đường Niệm Song khóc thút thút, bị chụp lén khi đang dỗ cô đừng khóc nữa.
Bà nội Đường cũng cảm thấy tấm này sinh động nhất, vốn có hơi tiếc, có điều thấy hai mắt Phó Nhân Gian không hề chớp cứ nhìn chằm chằm vào Đường Niệm Song trong tấm ảnh.
Bà thở dài, được rồi, cho thằng nhóc này vậy, ai bảo nó vịt chín rồi mà còn cãi bướng đâu chứ.
Đưa ảnh cho anh xong, bà nội Đường dặn dò: “Mau đi thăm Song Song đi.”
Phó Nhân Gian gật đầu.
Nhìn anh đi xa, ông nội Đường vô cùng ghét bỏ người bạn già: “Tôi nói chứ, bà tác hợp cho chúng nó thì có thể dùng chiêu nào mới lạ hơn không, trừ đưa cơm thì chỉ có đưa cơm, lần trước bảo Song Song đưa cơm cho người ta, lần này lại bảo người ta đưa cơm cho Song Song, nhìn không khác gì hai đứa nhỏ này không biết tự đi ăn cơm ấy.”
Bà nội Đường trừng ông, “Ai cần ông lo, chúng ta một đống tuổi như vậy rồi, bọn nhỏ còn có thể ăn được mấy bữa cơm tôi làm nữa chứ? Tôi chỉ muốn cho chúng ăn nhiều một chút, sau này tôi đi rồi cũng an tâm hơn thôi.”
“Phi phi phi!”
“Bà phỉ phui cái mồm cho tôi!”
Bà nội Đường không để ý tới ông: “Lão già mất nết.”
*
Đi ra khỏi Đường gia, Phó Nhân Gian không tính toán đi thăm Đường Niệm Song.
Hiện tại tâm anh loạn như ma.
Thì ra khi còn nhỏ anh đã từng nói muốn cưới Đường tiểu thư, nhưng giờ anh lại muốn hủy hôn với cô.
Nghĩ như vậy, người nhà họ Đường quả thực quá thiện lương rồi, anh đã thế mà bọn họ còn từ ái với anh như vậy, còn coi anh như người thân, Phó Nhân Gian cảm thấy thực áy náy, cũng có chút xấu hổ khi đi tìm Đường Niệm Song.
Nhớ tới câu “Khanh Khanh”, bên tai Phó Nhân Gian phiếm hồng, anh khi tám tuổi sao lại, sao lại có thể mạo phạm cô như vậy chứ!
Anh lên mạng đặt một đơn chuyển phát nhanh, shipper tới chỗ anh cầm hộp cơm chuyển tới đoàn phim của Đường Niệm Song, còn Phó Nhân Gian thì tới viện nghiên cứu.
Lúc Đường Niệm Song nhận được đồ có hỏi: “Ai đưa thế ạ?”
Anh trai shipper: “Một anh trai.”
“Một anh trai siêu cấp đẹp trai.”
Đường Niệm Song: “…”
Cái hình dung này.
Anh shipper nhanh chóng lấy giấy bút ra: “Đường tiểu thư, có thể ký tên cho tôi được không?”
Đường Niệm Song ký tên cho anh trai shipper, cầm hộp đồ ăn đi vào đoàn phim, nghĩ thầm “anh trai siêu cấp đẹp trai” này liệu có phải là Phó Nhân Gian hay không?
Bên kia, Phó Nhân Gian vốn là về viện nghiên cứu muốn dùng công việc làm tê mỏi suy nghĩ hỗn loạn của mình.
Ngồi trước bàn làm việc, anh nhìn chằm chằm giao diện chat của mình và Đường Niệm Song, trong lòng chờ mong cô sẽ nhắn tin cho mình, lại không biết nên trả lời gì sau khi cô nhắn.
Anh cũng muốn hỏi cô có nhận được đồ ăn chưa, gần đây có vất vả lắm không, nhưng suy nghĩ thật lâu sau cũng không xác định được có nên hỏi hay không.
Những đồng nghiệp khác trong viện nghiên cứu đang vây quanh một chỗ thảo luận về một tập tranh cổ, gặp được chỗ khó khăn, Viên Triết liền quay đầu gọi anh: “Phó giáo sư, cậu tới xem cái này một chút đi.”
Tâm thần của Phó Nhân Gian bị quấy rầy, anh tiện tay đặt điện thoại lên bàn, màn hình còn chưa tắt hẳn, vẫn dừng lại trên giao diện chat của anh và Đường Niệm Song.
Phó Nhân Gian đi tới: “Chuyện gì?”
Viên Triết: “Cái này, cậu xem đi.”
Hứa Thần Vân im lặng đi tới bên cạnh bàn Phó Nhân Gian, vừa rồi cô ta phát hiện ra đàn anh Phó vẫn luôn nhìn điện thoại tới ngẩn cả ra.
Cô ta chưa từng thấy bộ dáng thất thần đó của anh bao giừo, nhịn không được nhớ tới vị hôn thê kia, nhìn thấy điện thoại anh quên khóa màn hình liền muốn tới xem.
Khi điện thoại của Phó Nhân Gian sắp tối lại, Hứa Thần Vân lại đưa tay nhẹ ấn lên mà hình một cái, điện thoại lại lần nữa sáng lên, cô ta nhìn thấy Phó Nhân Gian ghi chú cho Đường Niệm Song là: Đường tiểu thư.
Đường tiểu thư là ai?
Cô ta lật một chút, phát hiện hai người nói chuyện với nhau rất đứng đắn nghiêm túc, nhưng trong sự đứng đắn đó lại lộ ra chút thân mật không giống bình thường.
Vì sao đàn anh Phó lại nhìn chằm chằm giao diện chat với người này tới phát ngốc chứ, Đường tiểu thư này lại là ai nữa?
Đột nhiên, điện thoại Phó Nhân Gian rung lên, Hứa Thần Vân hoảng hốt, vội ngẩng đầu nhìn Phó Nhân Gian, anh vẫn còn đang nói chuyện với mọi người, không có phát hiện ra chuyện cô ta đang làm.
Hứa Thần Vân cúi đầu, nhìn cô gái có ghi chú “Đường tiểu thư” kia nhắn tới một tin: [Phó giáo sư, là anh đặt người đưa đồ ăn cho tôi sao?]
Hứa Thần Vân đố kỵ cắn môi, đàn anh Phó thế mà lại đưa đồ ăn cho cô ta!?
Nhưng nhìn cái ghi chú cùng ngữ khí nói chuyện của hai người lại không giống như là vị hôn thê trong truyền thuyết của anh, nào có đôi vợ chồng chưa cưới nào nói chuyện khách sáo với nhau như vậy chứ? Nhất định là con ả nào đó muốn câu dẫn đàn anh Phó rồi!.
Hứa Thần Vân xóa đoạn tin nhắn cô vừa gửi tới đi, giao diện lại khôi phục như cũ, phảng phất như Đường Niệm Song chưa từng gửi tin nhắn này tới.
Đồng thời, Hứa Thần Vân cũng ghi nhớ số WeChat của “Đường tiểu thư” này, chuẩn bị về nhà sẽ mò vào hỏi cô ta xem cô ta rốt cuộc có quan hệ gì với đàn anh Phó!.